Cảm Ơn Vì Đã Cho Em Gặp Anh

Chương 37: Bại lộ




Sáng sớm tỉnh dậy không thấy Diệp Tử Kỳ bên cạnh mình anh lo sợ vội mặc quần áo đi tìm cô nhưng anh vừa bước khỏi giường ba bước thì thấy cô bước vào.
- Thiên anh dậy rồi sao, không ngủ thêm chút nữa_ bước vào phòng thấy anh có vẻ lo lắng gì đó nên cô lên tiếng hỏi.
- Tử Kỳ_ anh chạy đến ôm chặt lấy cô dịu dàng nói tiếp:
- Tỉnh dậy không thấy em anh đã rất sợ_ buông cô ra đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc mềm mượt của cô Tống Sở Thiên nói.
- Không phải em đang ở cạnh anh đây sao, để em đeo cavat cho anh_ mỉm cười nhẹ cô cầm chiếc cavat ngay bàn đeo cho anh rồi cô tiếp tục tục nói:
- Hôm nay em cố ý thức sớm để làm bữa sáng cho anh đó nên anh mau chóng vệ sinh cá nhân đi rồi xuống ăn sáng_ hôn nhẹ lên má anh rồi cô quay bước ra khỏi phòng. Nhìn bóng lưng của Diệp Tử Kỳ anh mỉm cười hạnh phúc anh thấy dạo này cô rất lạ nhưng thôi chắc cô đang vì anh mà học làm mọi việc.
************************************
Ngồi trên bàn ăn chỉ có cô và anh đang vui vẻ ăn sáng
- Phù Dung đâu sao không ăn sáng cùng chúng ta_ mọi hôm trước khi anh ngồi vào bàn ăn đều thấy cô ta nay anh không thấy nên thắc mắc hỏi
- Lâm Phù Dung không khỏe nên vẫn ngủ anh ăn đi_gắp thức ăn cho anh, cô cười nhẹ nhàng trả lời anh.
- Ừ kệ con bé anh lên công ty đây tạm biệt bà xã_ ăn xong anh nhẹ nhàng nói với cô.
- Thiên anh có thể ở nhà với em thêm một chút được không?_ cô nói nhỏ dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn anh.
- Sao vậy nhớ anh sao bảo bối_ mỉm cười bước đến trêu chọc cô rồi Tống Sở Thiên nắm tay cô cùng ra ngoài phòng khách. Trên sofa Diệp Tử Kỳ tựa đầu trên vai anh dịu dàng nói với anh:
- Thiên anh phải chăm sóc cho bản thân thật tốt nha
- Đồ ngốc này, chỉ cần em mãi bên cạnh anh thì anh lúc nào cũng tốt_ anh gõ nhẹ vào đầu cô rồi mắng yêu cô.
- Kỳ nhi em làm sao vậy từ hôm qua đến giờ anh thấy em rất lạ_đẩy cô ra anh lo lắng hỏi
- Em có gì mà kỳ lạ chứ chỉ là sau này chúng ta già nếu em đi trước anh thì sao_ Diệp Tử Kỳ nhẹ nhàng nói với Tống Sở Thiên.
- Em làm anh cứ sợ là em sẽ rời xa anh đó_ hôn nhẹ lên môi cô, anh tiếp tục nói:
- Anh đến bang Thiên Ưng có chút việc cần anh giải quyết làm xong anh sẽ về với bà xã đại nhân_ hôn thêm lên môi cô một lần nữa rồi mới yên tâm rời đi. Hôm nay anh cảm thấy cứ có gì bất thường nên quyết định không đến công ty nữa.
- Đồ không đứng đắn, tạm biệt anh_ cô phồng má giận dỗi, nhưng rồi cũng nói tạm biệt anh.
Bưng tô cháo bước vào phòng của Lâm Phù Dung, cô gọi cô ta dậy.
- Lâm Phù Dung ăn cháo đi_ đỡ đầu cô ta dựa vào gối cô nhẹ nhàng nói.
- Tử Kỳ tôi không muốn ăn_ cô ta giả vờ mệt mỏi nói.
- Ăn đi cô không nghĩ cho cô cũng nên nghĩ cho đứa bé chứ, sau này không có tôi cô phải chăm sóc cho đứa bé và cả Thiên nữa_ Tử Kỳ dịu dàng
- Tử Kỳ à tôi sẽ về lại Ý nên cô đừng làm gì dại dột nha thiếu cô anh Thiên phải làm sao_ cô ta lại tiếp tục giải vờ sợ hãi khuyên nhủ nhưng trong lòng ả ta thì ngược lại.
- Thôi cô ăn đi tôi ra ngoài đây_nói xong cô lập tức ra ngoài.
**************************************
Tại bang Thiên Ưng
** - Điều tra sao rồi?_ Tống Sở Thiên lạnh lùng lãnh đạm hỏi Hắc Ảnh.**
** - Lão Đại tôi điều tra được trong ly rượu ngài uống đêm đó có thuốc ngủ chỉ có tác dụng từ ba mươi phút nhiều nhất là một tiếng, đã xem kỹ nhà hàng Lavender và kiểm tra kĩ hiện trường cho thấy ngài và Lâm Phù Dung không có xảy ra bất kỳ vấn đề gì và việc của chị dâu ở khách sạn Angle đều là do một tay cô ta làm_ Hắc Ảnh tường tận báo cáo chi tiết mọi việc cho anh nghe.**
** - Được rồi cậu lui ra ngoài đi_sau khi nghe đáp án từ Hắc Ảnh,anh lạnh lùng nói.**
** - Vâng_ nói xong Hắc Ảnh lập tức bước ra ngoài tiếp tục với công việc của mình. Hắc Ảnh đi theo Tống Sở Thiên từ khi anh chỉ là chàng thanh niên 18 tuổi nên anh hiểu rõ bây giờ tâm trạng của chủ tử mình như thế nào. Quay lại với Tống Sở Thiên, một mình anh ở trong căn phòng họp lạnh lẽo, ngồi trên chiếc ghế chạm khắc hình rồng tinh xảo hai tay anh trong vô thức đã siết chặt lại từ lúc nào, lạnh lùng giọng nói âm độ nghiến răng nói:**
** - LÂM PHÙ DUNG CÔ ĐƯỢC LẮM.uổng công anh luôn xem cô ta như em gái mà yêu thương tin tưởng, cô ta làm gì anh thì anh có thể nể tình xưa mà tha cho cô ta nhưng nếu cô ta không biết sống chết là gì mà dám đụng đến bảo bối của anh người con gái mà anh xem quan trọng hơn cả tính mạng của mình thì cho dù có là ai đi nữa anh không giết không tha. Trên đường lái xe về nhà Tống Sở Thiên tâm trạng vô cùng tốt, anh muốn mau chóng về nhà để báo cho Tử Kỳ tin này, anh muốn cho cô biết anh không là gì có lỗi với cô cả. Mang tâm trạng vô cùng vui vẻ bước vào nhà sau khi đưa xe cho vệ sĩ đi xuống hầm không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đâu, anh liền hỏi dì Trần:
* - Tử Kỳ đâu? mặc dù giọng nói có phần lạnh lùng nhưng không lạnh lùng như lúc ở bang nữa có lẽ cũng bởi vì anh xem dì Trần như là mẹ của mình vì bà luôn yêu thương quan tâm anh và Thiên Vy từ nhỏ.*
* - Ừm hình như Tử Kỳ có nói với dì là con bé ra ngoài cùng bạn rồi
dì Trần trả lời anh rồi cũng quay về công việc của mình.*
* - Được rồi_ Tống Sở Thiên nói rồi bước lên phòng, xem ra không chỉ mình cô thấy nhớ anh mong anh về sớm với cô, anh cũng rất nhớ cô. Nghĩ đến Tử Kỳ, anh nở một nụ cười hạnh phúc rồi nhanh chóng bước chân lên phòng*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.