“Đường
Diệc Diễm, anh thật bỉ ổi!” Tôi phẫn hận hét lên với anh. Sao anh có thể, sao
có thể ác độc hãm hại tôi như vậy! Tôi đẩy anh ra, muốn đứng dậy, nhưng lại bị
anh dùng lực đè lại, nắm chặt lấy tay tôi!
“Anh
còn chưa thỏa mãn!” Giọng anh khàn khàn. Di động ‘Bành’ một tiếng bị ném về
phía vách tường, va chạm rất lớn, sau đó phân tán trên mặt đất. Đường Diệc Diễm
kéo thân thể của tôi qua, ghì chặt xuống giường. Tôi ra sức giãy dụa, sao anh
có thể làm như cái gì cũng chưa xảy ra được chứ? Tôi còn có thể xem như không
có gì mà lên giường với anh hay sao?
“Không
cần, bỏ ra!” Tôi không chịu thuận theo, dùng sức vặn vẹo thân thể, đừng đụng
vào tôi!
“Anh
chỉ nhắc nhở hắn, em là của anh!” Thân mình Đường Diệc Diễm đè lên người tôi,
tay sờ soạng xuống phía dưới, nhanh chóng chạm đến đùi của tôi, thâm nhập từ
đằng sau, gầm nhẹ.
“Tôi không
phải của ai! Không phải!” Tôi liều mạng kêu gào, tay lại bị Đường Diệc Diễm ghì
chặt hai bên sườn , thân mình bất lực chớp lên theo sự va chạm của anh.
“Không...”
“Đừng...
Đủ rồi...” Tôi suy sụp vùi đầu xuống nệm, nức nở khóc. Tại sao, tại sao anh
luôn như vậy, tình yêu của anh nặng đến nỗi làm cho tôi cảm thấy quá ngột ngạt,
tại sao yêu tôi lại không ngừng thương tổn tôi?
“Duyệt
Duyệt…” Tiếng khóc của tôi khiến Đường Diệc Diễm phải ngừng lại. Anh rời
khỏi thân thể tôi, mềm nhẹ ôm chầm lấy tôi, đau lòng lau nước mắt giúp tôi.
“Trở về bên anh đi, không cần biết em có nguyện vọng gì, anh sẽ giúp
em thực hiện!”
Tôi
nhìn anh.
Trong
mắt Đường Diệc Diễm tất cả đều là kiên quyết, thề không bỏ qua!
Anh
điên cuồng làm tôi thấy sợ hãi.
Tôi yêu
anh, nhưng tình yêu của anh lại khiến tôi sợ hãi!
Một lúc
lâu sau, tôi mới tuyệt tình mở miệng: “Nguyện vọng duy nhất của tôi chính là
rời khỏi anh!”
Quả
nhiên, màu đỏ trong mắt anh dần khuếch tán, ánh mắt âm trầm, lạnh lẽo.
Anh
nheo mắt lại, túm lấy tay tôi. “Diệp Sương Phi, anh không ngại dùng thủ
đoạn để em trở về bên anh đâu!”
Lại bắt
đầu!
Vận
mệnh lại bắt đầu trêu cợt.
Anh
nhất định phải như vậy sao, nhất định phải giam cầm tôi ư!
Chỉ là
lần này, trái tim quá đau đớn!
Bởi vì
tôi đã yêu anh, đã trót yêu ác ma này mất rồi!
Đường
Diệc Diễm.
Bởi vì
yêu anh, em mới phải rời xa anh, em không muốn anh bị tổn thương!
Còn
anh, bởi vì yêu em mà giam cầm em, lại một lần nữa làm em bị thương!
Rốt
cuộc, ai trong chúng ta đã làm sai ?