" Định mệnh đúng là rất kỳ diệu. Nó mở ra một cánh cửa cho
một con người, rồi sẽ mang đến cho họ nhiều bất ngờ. Em nói có phải
không??? " An Tuấn Hạo cười nhẹ, bên tai Tuyết Dung hỏi nhỏ.
" Ân, giống như chúng ta, chỉ gặp nhau hai lần, mà đã đi đến nước
này. Đúng là nói ra rất khó tin, nhưng ít ra chúng ta không như những
người 'nhất kiến chung tình' kia. Họ mới đúng là tốc độ sét đánh, không
ai bì kịp. " Tuyết Dung cũng gật đầu đồng ý vô điều kiện vì suy nghĩ này của An Tuấn Hạo.
" Bất luận có hoang đường thế nào đi chăng nữa, anh cũng rất cảm ơn
định mệnh. Vì nó đã để anh gặp được em, để cho cuộc sống của anh sau này trở nên có ý nghĩa hơn, vui vẻ hơn. Anh không còn cầu gì hơn nữa, như
vậy là đủ rồi. " An Tuấn Hạo thật lòng đem những lời từ tận đáy lòng bày tỏ ra hết.
" Ân, em cũng vậy. Em trước đây cứ nghĩ cuộc sống của em sau này có
thể sẽ rất buồn chán. Vì ngoại trừ việc đi dạo phố cùng bạn bè và làm
việc ra, em không hề muốn làm gì hết. Nhưng mà xem ra sau này, em sẽ rất vui vẻ a~ Vì em có anh, còn có Tuyết nhi bên cạnh em mà, không phải
sao??? " Tuyết Dung giọng nói dịu dàng, lại hàm chứa một chút vui đùa.
Thật ra ngay từ hôm đi ăn cùng nhau đó, Tuyết Dung đã phần nào hiểu
được. Chuyện 'hẹn hò' lần đó giữa cô cùng An Tuấn Hạo đều có Tịnh Hà
cùng Lệ Nhi góp phần vào, thậm chí ngay cả Tuyết Nhi cũng có một tay.
Mục đích của họ là cố ý tác hợp cho hai người. Nhưng có lẽ cả ba không
hề biết, thật ra thì chuyện này không cần họ ra tay, vì mọi chuyện đều
đã được định mệnh sắp đặt cả rồi. Cô và An Tuấn Hạo nếu thật sự có duyên thì sẽ có thể ở cạnh nhau thôi.
An Tuấn Hạo nghe xong lời của Tuyết Dung không khỏi nở nụ cười. Xem
ra lần này anh đúng là đã nhặt được bảo bối. Ở nhà đã có một tiểu bảo
bối, giờ lại thêm một đại bảo bối này, anh sau này có thể có nhiều
chuyện để làm rồi đây. Đó là chưa kể tiểu bảo bối khác chưa ra đời nữa
chứ...
.........
Đến khi An Tuấn Hạo cùng về đến nhà thì trời đã tối. Hai người vừa
bước vào nhà, đã nhìn thấy Tuyết nhi nằm trên ghế sô pha ngủ ngon lành,
tivi thì còn đang trình chiếu hoạt hình.
Hai người thấy vậy không khỏi nở nụ cười. An Tuấn Hạo tiến đến gần,
bế Tuyết Nhi vào phòng. Còn Tuyết Dung thì sắp xếp lại những đồ ăn vặt
trên bàn mà Tuyết Nhi đã bày ra.
Một lúc sau, rốt cuộc hai người cũng đã hoàn thành xong phần việc của mình. Cả hai cùng trở ra phòng khách, ngồi bên nhau, hưởng thụ thế giới riêng của hai người.
" Ngày mai, anh sẽ nói cho Tuyết Nhi biết mọi chuyện. " An Tuấn Hạo ôm lấy Tuyết Dung, nhẹ giọng lên tiếng.
" Em sẽ cùng anh. " Tuyết Dung tựa đầu vào vai An Tuấn Hạo, dịu dàng lên tiếng.
Chỉ bốn từ đơn giản, nhưng lại có sức mạnh vô cùng lớn lao, hàm chứa
biết bao tình cảm, đủ để cho một con người tan chảy, đủ để cho nhiều
người ganh tỵ cùng xúc động.
An Tuấn Hạo cúi nhìn Tuyết Dung, không đáp, nhẹ nhàng đặt lên môi
Tuyết Dung một nụ hôn. Lúc đầu chỉ là hôn nhẹ, sau đó dần trở nên sâu
lắng, tràn ngập tình cảm.
Hai người ôm lấy nhau, cùng đối phương triền miên, hoàn toàn quên cả
thời gian. Hiện giờ đối với họ, chỉ có đối phương mà thôi. Không biết từ lúc nào, từ trên sô pha đã chuyển thành phòng ngủ, cánh cửa phòng khép
lại, bên trong là bầu không khí ngọt ngào, ấm áp.
............
Sáng hôm nay là một ngày đặc biệt. Bởi vì nó có thể quyết định tương
lai của một con người, đồng thời cũng là ngày mà một bí mật được công
khai.
" Được rồi, tớ thừa nhận đêm qua tớ ngủ lại nhà của Tuấn Hạo. Được chưa!!!!!!! "
An Tuấn Hạo vừa thức giấc, nhìn bên cạnh không thấy bóng dáng của
Tuyết Dung, không khỏi sửng sốt. Nhưng sau đó lại nghe thấy tiếng nói
điện thoại từ bên ngoài nên mới biết thì ra Tuyết Dung ra ngoài nghe
điện thoại. Hơn nữa, hình như đầu bên kia, chính là hai cô bạn thân của
Tuyết Dung. Điều này khiến cho An Tuấn Hạo không khỏi mỉm cười.
Tuyết Dung có được những người bạn quan tâm mình như thế, anh thật sự vui mừng vì cô. Và quan trọng hơn là, cô lại không hề giấu diếm hai
người họ. Chuyện tối qua cô ở lại nhà anh, điều này khiến anh càng vui
hơn. Bởi vì nó đã chứng minh, Tuyết Dung chính thức giới thiệu thân phận của anh với bạn bè của cô. Anh đã hoàn toàn bước vào thế giới của cô và có thể cùng cô đi suốt quãng đời còn lại rồi.
" Được rồi, tớ không nói nữa. Tớ phải đi chuẩn bị bữa sáng đây. Vậy nha. "
Đang lúc An Tuấn Hạo đang thất thần thì lại nghe được tiếng Tuyết
Dung gác điện thoại. Anh liền đứng dậy mặc quần áo, ra khỏi phòng, tiến
vào phòng bếp.
Lúc này hình ảnh mà anh nhìn thấy là Tuyết Dung đang mặc trên người
chiếc áo sơ mi của anh, bên trong chính là quần áo hôm qua mà cô đã mặc. Tâm trạng thì vô cùng vui vẻ nấu thứ gì đó trên bếp.
An Tuấn Hạo nhẹ nhàng tiến lại gần, từ phía sau ôm lấy Tuyết Dung vào lòng. Điều này làm cho Tuyết Dung không khỏi giật mình.
" Anh làm em hết hồn. " Tuyết Dung thở nhẹ, trấn định.
" Làm em giật mình à?? Xin lỗi, nhưng mà em lấy áo của anh làm tạp dề hình như là hơi lãng phí a??? " An Tuấn Hạo ngữ khí có chút 'tiếc nối'
hòa 'đau lòng'.
" Nga~ Thế thì đành để quần áo của em bị bẩn vậy. " Tuyết Dung cũng
tỏ ra rất 'hợp tác', làm động tác như muốn cởi áo sơ mi bên ngoài ra.
" Không cần, vậy thà rằng để áo của anh bị dơ vậy. " An Tuấn Hạo thấy vậy, lập tức ngăn cản. Dù sao muốn anh nhìn bạn gái mình mặc quần áo dơ ra đường, anh đau lòng a~
" Aaaaaaaa......... " lúc này, bên cạnh hai người lại vang lên một
tiếng la ngạc nhiên. Ngay lập tức, làm cả hai người đang lọt trong thế
giới riêng của mình phải hồi thần lại.
Cả hai nhìn sang, đã thấy Tuyết Nhi đang đứng đó, vẻ mặt ngơ ngác
nhìn hai người. An Tuấn Hạo nhanh chóng buông ra Tuyết Dung, còn Tuyết
Dung thì ngượng ngùng cúi đầu, không dám ngẩng lên.
" Ba, cô Tuyết Dung, hai người cứ tiếp tục. Con xin lỗi vì đã làm
phiền rồi. Ha Ha " Tuyết Nhi lập tức hiểu ra, cười ngượng một tiếng, rồi chạy trở về phòng, để lại An Tuấn Hạo cùng Tuyết Dung phía sau nhìn
nhau dở khóc dở cười.
Bữa sáng trên bàn ăn, không khí vô cùng ấm cúng, cả ba người cùng vui vẻ ăn cùng nhau. Khi thì thỉnh thoảng ta trêu ngươi, ngươi trêu hắn,
khi thì lại gắp cho nhau những món ăn tràn ngập hương vị gia đình. Cảnh
tượng này nếu nhìn vào thì không ai có thể nhẫn tâm đánh vỡ.
" Tuyết Nhi, ba có chuyện quan trọng cần nói với con. " sau khi bữa
sáng kết thúc, An Tuấn Hạo lôi kéo Tuyết Nhi ngồi trên sô pha, ngữ khí
tràn ngập nghiêm túc nhìn Tuyết Nhi.
" Dạ. " Tuyết Nhi ngoan ngoãn gật đầu ngồi nghe.
An Tuấn Hạo nhìn về phía Tuyết Dung, thấy cô gật đầu thì hít sâu một
hơi, đem tất cả mọi chuyện nói hết cho Tuyết Nhi nghe. Sau đó, anh âm
thầm quan sát tâm trạng của cô bé.
Cả căn phòng nhất thời im lặng, không có bất kỳ tiếng động nào. Tuyết Dung cùng An Tuấn Hạo cũng chỉ ngồi đó, nhìn Tuyết Nhi và chờ đợi. Họ
biết hiện giờ con bé đang cần được yên tĩnh suy nghĩ nên họ sẽ không làm phiền con bé vào lúc này.