“Nếu
anh nghĩ đó là uy hiếp thì cứ cho là như vậy đi, đây không phải thủ đoạn mà anh
vẫn quen dùng hay sao?” Tôi không giãy dụa, để mặc anh nắm chặt tay tôi.
Sắc mặt
Đường Diệc Diễm ngày càng trở nên khó coi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tôi,
nặng nề thở dài, cuối cùng anh đành buông tay ra.
“Như
vậy để xem, anh rốt cuộc có bổn sự này hay không!” Thân mình tôi khẽ run lên,
kỳ quái nhìn về phía anh, nhìn khuôn mặt anh xuất hiện loại biểu tình làm cho
người ta không nắm bắt được, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác
bất an. Đường Diệc Diễm, anh rốt cuộc muốn làm gì?
Lúc
này, di động của Đường Diệc Diễm chợt vang lên, tôi nhìn thấy rõ ba chữ Đường
Triết Lý hiển thị trên màn hình. Thế nào, chú Lý hành động thật đúng là rất
nhanh! Đường Triết Lý? Anh xưng hô với ông nội của mình như vậy ư?
Đường
Diệc Diễm nhận điện thoại, không biết đầu dây bên kia nói cái gì, tôi ngồi bên
cạnh anh cũng chỉ nghe được những thanh âm đứt quãng theo đầu kia truyền đến.
Lão
nhân nhất định rất tức giận đi, tôi thậm chí có thể tưởng tượng không lâu nữa
ông ta còn có thể đến “ân cần thăm hỏi” tôi!
Nét mặt
của Đường Diệc Diễm không có nhiều biến hóa, chỉ lẳng lặng nghe, không nói một
lời.
Tôi nắm
chặt tay, tầm mắt chuyển ra phía ngoài cửa sổ, âm thầm thở dài. Trận tranh đấu
này rốt cuộc đến khi nào mới chấm dứt đây, tôi đã bị lạc mất phương hướng. Rốt
cuộc, tôi làm tất cả là vì cái gì? Vì trả thù? Vì Việt Phong? Liên lụy đến bao
nhiêu người vô tội? Tất cả mọi người phải giãy dụa trong vòng lốc xoáy này,
vùng vẫy với lý do riêng của mình, bị nhốt trong chiếc lưới vô hình cho đến mỏi
mệt!
Không
biết khi nào thì Đường Diệc Diễm đã cúp điện thoại, tôi quay đầu, thấy anh đang
nhìn tôi chằm chằm, quan sát kỹ mọi biểu tình trên khuôn mặt tôi.
Ánh mắt
của tôi và anh gặp nhau, đối diện, giằng co.
Đường
Diệc Diễm, nhiều năm như vậy, anh vẫn còn yêu em đến thế sao? Ngốc thật!
Đường
Diệc Diễm vươn tay, mơn trớn hai hàng lông mày đang nhăn lại của tôi, dường như
muốn lau đi mọi ưu thương và đau lòng trong tôi. “Rốt cuộc, em đang kháng cự
cái gì hả Duyệt Duyệt?”
Ngực
tôi đau nhói, tôi gian nan nuốt nước miếng, xoay chuyển tầm mắt, không muốn bị
anh nhìn thấu!
Đúng
vậy, tôi đang kháng cự cái gì, đang làm cái gì?
“Đường
Diệc Diễm, trở về đi, trở lại vị trí ban đầu, thời điểm chúng ta chưa gặp
nhau!” Như vậy là tốt nhất đối với tất cả mọi người!
“Diệp
Sương Phi, chẳng lẽ em còn không hiểu được? Nếu có thể, ba năm trước đây, anh
đã buông tay!” Giọng nói chua xót của Đường Diệc Diễm truyền đến, bàn tay anh
theo hai má của tôi trượt xuống phía dưới, vuốt ve môi tôi. “Anh làm tất cả đều
là vì em, chỉ có em!”
Đường
Diệc Diễm!
“Anh đã
sớm điên rồi, vì em, chuyện gì anh cũng có thể làm ra được!”
Trái
tim tôi run lên, tôi nhìn anh, không phải bởi vì những lời nói đó của anh, mà
là khi anh nói như vậy, sự kiên quyết trong mắt anh mạnh đến nỗi dường như
không tiếc trả giá hết thảy, thậm chí âm hàn như muốn hủy diệt tất cả!
“Đường
Diệc Diễm, em không đáng để anh làm như vậy!” Tại sao anh lại ngốc như thế, em
không có tư cách để nhận tình yêu của anh!
“Có
đáng giá hay không, chính bản thân anh tự hiểu được!” Đường Diệc Diễm tới gần
tôi, không cho phép cự tuyệt, kéo tay của tôi qua, vuốt ve. “Duyệt Duyệt, trở
về bên anh, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc!” Trong mắt anh lưu chuyển dòng ánh
sáng khác thường, yên lặng nhìn tôi.
Hạnh
phúc? Cái gì gọi là hạnh phúc, tôi đã sớm quên mất rồi. Khoảng thời gian vui vẻ
nhất của tôi, ông trời vô tình làm cho tôi phát hiện ra một bí mật, nhiều năm
như vậy, tôi lưng đeo một mạng người, gian nan mà sống, áy náy, bi ai, cừu hận,
tựa như lửa, nướng cháy thân thể cũ nát không chịu nổi cùng với linh hồn đã
chết lặng của tôi. Hạnh phúc... đã sớm rời tôi đi lâu rồi!
“Vô
dụng...” Tôi thản nhiên nói “Không có hạnh phúc đâu... Em không quên được Trần
Việt Phong, em chỉ yêu mình anh ấy!” Thực xin lỗi, xin lỗi Diệc Diễm, em đã
nhẫn tâm xé rách miệng vết thương của anh!
Tôi
biết, vẫn biết rõ trong lòng Đường Diệc Diễm có một vết sẹo. Tôi từng yêu Trần
Việt Phong đã để lại trong lòng anh một vết sẹo dữ tợn!
“Diệp
Sương Phi!” Đường Diệc Diễm nghe được lời tôi nói, thân mình cao lớn chợt cứng
đờ, hung ác nhìn chằm chằm tôi đầy vẻ phẫn hận. “Em tàn nhẫn đến như vậy sao?
Anh so ra kém một người đã chết ư?” Anh vẫn luôn trốn tránh, giữa chúng tôi vẫn
luôn tồn tại một người, một người ba năm trước đây đã đau khổ dây dưa, hoặc là
nói linh hồn của người đó vẫn quẩn quanh chúng tôi, tuy rằng không nhìn thấy
nhưng vẫn chân thật tồn tại!
Còn anh
vẫn không dám nhắc đến vì lo sợ rằng tôi vẫn còn yêu Trần Việt Phong!
Tôi vô
tình lần lượt xé toạc miệng vết thương của anh!
“Vậy là,
lúc ở trên giường, lúc ở trên giường với anh, em vẫn nghĩ đến hắn hay sao?” Đố
kỵ làm cho Đường Diệc Diễm trở nên thô bạo, rốt cuộc không nhịn được, hai tay
kháp chặt đầu vai của tôi, bi thương rít gào: “Vẻ hưởng thụ của em, đều là bởi
vì trong lòng em đang nghĩ đến Trần Việt Phong đúng không?”
Thân
mình tôi bị sức mạnh của Đường Diệc Diễm làm cho loạng choạng, tôi nhìn chằm
chằm đôi mắt đỏ ngầu của anh, đau lòng né qua một bên. Đường Diệc Diễm, rời bỏ
em đi, rời bỏ hoàn toàn, như vậy, chúng ta sẽ không phải chịu dày vò, cũng sẽ
không đau lòng!
“Là
anh, người ở bên cạnh em lúc này là anh...” Đường Diệc Diễm bỗng nhiên giống
như phát điên hôn tôi, thân mình thô bạo áp lên. Tiếp theo, anh đứng nhanh dậy,
kéo cằm của tôi lại, trừng mắt nhìn tôi. “Diệp Sương Phi, nhìn cho rõ ràng,
trước mặt em là anh, không phải Trần Việt Phong!”
Tôi đau
đớn nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của anh, lời nói của tôi
tựa như hung hăng đâm anh một đao, làm cho sự ngụy trang nhiều năm nay của anh
nháy mắt sụp đổ!
Diệp
Sương Phi, mày thật đúng là độc ác! Ngay cả chính bản thân tôi cũng phải bội
phục sự tàn nhẫn của mình!
“Em mở
to mắt ra cho anh, mở!” Đường Diệc Diễm rít gào bên tai tôi, anh đè nặng thân
thể đang phát run của tôi, tay gắt gao nắm chặt, rống giận: “Mở!”
Tôi mở
mắt ra, chống lại đôi mắt đỏ tươi đầy bi thương của anh.
“Anh
thà rằng mình vẫn như trước kia, chỉ cần anh muốn, anh có thể giam cầm em, tùy
ý đoạt lấy! Nhưng tại sao anh lại yêu em, tại sao? Yêu em, anh chỉ muốn em được
vui vẻ, nhưng em càng vui vẻ, anh lại càng đau khổ!” Anh mất đi lý trí rít gào.
Đúng
vậy, trước kia, sự vui vẻ của tôi chính là được thành lập trên sự ưu thương của
anh, bởi vì chỉ có rời khỏi anh, tôi mới có thể vui vẻ.
Nhưng
giờ đây, Diệc Diễm, sự đau khổ của anh cũng là sự đau khổ của em.
Coi như
em ngu ngốc đi, chúng ta không thể ở cùng một chỗ, không nhận được lời chúc
phúc, phải cùng toàn thế giới đối địch, cùng một chỗ là đau đớn!
“Phải
nhìn anh chết, em mới vui vẻ sao?” Anh bi thương gào thét, anh đã từng nói,
không có tôi, anh sẽ chết !
Tôi
bỗng chốc theo dõi anh, theo dõi sự bi thống, tuyệt vọng trong mắt anh. Từ khi
nào thì… anh đã có biểu tình yếu đuối như vậy? Anh là Đường Diệc Diễm! Là tôi,
chính tôi đã khiến anh trở nên bi ai như vậy!
“Đừng chết,
hãy mở to mắt mà nhìn, nhìn những người thương tổn anh, sẽ có kết cục như thế
nào!” Tôi lạnh lùng mở miệng, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Đường Diệc Diễm “Yếu
đuối, sẽ chỉ thương tổn bản thân và làm cho kẻ địch vui sướng!”
Ánh mắt
Đường Diệc Diễm dần trở nên thâm trầm, bất khả tư nghị, tôi trước mắt làm cho
anh cảm thấy xa lạ, bàn tay anh đặt bên cạnh người siết chặt lại. Một lúc lâu
sau, anh chuyển động thân mình, ngồi thẳng.
Tôi
lẳng lặng đứng dậy, chỉnh lại trang phục.
“Diệp
Sương Phi, em thật sự rất lợi hại, khiến tôi phải nhìn em với cặp mắt khác
xưa!” Tầm mắt anh nhìn về phía trước, thì thào tự nói, biểu tình đầy chua xót.
“Tất cả
đều không giống nhau, chỉ là chúng ta không nhận ra!”
“Đúng
vậy, những thứ chúng ta không nhận ra vẫn còn nhiều lắm!” Đường Diệc Diễm lại
quay đầu, trong mắt đã khôi phục sự lạnh lùng. “Có một số việc vĩnh viễn sẽ
không thay đổi!”