Từ hôm
đó về sau, Giang Minh dường như càng bận rộn hơn. Có một điều không giống với
lúc trước, đó là buổi tối hắn luôn về đây ăn cơm với tôi và Qua Nhan, bất chấp
mưa gió. Tôi không rõ hắn lại định mưu tính cái gì, cũng chẳng muốn biết!
Nhưng
hành động đó của hắn lại vô tình làm tăng thêm phiền toái cho tôi. Mỗi ngày qua
đi, phản ứng mang thai càng ngày càng rõ ràng, tôi phải luôn đề phòng bị Giang
Minh phát hiện, mỗi một lần gặp mặt đều giống như một trận chiến, thể lực cạn
kiệt, cảm giác mệt mỏi khiến tôi khổ không nói nổi.
Điều
quan trọng nhất chính là, tôi vô cùng lo lắng cho sự tiến triển của Đường Diệc
Diễm, không biết bây giờ anh thế nào, Đường thị ra sao rồi. Tuy rằng Giang Minh
để tôi tự do, nhưng thực ra mà nói, chỉ cần tôi ra ngoài, mặc kệ là xa hay gần,
luôn có người đi theo phía sau. Ngoài báo chí và ti vi, tôi không có cách nào
biết được tin tức về thương giới.
Mỗi lần
đều lật xem khắp các mặt báo. Không có, không có, báo nào cũng không có, không
có tin tức biến động gần đây của thương giới, càng không có tin tức nào liên
quan đến Đường thị và tập đoàn Giang Nguyên. Cùng lắm cũng chỉ có một vài tin
vắn đề cập đến chủ đề công viên đạt được thành công! Còn lại, đều không có!
Thất
vọng buông báo xuống, tôi không cam lòng lại mở ti vi ra xem, chuyển đến kênh
nói về kinh tế của thành phố, vẫn giống như trước, chỉ toàn những mẩu tin râu
ria làm cho người ta phiền lòng.
Rốt
cuộc giờ ra sao rồi, biểu tình của Giang Minh cũng làm cho người ta đoán không
ra, hắn vẫn giữ một bộ dáng nắm chắc thắng lợi như trước, chẳng lẽ Đường Diệc
Diễm đã an vị chờ chết, hay là anh cũng là lực bất tòng tâm?
Tôi
nhíu mày, hai bàn tay siết chặt lại, ngón áp út đeo nhẫn cũng bị nắm đến đau nhức.
Diệc Diễm... Diệc Diễm, bây giờ anh thế nào rồi? Anh nhất định phải cố gắng, vì
em, vì con... Tôi hạ mi mắt, bàn tay không tự giác vỗ về bụng, nơi này đang
nuôi dưỡng cốt nhục của tôi và Diệc Diễm...
Con
à... Con phải ngoan ngoãn, mẹ nhất định sẽ bảo hộ con, con của mẹ!
“Chị
đang nghĩ gì thế?”
“A!”
Giọng nam trầm thấp đột nhiên vang lên làm cho tôi sợ tới mức suýt nữa nhảy
dựng lên. Tôi quay đầu, trước mặt, ánh mắt của Giang Minh làm cho tim tôi run
lên, tầm mắt hắn chiếu thẳng xuống phía dưới, dừng ngay tại bụng tôi, nơi đó,
tay của tôi vẫn còn đặt ở phía trên, quên cả buông ra. Tôi bối rối hạ tay
xuống, dáng vẻ dồn dập, chột dạ mím môi, tay đưa ra sau lưng, gắt gao nắm chặt.
Đôi mắt Giang Minh bỗng chốc nhíu lại, hắn ngẩng đầu nhìn tôi, xuyên thấu vào
trong mắt tôi.
Tôi bối
rối trốn tránh, mất tự nhiên cười cười.
“Sao
cậu... về sớm vậy!” Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường, mới hai giờ chiều, cho
nên tôi mới không phòng bị gì, nhưng sao hắn đã về rồi, hơn nữa lại còn vô
thanh vô tức, muốn hù chết người sao?
Tôi âm
thầm thở ra, cố làm dịu đi cảm xúc kinh hách vừa rồi, nhìn hắn.
Giang
Minh từ chối cho ý kiến, cũng không trả lời câu hỏi của tôi, đi thẳng đến sô
pha, ngồi vào chỗ của mình, cầm điều khiển chuyển kênh, tựa như hôm nay hắn đến
đây sớm như vậy là chuyện hết sức bình thường.
Còn
tôi, vì sự rối loạn trong lòng, cũng cố ra vẻ bình tĩnh ngồi vào sô pha, nhìn
chằm chằm khuôn mặt không chút gợn sóng của Giang Minh. Cuối cùng, ngay lúc tôi
muốn yên tâm mà thở hắt ra một hơi, Giang Minh đột nhiên nói một câu, ngữ khí
bình thản, nhưng lại giống như nặng nề cho tôi một bạt tai.
“Vừa
chấm dứt buổi phỏng vấn tập đoàn Giang Nguyên thu mua toàn diện Đường thị!” Dứt
lời, hắn còn cố ý liếc nhìn tôi một cái, vừa lòng nhìn thấy khuôn mặt tôi đột
nhiên tái nhợt, trắng bệc như người đã chết!
Thu mua
toàn diện? Tôi khiếp sợ nhìn hắn, nếu vậy, Diệc Diễm… Diệc Diễm đã thua?
Sẽ
không... Diệc Diễm!
Tôi vội
vàng đứng dậy, thân mình lại bị Giang Minh giữ chặt.
“Chị
muốn làm gì?”
“Cậu
biết rõ, nếu tất cả giống như cậu đã nói, vậy thì cậu cho rằng cậu còn cái gì
có thể uy hiếp tôi? Đường Diệc Diễm không phải đã bị cậu cướp lấy tất cả sao?”
Tôi thù hận trừng mắt nhìn hắn. Ngay cả đầu ngón tay của hắn đụng tới quần áo
của tôi, tôi cũng cảm thấy ghê tởm. Là tôi đã sai rồi sao? Đường Diệc Diễm cứ
bị đả bại như vậy ư? Là tôi đã đánh giá anh quá cao? Tôi không tin, tôi muốn tự
mình đến xem, nếu thật là như vậy, lúc này đây anh đang cần tôi nhất. Cho nên
tôi muốn đi!
“Bỏ
ra!”
“Chị
thật sự trở mặt so với thư còn nhanh hơn!” Giang Minh mỉa mai nhướn mày, nhưng
tay vẫn không hề buông ra, cùng tôi giằng co.“Chị phải hiểu được, Đường thị sụp
đổ, tôi càng có thể dễ dàng đem Đường Diệc Diễm đùa bỡn trong lòng bàn tay! Chị
thật sự không cần?”
Tôi
giật mình nhìn hắn, Giang Minh cậu thật sự trở nên vừa lãnh huyết lại vừa ti
bỉ, một lần nữa uy hiếp tôi, cậu bị nghiện sao?
“Tôi
không quan tâm, nếu anh ấy cái gì cũng không có, tôi còn có cái gì cố kỵ, cậu
muốn như thế nào thì cứ làm như thế, tóm lại tôi sẽ đứng bên người anh ấy!”
“Diệp
Sương Phi!” Giang Minh bất khả tư nghị nhìn tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
“Hắn có cái gì tốt, lừa dối chị để đính hôn với cô gái khác, chị vẫn còn trước
sau như một, chị là đứa ngốc sao? Tại sao chị chưa bao giờ nhìn tôi, nhìn những
gì tôi làm cho chị?”
“Tôi
nhìn được, cậu ngoại trừ uy hiếp, còn làm cái gì khác cho tôi sao?” Hắn đã sớm
đem một chút áy náy tôi dành cho hắn gạt bỏ phũ phàng. “Bây giờ, tôi đối với
cậu một chút cảm giác cũng không có, ngay cả hận cũng không có, bởi vì cậu
không xứng!” Tôi vô tình hướng về phía hắn rít gào, gằn từng tiếng đâm thẳng
vào lòng hắn.
“Diệp
Sương Phi, chị thật sự rất lợi hại, chị đả thương người đều không cần tới dao!”
Nhìn sự tuyệt tình trong mắt tôi, ánh mắt Giang Minh trầm xuống, dùng sức nắm
lấy tay tôi. “Tôi rốt cuộc có cái gì không tốt, chị nói đi, nói!” Hắn giống như
phát điên, lay lay cơ thể của tôi. Đầu đau dữ dội, trong lòng lại một trận ghê
tởm khó có thể ức chế, theo yết hầu trào ra.
Cuối
cùng vẫn là áp lực không được, tôi dùng hết toàn lực đẩy Giang Minh ra, nhằm
phía buồng vệ sinh, túm chặt bồn cầu điên cuồng nôn thốc tháo, dạ dày không
ngừng co thắt.
“Nôn...”
Cảm giác khó chịu làm cho nước mắt tràn ra, cơ thể hư thoát, vô lực dựa vào bồn
cầu. Thật lâu sau, tôi mới miễn cưỡng vịn vào tường đứng dậy, lung tung dùng
nước tẩy sạch hương vị chua xót trong miệng. Tôi chống đỡ cơ thể nhu nhuyễn,
một bóng người đứng ngay trước cửa toilet, thân mình cao lớn phóng tới trước
mặt tôi.
“Chị...
mang thai?” Giọng nói như không dám tin, lại giống như phán án tử hình cho tôi.
Tôi nâng mi mắt lên, vô lực nhìn bộ dáng khiếp sợ của Giang Minh, nhíu mi...
Tôi còn có thể nói dối sao? Chỉ cần hắn gọi một cuộc điện thoại cho bác sĩ, tôi
cũng hết đường chối cãi. Cho nên, tôi không nói gì, chỉ liếc hắn một cái, nhắm
mắt lại, tay run run bắt lấy góc áo. Ánh mắt của Giang Minh càng không ngừng
đánh giá khắp người tôi, cuối cùng dừng ở trước bụng của tôi. Tôi theo bản năng
lấy tay bảo vệ bụng, lui ra sau.
Giang
Minh nhìn tôi rất lâu, sau đó, hắn rốt cuộc cũng lạnh lùng mở miệng: “Xoá sạch
nó đi!” Hắn hung hăng siết chặt tay lại, ánh mắt âm ngoan dọc theo bụng của tôi
hướng về phía trước, nhìn tôi, lặp lại: “Ngày mai chị phải xoá sạch nó!”
oOo
“Giang
Minh, cậu thả tôi ra ngoài...” Tôi ra sức gõ cửa, không thể tin nổi, hắn lại
dám đối xử với tôi như vậy. Tôi và Giang Minh tranh cãi kịch liệt, tôi nhất
định không chịu bỏ đứa bé, hắn cư nhiên… cư nhiên nhốt tôi trong phòng. Nhưng
mặc kệ tôi gõ cửa, chửi rủa như thế nào, cũng không có ai đến mở cửa cho tôi.
Tôi
không chịu thỏa hiệp, liều mạng gõ cửa sổ, khàn cả giọng kêu: “Giang Minh, cậu
là đồ khốn!”
Tôi
nặng nề đập phá, đầu vô lực dựa vào khung cửa, tiếp tục lặp lại: “Đồ khốn, đồ
khốn!”
“Chị
Duyệt Duyệt…” Giọng nói của Qua Nhan bỗng nhiên vang lên ở ngoài cửa, con bé đã
tan học?
“Qua
Nhan, Qua Nhan…” Tôi dường như đã thấy được một chút hy vọng, dán vào khung cửa
hô to.
“Chị
Duyệt duyệt, chị đừng kích động như vậy, cẩn thận baby...”
Đứa
nhỏ, tôi bỗng nhiên ý thức được, động tác lập tức dịu xuống.“Qua Nhan... Em có
thể thả chị ra ngoài được không?” Tôi muốn đi tìm Đường Diệc Diễm, bây giờ anh
đang rất cần tôi.
“Chị
Duyệt Duyệt... Anh Minh nói... Em xin lỗi!” Giọng Qua Nhan càng ngày càng nhỏ,
lộ ra vẻ khiếp đảm.
Tôi
tuyệt vọng buông tay, dựa vào cửa suy sụp ngồi xuống. Đúng vậy, Qua Nhan không
có khả năng phản kháng Giang Minh. Giang Minh, sao cậu có thể đối xử với tôi
như vậy, sao có thể...
Tôi úp
mặt vào lòng bàn tay, lẳng lặng khóc rống, Diệc Diễm, Diệc Diễm, bây giờ anh
rốt cuộc như thế nào, Giang Minh thật sự đã thực hiện được rồi sao?
“Chị
Duyệt Duyệt, chị yên tâm, em nhất định sẽ nghĩ cách để anh Minh minh thả chị ra
ngoài!” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói đứt quãng của Qua Nhan. Tôi vô lực ngẩng
đầu lên, không có khả năng, Giang Minh thà rằng hủy hoại tôi, cũng sẽ không
buông tha cho tôi!
Diệc
Diễm, khóe mắt tôi ươn ướt, đờ đẫn nhìn phía trước, phỏng vấn? Bỗng nhiên nghĩ
đến lời nói vừa rồi của Giang Minh, tôi cuống quít đứng dậy, mở ti vi, run run
nắm chặt điều khiển.
Rốt
cuộc, màn hình ti vi hiện lên hình ảnh cả đám phóng viên đang canh giữ phía
ngoài Đường Triển, một bóng người quen thuộc bước ra, Diệc Diễm!
Tất cả
phóng viên đều vây quanh anh.
“Đường
tổng, Đường thị thật sự bị thu mua sao?”
“Đường
thị lâm vào nguy cơ phải không? Nghe nói là có người ác ý áp chế cổ phiếu của
Đường thị!”
“Đường
tổng, xin hỏi anh sẽ từ chức sao?”
“Anh và
Đại Hàn điện tử là cuộc đính hôn kinh tế đúng không?”
...
Trong
TV, Đường Diệc Diễm mặt không chút thay đổi, vệ sĩ bên người đang thay anh ngăn
trở phóng viên, hình ảnh hỗn loạn không chịu nổi, Đường Diệc Diễm bỗng nhíu mày
lại, trên mặt còn vương một chút phiền táo. Chẳng lẽ... lời Giang Minh nói là
sự thật, hắn đã thành công, thành công đánh bại Đường Diệc Diễm, chiếm được
Đường thị?
Diệc
Diễm... Tôi quăng điều khiển, chạy đến đập cửa: “Giang Minh, thả tôi ra, thả
tôi ra ngoài!” Đồ khốn, cậu mau thả tôi ra ngoài!