Từ sau
ngày đó, tôi không còn bị nhốt trong phòng nữa, không biết có phải vì sau khi
tỉnh rượu, Giang Minh cảm thấy áy náy hay không. Nhưng tôi cũng chỉ được phép
quanh quẩn trong không gian lớn hơn mà thôi, một tòa nhà lớn, tôi đi đến đâu,
phía sau đều có một đám người đi theo, tôi sẽ không lơ là cảnh giác, tôi vĩnh
viễn nhớ rõ câu nói kia của Giang Minh. Mặc kệ chúng tôi như thế nào, hắn quyết
định sẽ không để cho chúng tôi được hạnh phúc, hắn thà rằng dùng những biện
pháp độc ác nhất, thậm chí làm tôi hận hắn cả đời, cũng không muốn tôi được
hạnh phúc.
Quan
trọng nhất, cuối cùng tôi đã biết lí do tại sao ngày đó Giang Minh rối loạn đến
vậy. Mọi chuyện thật sự rất quanh co, mấy ngày hôm trước còn loan tin Đường thị
bị thu mua, mà nay, ngoài truyền hình, các tờ báo lớn đều đưa tin Đường thị
phản kích, hợp tác với một tập đoàn Anh quốc, tiến hành thu mua lại tập đoàn
Giang Nguyên. Không ai biết nguyên nhân cụ thể, có thể là do nguồn vốn bị mắc
kẹt ở bên ngoài, ngoại giới đều phỏng đoán tập đoàn Giang Nguyên đang gặp rắc
rối về tài chính, tin tức tiêu cực cứ nối đuôi nhau mà đến.
Nói
cách khác, Đường Diệc Diễm mới là người chiến thắng thực sự? Anh đã thành công?
Tôi
không dám tin, dù sao mọi chuyện cũng thay đổi quá nhanh, căn bản không biết
thế nào là thật, thế nào là giả, một giây trước có lẽ người ta còn đang ở vị
trí cao nhất, ngay sau đó, lại có thể rơi xuống địa ngục! Thật đáng sợ!
Nếu tin
tức truyền hình đưa là thật, vậy thì không lâu nữa, Đường Diệc Diễm nhất định
sẽ đến tìm tôi, chỉ cần kiên trì, tất cả có lẽ cũng sắp kết thúc!
Tắt TV,
tôi đi vào phòng bếp, pha một cốc sữa cho mình. Hôm nay là cuối tuần, không
biết nha đầu Qua Nhan đã đi nơi nào rồi. Gần đây, tôi cảm thấy con bé là lạ,
hình như đang tính toán điều gì đó. Thực ra, mặc kệ ân oán giữa tôi và Giang
Minh có thế nào, tôi không muốn con bé bị liên lụy, tôi phải bảo vệ Qua Nhan,
vậy mà lại luôn khiến con bé phải ở cùng phe với tôi, đối nghịch với Giang Minh!
Khẽ lắc
đầu, tôi bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, có người gọi thiếu gia, Giang
Minh đã trở lại sao?
Từ ngày
đó đến nay, tôi chưa từng gặp lại hắn, trong lòng bỗng dâng lên một trận chán
ghét. Tôi không muốn đi ra ngoài, không muốn đối mặt với hắn. Cho đến khi nghe
được tiếng bước chân của hắn tới gần phòng bếp, tôi theo bản năng đứng dậy, vọt
đến sau tủ lạnh, không hiểu tại sao, chỉ biết rằng tôi không muốn nhìn thấy
hắn, ít nhất là lúc này.
Giang
Minh đi vào, cũng không phát hiện ra tôi, hắn đến trước bàn, rót đầy một
ly nước uống, từ khi nào đại thiếu gia như hắn cũng biết tự thân vận động?
Trong
không khí chỉ có tiếng Giang Minh uống nước, tôi nín thở, cuối cùng cũng nghe
được một tiếng thở dài. Rốt cuộc tôi đã hiểu được tại sao hắn tự vào rót nước
uống, thì ra, hắn cũng muốn tìm một nơi để bộc lộ sự yếu ớt cuả mình. Yếu ớt?
Tôi không rõ tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, có lẽ bởi vì tiếng thở dài
kia, ở trong này có thể là chính mình, không cần phải che giấu.
Hắn
cũng sống không được thoải mái!
Đúng
lúc này, tiếng chuông di động bén nhọn đột ngột vang lên, Giang Minh vội nghe
điện thoại.
“Ổn
thoả chưa?” Giọng hắn trầm thấp, tôi nghe thấy tiếng hắn ngồi vào ghế. “Phải
nhớ là hắn rất cẩn thận, lần trước hắn cũng bị người ta ám sát trên xe, nếu hắn
không chết, cậu cũng đừng mong sống!”
Đầu nổ
“oanh” một tiếng, thân mình tôi run run. Lần trước bị ám sát? Tôi trừng lớn
mắt, vội che miệng lại. Giang Minh nói là... Không!.. Diệc Diễm, hắn sẽ đối phó
với Diệc Diễm!
Tôi cắn
chặt mu bàn tay, không cho mình kêu ra tiếng, khống chế hơi thở, tay kia nắm
chặt góc áo, Diệc Diễm, Diệc Diễm!
Giang
Minh quá mức độc ác! Khi thua, hắn sẽ dùng cách thức xấu xa để đuổi tận giết
tuyệt như vậy sao?
Diệc
Diễm, Diệc Diễm, anh không thể có chuyện gì được, làm sao bây giờ, làm sao bây
giờ?
“Cứ như
vậy đi!” Giang Minh cúp điện thoại, đứng dậy. Tôi nghe thấy tiếng hắn đi ra
ngoài, sau đó hắn hỏi: “Diệp tiểu thư đâu?”
Tôi
không dám lên tiếng, dán chặt vào tường.
“Hình
như là... ở trên lầu ạ!” Một giọng nói đầy sợ hãi vang lên.
Nghe
được tiếng Giang Minh lên lầu, tôi mới để mình dọc theo tường ngồi xuống, Diệc
Diễm... làm sao bây giờ? Tôi muốn đi báo cho Diệc Diễm biết, tôi đứng dậy, lao
ra khỏi phòng bếp.
“Tiểu
thư, thiếu gia...” Tiểu Linh kinh ngạc nhìn tôi từ bên trong đi ra, vừa rồi
thiếu gia không phải...
“Tôi
biết rồi!” Tôi liếc cô ấy một cái cho có lệ. “Tôi cố ý cho cậu ta một sự kinh
hỉ ấy mà, đợi lát nữa tôi sẽ tự tìm cậu ta,cô đi đi!”
Tiểu
Linh kỳ quái nhìn tôi, nhưng vẫn phẫn nộ tránh ra.
Tôi hít
sâu một hơi, bối rối chạy đến sô pha, cầm lấy điện thoại trên bàn trà, run run
ấn số. Nhưng đường dây còn chưa có kết nối, một giọng nói lạnh lùng chợt vang
lên trên đỉnh đầu. “Chị đang làm gì vậy?”
Tay run
lên, điện thoại rơi xuống mặt đất, Giang Minh đang đứng trên bậc thang, vẻ mặt
âm trầm nhìn tôi, ánh mắt đầy hoài nghi.
“Tôi...
Tôi...” Tôi ngập ngừng, nghe tiếng bước chân đang đi vào của Tiểu Linh, cô ta
vừa muốn mở miệng, tôi lập tức nhăn mày, ôm bụng dưới. “Đau, đau quá…”
“Tiểu thư…”
“Đau
quá, bụng của tôi đau quá!” Để cho chân thật, tôi ngã xuống sô pha, cuộn
người lại, không ngừng la hét.
“Duyệt
Duyệt…” Giang Minh dồn dập lao xuống, chạy tới bên tôi.
“Giang
Minh... Tôi đau quá, bụng đau quá!”
“Mau,
nhanh đi chuẩn bị xe!” Giang Minh cuống quýt ôm chặt lấy tôi, rống lên với mọi
người. Tôi túm lấy góc áo của hắn, vùi đầu trong vòng tay hắn. “Ôi đau quá,
thật khó chịu!”
Rất
nhanh, chúng tôi ngồi trên xe thẳng một đường đến bệnh viện, Giang Minh
ngồi bên người tôi, ôm tôi, lo lắng nhìn tôi: “Bác Vương, nhanh nữa lên!”
Tôi
nhíu mày, từ từ nhắm hai mắt lại, trong lòng rất lo lắng cho Diệc Diễm. Diệc
Diễm, đừng gặp chuyện gì không may, tuyệt đối không được, nước mắt nhịn không
kiềm chế nổi mà tràn ra khỏi mi mắt, Giang Minh lại tưởng tôi đau đến phát
khóc, lau nước mắt cho tôi, vô cùng nhẹ nhàng. “Nhanh lên, nhanh lên!”
“Duyệt
Duyệt... Không sao đâu, sắp đến rồi, cố gắng lên!”
Giang
Minh, nếu thật sự yêu tôi, tại sao lại đối xử với người tôi yêu như thế, cậu
biết rõ, nếu Đường Diệc Diễm xảy ra chuyện gì, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ
cho cậu! Giang Minh ôm tôi vào phòng cấp cứu, sốt ruột quát to với bác sĩ, đặt
tôi lên giường. Bác sĩ ngượng nghịu khám cho tôi, bởi vì Giang Minh đang tức
giận đứng bên cạnh.
“Duyệt
Duyệt, còn đau không?” Giang Minh phủ nửa thân người xuống bên tôi, tay vuốt ve
trán của tôi, vẻ mặt lo lắng, hắn thậm chí còn không chút nghi ngờ, dù hắn khôn
khéo như vậy nhưng lại lập tức tin tôi, tôi thấy rõ sự lo lắng trong mắt hắn...
“Sao
rồi? Rốt cuộc chị ấy bị làm sao?”
Bác sĩ
im lặng khá lâu, tôi căn bản là không có vấn đề gì, vậy ông ấy phải nói
cái gì đây? Ông ấy hoang mang nhìn tôi, rồi lại nhìn Giang Minh, e dè: “Tiểu
thư mang thai!”
Tôi âm
thầm thở ra, may mà ông ấy không nói là tôi không có vấn đề gì.
Giang
Minh khẽ gật đầu, biểu tình cứng ngắc.
“Cơ thể
người mẹ quá yếu, hơn nữa hình như tinh thần mệt mỏi quá độ, như vậy đối với
đứa nhỏ không tốt...”
“Đứa
nhỏ không cần phải quan tâm, tôi là hỏi người mẹ, mẹ không sao chứ?”
“Hả?”
Bị ngắt lời, bác sĩ giật mình, lập tức ngơ ngác gật đầu: “Tạm thời người mẹ
không việc gì!”
“Vậy
thì tại sao cô ấy lại đau như vậy?” Giang Minh khí thế bức người.
Tôi
dường như nhìn thấy mồ hôi trên trán bác sĩ rơi xuống. “Ờ ừm... Có thể là ăn
phải thứ bị hỏng, đợi chụp phim đã!”
“Được
rồi, nhanh đi chuẩn bị đi!”
“Được...”
Rốt cuộc bác sĩ cũng không cần phải đối mặt với sự tức giận của Giang Minh nữa,
lúc ra khỏi cửa, tôi còn trông thấy vẻ mặt thư giãn của ông ấy, tôi giương mắt.
“Giang Minh, tôi muốn đi WC!” Phải nhanh lên, tôi không biết người hắn phái đi
khi nào sẽ ra tay.
“Được,
tôi cùng đi với chị!”
Giang
Minh ở bên ngoài chờ tôi. Vừa bước vào WC, tôi lập tức chạy đến vị trí cửa sổ,
nơi này là lầu hai, bên ngoài vừa vặn có một cây khá lớn. Dù hơi lo sợ, tôi vẫn
leo lên thùng rác nhà vệ sinh, trèo lên cửa sổ, cẩn thận bảo vệ bụng, cố hết
sức vươn chân, ôm lấy thân cây, từ từ leo xuống, chân bỗng nhiên bị trượt, thân
mình tôi mất đi trọng tâm, rơi mạnh xuống phía dưới. May là tôi kịp thời vươn
người, ổn định thân mình đang trượt xuống, cánh tay lại tránh không được mà ma
sát với thân cây, tạo ra một vết máu, tôi cố nhịn đau, chậm rãi trượt từ trên
cây xuống dưới. Không còn thời gian nữa, tôi ôm cánh tay bị thương, vội vàng
chạy ra khỏi bệnh viện. Điện thoại, điện thoại!
Tìm
được một bốt điện thoại công cộng, tôi cầm ống nghe lên, nhưng không tài nào
liên lạc được, tắt máy rồi ư?
Sao lại
như vậy, tôi lập tức hoảng hồn, thư kí, văn phòng, bạn bè? Nhưng ngoài số
di động của Đường Diệc Diễm, tôi không còn nhớ cái ì khác, làm sao bây giờ?
Phải đi
tìm anh, tôi lập tức ngăn một chiếc xe taxi lại. “Công ty Đường Triển, làm ơn
nhanh lên!”
Diệc
Diễm, Diệc Diễm, anh không thể có việc được! Sau một lát ngồi xe, tôi chạy vào
đại sảnh, nhưng không có Đường Diệc Diễm, tôi không thể dùng thang máy chuyên
dụng.
“Tiểu
thư, xin hỏi Đường tổng ở trên lầu sao?” Tôi lo lắng chạy đến quầy tiếp tân.
Cô nàng
tiếp tân khinh miệt liếc tôi một cái, nhìn tôi giống như người điên, cánh tay
chi chít là vết thương. “Thực xin lỗi, tổng tài của chúng tôi không tiếp khách
vãng lai!”
“Cô...”
Tôi nắm chặt tay, không muốn nhiều lời với cô ta, đi thẳng về phía thang máy.
“Tiểu
thư, đây là thang máy chuyên dụng!” Bảo vệ ngăn tôi lại.
“Nhưng
tôi tìm Đường tổng của mấy người!” Nước mắt tôi rơi xuống, cố chấp chạy về phía
thang máy, bảo vệ giữ chặt tôi. “Tiểu thư...”
“Tôi
tìm Đường Diệc Diễm, anh nói với anh ấy đi, anh ấy nhất định sẽ gặp tôi, xin
anh, nói với anh ấy!” Tôi nắm chặt áo của người bảo vệ, cầu xin: “Anh ấy đang
gặp nguy hiểm, tôi xin anh, xin anh nói với anh ấy tôi là Diệp Sương Phi, anh
ấy nhất định sẽ gặp tôi!”
“Nhưng
tiểu thư...” Bảo vệ khó xử nhìn tôi, họ chỉ là những nhân viên nhỏ bé, làm sao
có thể dễ dàng gặp được Đường Diệc Diễm?
Nhìn
tôi thật sự đáng thương, bảo vệ không khỏi khó xử: “Thực ra, vừa rồi Đường tổng
đã đi ra ngoài rồi!”
“Đi ra
ngoài?” Tôi cả kinh, vừa mới... nếu vậy anh nhất định sẽ đi xe... Không...
Không, Diệc Diễm!
Tôi gần
như phát điên chạy về bãi đỗ xe, nhớ là Đường Diệc Diễm có một bãi đỗ xe đặc
biệt, ngay phía sau của tòa nhà Đường Triển.
Diệc
Diễm, đừng, trên xe có bom!
Diệc
Diễm?
Phía
trước, một bóng người đang đứng nói chuyện với một người nữa, chính là Đường
Diệc Diễm?
“Diệc
Diễm, Diệc Diễm!” Tôi hô lên, bỗng phát giác giọng mình bởi vì kích động mà
khàn khàn, run run.
“Diệc
Diễm, Diệc Diễm!” Tôi chạy tới. Vẫn còn kịp! Tôi mừng rỡ như điên, Đường Diệc
Diễm ngẩng đầu lên, nhìn thấy tôi chạy về phía anh, ngẩn ra, do dự.
“Diệc
Diễm!” Cho đến khi tôi đến gần, liều lĩnh ôm lấy thắt lưng anh, anh vẫn không
nói câu nào.
“Diệc
Diễm, Diệc Diễm…” Tôi không ngừng khe khẽ lẩm bẩm tên anh, gắt gao ôm chặt thân
mình của anh, cảm giác ấm áp này làm trái tim tôi trùng xuống, may là tôi đã
chạy tới!
“Duyệt
Duyệt!”
“Diệc
Diễm, em còn tưởng...” Còn chưa nói hết, nước mắt đã lập tức rơi xuống, nghẹn
ngào, tôi nhìn Đường Diệc Diễm giật mình mà khóc rống lê, thiếu chút nữa tôi
tưởng mình đã mất anh.
“Duyệt
Duyệt, em...” Nhìn tôi cả người nhếch nhác, Đường Diệc Diễm đau lòng nhíu mi,
ôm chặt tôi. “Duyệt Duyệt!” Đã lâu không ôm nhau khiến chúng tôi liều lĩnh, bao
gồm cả người đàn ông vừa nãy đang nói chuyện với Đường Diệc Diễm, anh ta nhìn
chúng tôi ôm nhau mà hoàn toàn coi thường sự tồn tại của anh ta, đành nhún vai
tránh ra.
“Duyệt
Duyệt...” Đường Diệc Diễm buông tôi ra, thâm tình chăm chú nhìn tôi: “Bọn anh
định tới đón em, anh đã biết hết mọi chuyện rồi!”
Thân
mình tôi cứng đờ. Bọn anh? Mọi chuyện?
“Diệc
Diễm, anh nói...” Linh tính của tôi đã dự cảm thấy điềm xấu, tôi nhìn chằm chằm
vào anh.
“Qua
Nhan tới tìm anh...”
“Cái
gì?” Tôi kinh hoảng túm lấy góc áo của Đường Diệc Diễm, gằn từng tiếng: “Qua
Nhan, nêú vậy... con bé đang ở đâu?”
Không,
đừng!
“Cô ấy
đang chờ trên xe...” Đường Diệc Diễm còn chưa nói hết, tôi đã thở hổn hển, thân
mình loạng choạng. Qua Nhan... Không... Qua Nhan!
“Qua
Nhan…” Tôi hét lên một tiếng, đẩy Đường Diệc Diễm ra, chạy về vị trí xe đỗ, Qua
Nhan, Qua Nhan...
“Duyệt
Duyệt…”
Tôi
liều mạng chạy, tại sao, tại sao Qua Nhan lại đến, tại sao lại chọn hôm nay,
không... đừng, ông trời, người không cần tàn nhẫn như vậy.
Tôi đến
gần, bóng người cao gầy của Qua Nhan đang ở ngay phía trước, đưa lưng về phía
tôi, tôi tinh tường nhìn thấy con bé ấy giơ chìa khóa hồng ngoại lên, ngón cái
vừa động…
Không!
“Qua
Nhan…” Tiếng hét của tôi đồng thời vang lên cùng một tiếng nổ mạnh, đinh tai
nhức óc, trong nháy mắt, ánh sáng màu đỏ thắp sáng cả bầu trời, nuốt tất cả mọi
thứ xung quanh.
“Không…”Lúc
bị dòng khí thật lớn lan đến gần, có người ở phía sau ôm tôi, lấy thân
mình che chắn cho tôi, thân mình cao lớn của Đường Diệc Diễm đã thay tôi
tiếp toàn bộ những mãnh vỡ bắn ra.
“Qua
Nhan... Qua Nhan…” Tôi ở trong lòng Đường Diệc Diễm kêu gào, lửa đỏ ngập trời
hoà cả vào trong mắt tôi. “Qua Nhan…”
“Đừng
qua đó, Duyệt Duyệt!” Đường Diệc Diễm ôm chặt thân mình đang muốn tiến lên của
tôi. “Duyệt Duyệt…”
“Không,
không cần, Diệc Diễm, cứu Qua Nhan, mau cứu Qua Nhan!”
“Mau
cứu người, cứu người!”
“Dập
tắt lửa…”
“Duyệt
Duyệt…” Bỗng nhiên, thân mình tôi mềm nhũn, một trận choáng váng đánh úp lại,
trước mất đi ý thức, tôi chỉ nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Đường Diệc Diễm ở
bên tai. Qua Nhan, Qua Nhan…
oOo
“Qua
Nhan…” Tôi thì thào, tỉnh lại từ trong cơn mê, trước mắt là khuôn mặt lo lắng
của Đường Diệc Diễm.
“Duyệt
Duyệt!”
“Diệc
Diễm, Qua Nhan đâu, Qua Nhan đâu?” Tôi túm lấy góc áo của anh, trợn to mắt.
“Vẫn...
đang cấp cứu!” Đường Diệc Diễm khó khăn nói, buông mắt xuống.
“Em
muốn đi, em muốn đi!” Tôi lay lay cánh tay của Đường Diệc Diễm. “Diệc Diễm, anh
dẫn em đi được không!”
“Nhưng,
bác sĩ nói cơ thể của em rất suy yếu, cần phải điều dưỡng!”
“Diệc
Diễm, xin anh, đưa em đi, em muốn đi!” Qua Nhan đang trong giờ phút sinh tử,
sao tôi có thể nằm ở đây
“Duyệt
Duyệt…” Đường Diệc Diễm bất đắc dĩ thở dài, cầm lấy áo khoác trên giường mặc
cho tôi, đỡ tôi dậy, giúp tôi mang dép vào.