Tôi vịn
vào thành cầu thang, bước từng bước xuống phía dưới. Trong phòng khách đèn bật
sáng trưng, thức ăn đã được dọn sẵn trên bàn, mùi hương lan toả khắp bốn phía.
Tôi nhíu mày, hương vị nồng đậm khiến cho dạ dày của tôi lại bắt đầu khó chịu,
tôi cố nén lại, ngón tay bấu chặt vào thành vịn dần trở nên trắng bạch, lần này
phản ứng dường như quá mức mãnh liệt.
Qua Nhan
và Giang Minh đang ngồi nói chuyện trên sô pha chợt ngẩng đầu nhìn tôi, tôi cố
nặn ra một nụ cười, tỏ vẻ trấn tĩnh, nhưng chân đã bắt đầu đi không nổi.
“Duyệt
Duyệt, hôm nay khí sắc cũng không tệ nha!” Giang Minh cười cười, biểu tình trên
khuôn mặt rõ ràng là trào phúng. Bất đắc dĩ phải ở lại chỗ này, khí sắc của tôi
còn có thể tệ hơn?
“Vậy
sao? Có thể là tâm tình khá tốt!” Mặc kệ hắn muốn thế nào, tôi sẽ thu lại toàn
bộ, không thể để hắn nhận ra sự chột dạ của tôi.
“Tâm
tình tốt sao?” Giang Minh nhíu mi, như thể lời nói của tôi châm chọc đến cỡ
nào. Tiếng cười nặng nề của hắn tràn ra khỏi lồng ngực, hắn khẽ lắc đầu, một
lúc lâu sau, hắn bỗng nheo mắt lại, đánh giá tôi kĩ càng. Ánh mắt kia tựa như
muốn nhìn rõ điều gì đang cất giấu trong lòng tôi, tôi bối rối cúi đầu, trốn
tránh cái nhìn chăm chú của hắn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Anh
Minh, em đói bụng lắm rồi, ăn cơm thôi! Chị Duyệt Duyệt, chúng ta đi!” Qua Nhan
giải vây đúng lúc, kéo tay tôi đi đến bàn ăn, xẹt qua Giang Minh, tôi phải hít
một hơi thật sâu.
Giang
Minh vẫn quái dị nhìn tôi một cái rồi bước theo, tôi vẫn cảm giác được ánh mắt
cực nóng của hắn ở ngay phía sau.
Giang
Minh ngồi đối diện với chúng tôi, tiếp nhận cơm do người làm bưng lên, trầm mặc
không nói.
“Anh
Minh, hôm nay tâm trạng anh dường như rất tốt!” Qua Nhan cố gắng tìm một chủ
để, dụng ý muốn đánh vỡ không khí giằng co trong phòng.
Giang
Minh gắp một ngụm thức ăn đưa tới miệng, thì thào: “Ừm, gần đây công ty phát
triển rất thuận lợi!” Giọng hắn đầy thờ ơ, nhưng lại khiến tôi nắm chặt đũa
trong tay. Hắn đang ám chỉ điều gì? Kế hoạch thôn tính Đường thị thuận lợi sao?
Hắn mất tích vài ngày chắc đều là để đả kích Đường Diệc Diễm đây mà!
Tôi cúi
đầu, nặng nề hít một hơi, không nói gì, áp lực trong lòng làm cho dạ dày của
tôi càng thêm khó chịu, chỉ muốn nôn mửa. Không được, trăm ngàn lần không được,
tôi cắn môi, cố nén.
“Chị
Duyệt Duyệt, món này rất ngon, chị nếm thử xem!” Qua Nhan gắp một ít rau cho
tôi, vị thanh đạm lan tràn trong khoang miệng, tạm thời ngăn chặn cảm giác buồn
nôn của tôi. Qua Nhan nháy mắt mấy cái mấy cái với tôi, tôi cảm kích nhìn lại.
“Ngày
mai có bữa tiệc cắt băng khánh thành, chị cũng đi cùng tôi đi, Duyệt Duyệt!”
Giang Minh thản nhiên mở miệng.
Tôi
nghi hoặc ngẩng đầu.
“Chị
quên rồi sao? Tập đoàn Giang Nguyên và Đường thị hợp tác xây dựng công viên?
Ngày mai là lễ cắt băng!” Giọng điệu của Giang Minh tựa như đang nói về thời
tiết, rất bình thường.
Hắn rõ
ràng biết sẽ làm cho lòng tôi nhấc lên sóng to gió lớn.
Đường
thị, có nghĩa là Đường Diệc Diễm cũng sẽ đi. Hắn có ý gì, hắn muốn để Đường
Diệc Diễm biết tôi ở đây? Ở lại bên người hắn? Nhìn gương mặt không chút sợn
sóng của Giang Minh tôi lại thấy có chút sợ hãi. Hắn cố ý để Đường Diệc Diễm
biết, hắn không che giấu? Hắn có đủ năng lực để giam cầm tôi? Cho dù là Đường
Diệc Diễm biết tôi đang ở bên người hắn?
Tôi
khiếp sợ nhìn Giang Minh, không thể nào bình phục sự rối loạn trong lòng.
“Sáng
mai chuyên viên trang điểm sẽ tới đây, buổi lễ được cử hành vào lúc trưa, đúng
giờ tôi sẽ đến đón chị!” Giang Minh cố ý không quan tâm tới sự khiếp sợ của
tôi, tiếp tục nói. Cuối cùng, hắn còn thâm thuý bổ sung thêm một câu: “Lần này,
tôi không hy vọng chị lại vắng mặt đâu. Lần trước, chị đã cho tôi một sự kiện
suốt đời khó quên đấy!”
Thân
mình tôi run lên, đỡ lấy mép bàn, nhẹ nhàng thở dốc, Giang Minh chậm rãi giương
lên khóe miệng, trái tim không chịu nổi lập tức rơi xuống. Giang Minh cậu đã
không còn chỗ nào cố kỵ sao? Cậu muốn chính thức tuyên chiến với Đường Diệc
Diễm sao? Biến tôi trở thành “chiến thư”?
Qua
Nhan đưa tay lại gần, gắt gao nắm lấy bàn tay đang run run của tôi, tiếp thêm
sức mạnh cho tôi. Tôi quay đầu nhìn lại, buông xuống mi mắt, lớp vỏ bọc trên
mặt rốt cuộc cũng không bao che nổi bộ dáng làm như thoải mái kia nữa.
“Xem
ra, tôi vừa mới nhìn lầm rồi, sắc mặt của chị thoạt nhìn vẫn là không tốt lắm
đâu?” Giọng nói đầy mỉa mai của Giang minh vang lên, hắn buông đũa, ý cười trên
mặt vẫn không đổi, nhìn chằm chằm tôi, nghiền ngẫm .
Tôi
nhíu mi, cắn chặt môi, khóe miệng nổi lên một ít tơ máu, lan tràn ra xung
quanh. Giang Minh, hiện tại, cậu rốt cuộc đang tính toán cái gì!
Tôi chỉ
mới mang thai thời kì đầu, không biết tại sao lại phản ứng mãnh liệt như vậy.
Trước khi đi, Qua Nhan lén lút nhét vào tay tôi một túi ô mai, còn lo lắng nhìn
tôi một cái.
Tôi suy
yếu cười cười. Sáng nay, nôn mửa dữ dội đã muốn tra tấn tôi đủ lắm rồi, cả
người không có chút sức. Hơn nữa đám nhân viên trang điểm kia lại còn không
ngừng ép buộc, lúc Giang Minh lái xe tới đón, tôi đã muốn hoàn toàn không có
tinh thần đi tham dự “Hồng môn yến”!
Giang
Minh vẫn một thân tây trang giày da, thần thái bay lên đứng phía trước chờ tôi.
Vừa thấy tôi bước đến, hắn nhíu mi. “Sao sắc mặt lại trắng bệch thế kia, đám
nhân viên này làm ăn kiểu gì vậy!”
Khuôn
mặt suy yếu nhợt nhạt, hơi thở mong manh, tôi xua tay, lạnh lùng nói: “Không
phải lỗi của họ, khuôn mặt này có điểm thêm nhiều phấn hồng nữa cũng vô dụng!”
Tôi tự giễu hừ lạnh, rốt cuộc cũng nhìn thấy nụ cười tự tin của Giang Minh có
chút buông lỏng.
“Đừng
tưởng rằng như vậy là có thể không cần tới tham dự!” Giang Minh phức tạp nhìn
tôi, ánh mắt mâu thuẫn, hắn cắn răng, thô bạo đẩy tôi vào trong xe. Bên ngoài,
Qua Nhan vẫn đang cúi người nhìn chúng tôi, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
“Hôm
nay cắt băng chị phải đi!” Giang Minh vừa nói vừa phát động xe.
Tôi vô
lực tựa lưng vào ghế, quay đầu qua một bên, cho dù là bệnh sắp chết sao? Tôi
buồn cười khẽ động khóe miệng, ánh mắt đờ đẫn nhìn phong cảnh đang chạy như bay
ngoài cửa xe, khẽ nói: “Tôi biết!”
Giang
Minh không nói gì, xe vẫn yên lặng chạy.
Nghi
thức cắt băng diễn ra ngay tại cửa vào của công viên. Nơi đó đã được dựng sẵn
một vũ đài, vừa múa vừa hát, màn khai mạc hết sức long trọng đã hấp dẫn giới
truyền thông khắp nơi. Một năm qua, thành phố này đã cử hành không biết bao
nhiêu yến hội long trọng, lần này còn là của hai tập đoàn lớn.
Mà hai
nhân vật vừa tuyên bố đính hôn, Đường Diệc Diễm cùng vị hôn thê Phác Mĩ Thiện
vừa tiến vào, toàn bộ ống kính đều đồng loạt xoay chuyển, cả đám người vây
quanh bọn họ, đèn máy ảnh loang loáng chớp nháy, những âm thanh “sát sát” không
dứt bên tai. Giang Minh và tôi lạnh lùng đứng ở một góc nhìn.
Cho dù
tim như bị đao cắt, tôi cũng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh nắm chặt ly nước trái cây
trong tay, nhìn Phác Mĩ Thiện yêu kiều mỉm cười. Cô ấy thực sự rất đẹp, ngũ
quan xinh xắn, dáng vẻ tao nhã, nụ cười ôn thuần, như con chim nhỏ nép vào
người Đường Diệc Diễm, hoàn mỹ hấp dẫn tất cả ánh mắt ở đây. Có lẽ, cô gái như
vậy mới thích hợp với anh, thích hợp làm vợ của Đường tổng tài.
Có người
đúng lúc này khen cô ấy xinh đẹp, ý cười trong mắt Phác Mĩ Thiện lại càng thêm
sâu. Đương nhiên, tình yêu đang đẹp, không phải sao? Tôi nâng ly nước lên, ngửa
đầu uống cạn, nhưng sao lại chua xót đến vậy!
“Không
đau lòng sao?” Giang Minh nhấp một chút rượu, nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt trêu
tức.
Lại
muốn thấy cảnh tôi khóc sao? Tôi buồn cười hừ lạnh: “Rất xứng đôi, không phải
sao? Sau này, không phải cậu cũng sẽ cưới một cô gái như thế kia hay sao? Điều
này là hiển nhiên với một thân phận tổng tài như cậu, đúng chứ?”
“Diệp
Sương Phi, có đôi khi, tôi thật sự rất bội phục sự lãnh huyết của chị. Chị rõ
ràng đã biết, còn cố ý nói như vậy!” Giang Minh buồn cười nhẹ nhàng lắc lắc ly
rượu, nhếch môi nhìn tôi. Tôi theo tầm mắt của hắn quay đầu lại, Đường Diệc
Diễm không biết đã phát hiện ra chúng tôi từ khi nào, ánh mắt xuyên thật
mạnh qua đám người kia, nhìn chằm chằm vào tôi, nheo mắt lại.
Khoé
miệng tôi cứng đờ, bối rối né tầm mắt sang một bên, trong lòng vừa bồn chồn lại
vừa kinh hoàng. Như thế nào cũng vô pháp xem nhẹ cái nhìn thoáng qua đầy vội
vàng vừa rồi, chỉ mới liếc mắt một cái, cũng đủ cảm giác được Đường Diệc Diễm
đang phẫn nộ, còn cả oán hận!
“Xem
ra, thật sự chỉ có hắn mới có thể làm cho chị thất thố thôi!”
Tôi
không nói gì, xoay người lại, đưa lưng về phía ánh mắt cực nóng kia, tay cầm
chiếc ly siết chặt lại, tâm loạn như ma!
“Đường
tổng, vị hôn thê thật xinh đẹp!” Cuối cùng, vẫn là tránh cũng không thể tránh,
Giang Minh cùng tôi đối mặt với Đường Diệc Diễm và Phác Mĩ Thiện đang đứng chung
một chỗ, thật châm chọc!
Đường
Diệc Diễm đứng ngay trước mắt tôi, khuôn mặt không chút thay đổi, vẫn nhìn tôi
như vậy, không chút kiêng nể gì nhìn thẳng. Tôi lại vội vàng nắm chặt chiếc ly,
không ngừng hoảng hốt.
Tôi
trốn tránh ánh nhìn thẳng tắp của anh, co quắp mím môi, nghe giọng nói của
Giang Minh truyền đến bên tai. Hiện tại, mỗi một câu của hắn đều giống như đùa
cợt. Còn chúng tôi, chính là những quân cờ hắn niết trong tay, lần gặp mặt này
vỗn dĩ là do hắn an bài, hắn muốn nhìn xem chúng tôi ngờ vực vô căn cứ lẫn
nhau, tranh đấu, còn cả oán hận!
“Vị
tiểu thư này là… bạn gái của Giang tổng sao?” Giọng nói của Phác Mĩ Thiện cũng
hoàn mỹ như vậy, mỉm cười nhìn tôi, thiện ý hỏi, nhưng lại vô tình hỏi trúng
vấn đề trí mạng nhất.
“Đương
nhiên!” Giang Minh cười khẽ, thuận thế ôm đầu vai tôi. Sắc mặt Đường Diệc Diễm
trầm xuống, ánh mắt âm ngoan thẳng tắp rơi xuống bàn tay Giang Minh đang đặt
trên đầu vai tôi, không nói gì, cũng không có động tác.
Tôi lúc
này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, may mắn là anh không có xúc động đến trực
tiếp cùng Giang Minh xé rách mặt nạ. Dù sao, hôm nay người của giới truyền
thông đến đây đông như vậy, chỉ cần một tin tức bất lợi, cổ phiếu của Đường thị
nhất định sẽ bị rớt xuống. Tôi nghĩ, Đường Diệc Diễm cũng hiểu được điều này.
Tôi
nhìn anh, khó chịu nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục để ý tới lí do thoái thác
Giang Minh nữa. Hắn và Phác Mĩ Thiện trò chuyện, nhưng sao lại nghe chói tai
đến vậy.
“Anh
nói có phải không, Diệc Diễm!” Không biết Phác Mĩ Thiện nói gì đó, ngẩng đầu
lên hỏi ý kiến Đường Diệc Diễm, lại phát hiện vị hôn phu nộ khí đằng đằng nhìn
cái gì, theo tầm mắt của anh nhìn về phía tôi. Hàng mi thanh tú của Phác Mĩ
Thiện hoang mang nhíu lại, nhìn tôi. Lòng tôi lại lo lắng không yên, Đường Diệc
Diễm đừng nhìn nữa, nếu như anh cũng hiểu được thì đừng nhìn em như vậy!
“Đường
tổng, Giang tổng!” Ngay lúc mùi thuốc súng trong không khí sắp ngưng tụ thiêu
đốt, người chủ trì bỗng nhiên xuất hiện, nhưng thật ra lại vô tình giải vây cho
mọi người.
“Nghi
thức sắp bắt đầu, hai vị chuẩn bị một chút để lên đài cắt băng thôi!” Người chủ
trì nói thật cẩn thận, rõ ràng cảm giác được chúng tôi đang giương cung bạt
kiếm.
Đường
Diệc Diễm liếc tôi một cái, rồi xoay người đi theo ông ta, Giang Minh cũng
buông đầu vai tôi ra, đi theo, chỉ để lại Phác Mĩ Thiện và tôi xấu hổ đối diện.
“Ngượng
ngùng, Phác Tiểu Thư, tôi có chút việc, thất bồi một chút !” Không để Phác Mĩ
Thiện trả lời, tôi cũng nhanh chóng rời đi.