Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 17:




Đỗ Minh Trà tay cầm cây lau nhà, nhìn chằm chằm vào cánh cửa không ngừng lay động vì bị người dùng sức đập.
Mãi cho đến lúc từ chỗ vết nứt nghe có tiếng người ầm ĩ, tiếp theo đó thì hoàn toàn rơi vào yên tĩnh.
Cô vẫn như cũ nghe không rõ động tĩnh ở bên ngoài.
Bên tai hình như có cơn gió mạnh thổi tới, bởi vì căng thẳng quá mức mà tai bị ù một lúc lâu, sắc mặt của Đỗ Minh Trà trắng bệch, nghỉ ngơi một lúc, mới nghe rõ có người gõ cửa ở bên ngoài.
Không giống như tiếng đập cửa điên cuồng như vừa nãy, nhẹ gõ ba cái, giống như sợ đánh thức người đang say ngủ vậy.
Là giọng của Thẩm Hoài Dữ: “Minh Trà?”
Điềm tĩnh có lực.
Đỗ Minh Trà lần đầu tiên cảm thấy lời nói của anh vô cùng dễ nghe.
Không hề khiến cho cô phải ói máu.
Trong 2 giây như vậy, Đỗ Minh Trà thậm chí còn cảm thấy giọng của anh còn vượt qua tất cả các diễn viên lồng tiếng mà cô thích.
Đỗ Minh Trà tay chân mềm nhũn, buông cây lau nhà trong tay ra, qua một lúc mới trấn định lại được.
Cô cố gắng chống lên trên bàn: “Tôi ở đây.”
“Cô hiện tại sao rồi?”
“Vẫn còn sống.”
Cây lau nhà dựa vào bàn bị đổ xuống, bụp một tiếng rơi xuống dưới đất, Đỗ Minh Trà định thần, đi về hướng cửa.
Xuyên qua khe hở bị búa đập, cô nhìn rõ áo sơ mi của người đàn ông.
Sạch sẽ, không dính hạt bụi nào.
Mà Thẩm Hoài Dữ ở bên ngoài cửa, từ chỗ khe hở trên cửa nhìn thấy đôi chân trắng như tuyết của cô.
Thon mịn, trắng nõn, nhỏ bé yếu đuối quá mức, là kiểu Thẩm Hoài Dữ không hề yêu thích.
Anh vừa nhìn thấy, ánh mắt rất lâu không có rời đi.
Vừa rồi lúc Đỗ Minh Trà chụp ảnh ở dưới nước, bộ đồ bơi dùng một lần này chất lượng rất kém, không phải chất liệu khô nhanh lại còn hút nước, hiện tại đang nhỏ tòng tòng nước xuống, giọt nước chảy ở trên đùi uốn lượn chảy xuống, trên làn da trắng nõn kéo theo một vệt nước dài.
Giống như giọt sương sớm mai đọng trên nhụy hoa.
Bên tai là giọng nói thảng thốt của cô: “Thầy Hoài?”
Bạch Siêu đứng ở đằng sau Thẩm Hoài Dữ, đột nhiên nghe thấy sếp bình tĩnh không biểu cảm nói: “Khăn giấy.”
Bạch Siêu sững sờ một giây, lập tức tức đưa khăn giấy qua.
Thẩm Hoài Dữ nhận lấy khăn giấy, không nói gì, ấn khăn giấy lên trên mũi.
Bạch Siêu kinh ngạc nhìn thấy tai của Thẩm Hoài Dữ dần dần đỏ ửng lên.
Từ sau lưng nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Giọng nói của Thẩm Hoài Dữ trấn định: “Minh Trà, cô mặc quần áo cẩn thận trước đã.”
Đỗ Minh Trà ở trong phòng: “.....”
Cô cúi đầu nhìn, đồ bơi kém chất lượng ở trên người sau khi được ngâm trong nước, khung cảnh này quả thật có chút không chịu nổi.
Bên ngoài chắc là còn có rất nhiều người.
Nếu như mọi người đều mặc đồ bơi thì cũng thôi, cô không có cách nào tiếp nhận được chuyện chỉ có mình cô mặc đồ bơi với một đám người mặc vest đi giày da.
Đỗ Minh Trà nhỏ giọng nói: “Quần áo của tôi bị người ta lấy đi rồi.”
“Tôi bảo người đưa quần áo cho cô” Thẩm Hoài Dữ hỏi “Cô còn cần gì không?”
Đỗ Minh Trà do dự 2 giây: “Khẩu trang.”
“Ừ.”
Đỗ Minh Trà nhẹ thở ra một hơi.
Căn phòng này bốc mùi khó chịu, trộn lẫn mùi nước khử trùng, ngửi lâu rất không thoải mái. Vừa nãy tim cô đập như đánh trống, hiện tại đang thả lỏng, có cảm giác thiếu oxy.
Đầu choáng mắt hoa.
Bên cạnh hồ bơi có cửa hàng quần áo nữ, không đến 5 phút, cửa phòng có người nhẹ gõ cửa.
Đỗ Minh Trà mở khóa, trốn ở sau cánh cửa, nhìn thấy đôi tay thon dài của Thẩm Hoài Dữ.
Anh nhẹ nhàng đặt túi giấy đựng quần áo xuống đất, không nói lời nào, lại tự đóng cửa từ bên ngoài.
Lúc Đỗ Minh Trà đang ở phòng thay đồ thay quần áo thì cảnh sát đến.
Ôn Chấp và người giúp anh ta rất nhanh đã bị cảnh sát bắt đưa đi, bao gồm cả ông chủ của hồ bơi, sau khi nhận được tin tức cũng vội vàng chạy tới, sắc mặt vô cùng khó coi.
Thẩm Hoài Dữ ở bên ngoài trao đổi với cảnh sát.
Nữ cảnh sát gõ cửa bước vào, hỏi về tình trạng hiện tại của Đỗ Minh Trà.
Sau khi xác nhận cô không chịu sự xâm hại gì, lúc này mới nặng nề thở nhẹ ra một hơi.
Trong suốt cả quá trình, Ôn Chấp không có phản kháng.
Sau khi ý thức được Thẩm Hoài Dữ đặc biệt đến đến đón Đỗ Minh Trà, anh ta liền không nói gì.
Bất luận cảnh sát hỏi cái gì, Ôn Chấp từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Trong dịp nghỉ lễ quốc khánh, các biện pháp an ninh ở thủ đô nghiêm ngặt hơn rất nhiều so với ngày thường.
Như kiểu của Ôn Chấp mượn danh nghĩa “làm thêm” thật ra là có hành vi quấy rối, quả thật đã phạm pháp rồi.
Cho dù chưa thực hiện được, nhưng vì đang trong thời gian đặc biệt, các biện pháp xử phạt cũng nghiêm khắc hơn bình thường.
Đỗ Minh Trà thay quần áo xong đi ra ngoài, tóc của cô vẫn còn ướt rượt, dán lên má cô, nhịn không được hắt xì một cái.
Ôm lấy cánh tay, vừa nhìn là thấy Thẩm Hoài Dữ đang nói chuyện với cảnh sát, dáng vóc của anh cao, ở hành lang dài hẹp vô cùng có cảm giác áp lực.
Anh nghiêng mặt, môi mím chặt.
Những chỗ ánh sáng không chiếu đến, trong mắt toàn bộ đều ẩn chứa sắc tối thâm trầm.
Tại lúc nhìn thấy anh đến cả mùi gay mũi của nước khử trùng cũng không khó ngửi như vậy nữa, cảm xúc căng thẳng không yên của Đỗ Minh Trà khi nãy cũng dần dần biến mất sạch sẽ.
Giống như đang lênh đênh giữa biển bằng con thuyền nhỏ, cuối cùng có thể cập bờ vào hòn đảo.
Đỗ Minh Trà đột nhiên phát hiện, lúc Thẩm Hoài Dữ không cười, có một loại khí thế khiến người ta nhịn không được khuất phục, sinh ra cảm giác kính phục, tương phản với vẻ ôn tồn lễ độ lúc bình thường.
Dường như cách người cả vạn dặm.
Buổi chiều ngoài ý muốn này, khiến cho Đỗ Minh Trà vô tình phát hiện ra được một mặt khác của Thẩm Hoài Dữ.
Thẩm Hoài Dữ quay người lại, nhìn thấy Đỗ Minh Trà tóc vẫn còn ướt rượt.
Cô không có dáng vẻ sau khi bị kinh sợ, rất bình tĩnh, cũng không có khóc, hình như cô bị lạnh, nhịn không được mà không ngừng ôm chặt lấy cánh tay mình giống như là làm như thế có thể ấm hơn chút vậy.
Cảnh sát hỏi xong: “Anh đi an ủi bạn gái anh trước đi.”
Thẩm Hoài Dữ không có phản bác, cũng không cần thiết phải giải thích, quay người nhìn Đỗ Minh Trà.
Khẩu trang bị nước thấm ướt, cô nhìn chằm chằm dấu vết kỳ lạ trên nền nhà.
“Trên nền nhà hình như có vết máu….” Đỗ Minh Trà nhỏ giọng hỏi anh “Ôn Chấp sao rồi? Có người đánh hắn ta?”
“Không làm sao” Thẩm Hoài Dữ nói “Gió to quá, anh ta bị ngã đập vào tường.”
Đỗ Minh Trà ồ một tiếng, lại tò mò nhìn mặt anh: “Mũi của anh sao lại có chút đỏ vậy?”
“Hai ngày nay có chút cảm cúm” Thẩm Hoài Dữ mặt không đổi sắc cách cô xa một chút “Tránh lây sang cô.”
Đỗ Minh Trà không nghi ngờ anh.
Nói không được mấy câu, mấy người đều lên xe cảnh sát.
Ôn Chấp, thợ chụp ảnh, Đỗ Minh Trà, Thẩm Hoài Dữ…..và ba người trước đó cùng làm thêm giống cô, đều bị đưa về đồn cảnh sát lấy lời khai.
Đỗ Minh Trà là người bị hại, hơn nữa còn là sinh viên đại học nên nhận được chăm sóc tận tình.
Chị cảnh sát sau khi dịu dàng hỏi xong thì để cho cô tạm thời nghỉ ngơi.
Ôn Chấp bên đó cũng khai hết toàn bộ.
Anh ta nói có thù oán cá nhân với Đỗ Minh Trà—— Hôm qua Đỗ Minh Trà hất bát canh cá nóng vào người anh ta, Ôn Chấp ôm hận ở trong lòng, muốn báo thù, lúc này mới cố ý tìm group làm thêm có Đỗ Minh Trà tham gia vào đó, cố ý để admin đi tìm Đỗ Minh Trà, muốn cô nhận việc làm thêm.
Hồ bơi đó do chú của Ôn Chấp mở, thợ chụp ảnh cũng bị Ôn Chấp dùng tiền mua chuộc, ba người phụ nữ chụp trước Đỗ Minh Trà ngược lại chỉ là đến chụp ảnh bình thường.
Người thứ 2 đếm ngược, cũng chính là cái người khai với cảnh sát sau khi Đỗ Minh Trà đi, lúc cô ta đang thay đồ, nhìn thấy có người đến, dùng thẻ vạn năng mở tủ đồ của Đỗ Minh Trà, cầm lấy quần áo và túi đồ của Đỗ Minh Trà.
Người đó vội vã cầm đi, vẻ mặt căng thẳng.
Đến cả điện thoại để bên trong bị trượt rơi xuống đất, cô ta cũng không biết, còn không cẩn thận làm rơi một chiếc tất.
Cô gái giả làm khách hàng đánh giá không dám lên tiếng, cô ta sợ xảy ra chuyện, không dám dây vào, cũng không nhẫn tâm thấy Đỗ Minh Trà bị hại nên âm thầm cầm chiếc tất bị rơi xuống phủ lên điện thoại. Vốn dĩ định ra ngoài báo cảnh sát nhưng điện thoại lại hết pin, cô ta đi đến một trung tâm thương mại mượn điện thoại báo cảnh sát, nên muộn hơn so với Đỗ Minh Trà một chút.
Thẩm vấn đến bước này, sự tình cũng đã rõ mười mươi.
Chỉ là Ôn Chấp vẫn như cũ, một mực nói bản thân chỉ định chụp ảnh xấu của cô, muốn cô phải xấu hổ, anh ta từ chối các cáo buộc khác.
Trước mắt người nhà anh ta đang vội vã qua bên này.
Vẻ mặt Ôn Chấp lạnh nhạt, khí thế giống như lợn chết không sợ nước sôi, thẩm vấn đi vào cục diện bế tắc.
Ở trong một căn phòng khác, Đỗ Minh Trà đang ngồi trên ghế, tay ôm một cốc nước nóng. Cách một lớp vỏ cốc dùng một lần, độ ấm của nước nóng truyền đến lòng bàn tay cô, nóng có chút đỏ.
Lúc chuyện xảy ra, trong lòng Đỗ Minh Trà ngược lại không hề hoảng loạn.
Hiện tại, sau khi nghĩ lại cơn sợ hãi giống như thủy triều cuồn cuộn chảy đến, như sóng vỗ không ngừng ập đến, cô cúi đầu, hơi nóng bay lên, mắt có chút đau.
Trong lòng có chút chua xót không nói lên lời.
Giống như đứa bé vừa tan học lớp mẫu giáo, trời mưa trốn ở trong hàng hiên trước cửa, vừa tránh mưa, vừa nhìn chằm chằm những bạn nhỏ khác được người nhà đến đón.
Chỉ có cô run rẩy đứng ở trong hàng hiên, cầu khấn mưa tạnh, hoặc là không cần to như vậy.
Ba mẹ sẽ không đến đón cô.
“Lần sau để ý một chút” Thẩm Hoài Dữ Nói “Cho dù là ở thủ đô, cũng có những người không muốn mạng.”
Đỗ Minh Trà cúi đầu: “Ừ.”
Giọng nói mang chút âm mũi.
Khóe mắt Đỗ Minh Trà nhìn thấy chân của Thẩm Hoài Dữ động một cái.
Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.