*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đỗ Minh Trà rất cảm kích Thẩm Hoài Dữ đã giúp cô tìm công việc này, thử liên hệ hai lần, muốn mời đối phương ăn cơm.
Tất cả đều bị từ chối.
Kỳ nghỉ lễ quốc khánh rất nhanh đã trôi qua, ngày đầu tiên đi học trở lại, trên mấy bảng thông báo, đều dán áp phích báo danh “Cuộc thi MC”.
Sau khi tan học, Đỗ Minh Trà và Khương Thư Hoa đứng trước tấm áp phích nhìn một lúc.
Khương Thư Hoa buông ống hút đang cắn ra, cảm khái: “Giải nhất được thưởng những 10.000 tệ.”
Đỗ Minh Trà ôm sách chuyên ngành, cẩn thận nhìn chữ trên tấm áp phích, có chút động tâm.
Cô nhìn xuống góc dưới bên phải thời gian đăng ký và bắt đầu cuộc thi.
Vòng sơ khảo diễn ra vào tối thứ hai tuần sau, lấy học viện làm đơn vị sắp xếp, lại thêm một tuần nữa chính là cuộc thi chung kết.
Đến lúc chung kết, còn có một đài truyền hình nào đó đến quay.
“Muốn đăng ký à? Đăng ký đi?” Khương Thư Hoa mắt lóe sáng “Minh Trà, cậu nếu tham gia nhất định không có vấn đề gì!”
Người ở ký túc đều đã thấy mặt của Đỗ Minh Trà.
Chỉ còn mấy vết mờ mờ mà thôi, bôi kem che khuyết điểm vào là được.
Đỗ Minh Trà bị tiền thưởng mê hoặc, cô mở điện thoại, quét mã QR trên tấm áp phích, nhấn vào, chọn đăng ký.
Liên kết vừa nhảy ra, cô nghe thấy tiếng cười “hmmm” nhỏ nhỏ ở phía sau.
Đỗ Minh Trà xoay người, nhìn thấy Biệt Vân Trà đang cầm vợt tennis.
“Cậu cũng muốn đăng ký tham gia cuộc thi MC à” Biệt Vân Trà chậm rì rì nói “Một người MC giỏi, chỉ có mỗi giọng nói không vẫn chưa đủ, còn cần đến khuôn mặt và khí chất nữa.”
Đỗ Minh Trà không nhìn cô ta, cúi đầu điền vào thông tin đăng ký: “Cậu còn bỏ sót một điều quan trọng nhất.”
Biệt Vân Trà bị lời nói của cô làm cho ngây ngốc: “Cái gì?”
Đỗ Minh Trà cất điện thoại, ánh mắt chăm chú nhìn cô ta: “Một MC giỏi, cần phải có đầu óc.”
Biệt Vân Trà: “........”
Đỗ Minh Trà cũng không có chút hứng thú thưởng thức khuôn mặt năm sắc màu sặc sỡ trên mặt cô ta, kéo tay Khương Thư Hoa đi về phía trước.
Khương Thư Hoa tức giận cắn ống mút hút sùn sụt: “Cậu ta làm sao vậy? Chuyện với Thẩm Thiếu Hàn không nói, cứ cho là hai người bọn họ có tình cảm đi, chúng ta cũng không nói xấu gì….nhưng sao mồm miệng của cậu ta lại thối như vậy.
“Cậu nhất định phải tham gia” Khương Thư Hoa nắm lấy tay Đỗ Minh Trà “Kỹ thuật trang điểm của Hoắc Vi Quân rất tốt, đến lúc đó để cậu ấy trang điểm cho cậu. A đúng rồi, cậu đi size 36 phải không? Ba tớ vừa mới tặng tớ một đôi giày cao gót của Chanel, tớ mới đi có 1 lần, đến lúc đó cậu đi đôi đấy lên sân khấu…..Nhất định phải đè bẹp cậu ta xuống cho tớ.”
Đỗ Minh Trà dở khóc dở cười: “Ok Ok Ok.”
“Không thành công, thì…..không được, không cho phép không thành công! Cũng không có khả năng không thành công!” Giọng của Khương Thư Hoa rất lớn: “Để cho bọn họ nhìn xem, người đẹp chân chính là dáng vẻ gì?”
Đỗ Minh Trà vốn dĩ cho rằng Khương Thư Hoa chỉ nói như vậy thôi. Ai biết vừa vào ký túc xá, Khương Thư Hoa lập tức kể hết mọi chuyện phát sinh vừa nãy còn thêm mắm thêm muối nói một hồi, kích động quần chúng cá mặn* tức giận.
Cá mặn*: Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Ko có đam mê, ko có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng ko thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.
Hoắc Vi Quân nói: “Dáng người của hai chúng ta tương tự, cuối tuần cậu cùng mình quay về nhà, váy của tớ cậu tùy ý chọn, không tin là không khiến cho bọn họ phải lác mắt.
Trưởng phòng Triệu Tâm Kiến vỗ ngực đảm bảo: “Đến lúc đó tớ sẽ chụp ảnh cho cậu, photoshop ảnh! Những cái khác tớ không giúp được, hậu cần cứ giao cho tớ.”
Khương Thư Hoa: “Tớ sẽ kéo các tỷ muội của tớ đến cổ vũ tinh thần cho cậu, giúp cậu tăng votes!”
Đỗ Minh Trà không biết phải làm sao: “Các cậu cứ như vậy, vạn nhất tớ nếu như không giành giải được, không phải thật có lỗi với các cậu sao?”
“Cái gì mà có lỗi với không có lỗi?” Hoắc Vi Quân khoác lên bả vai cô, giống như huynh đệ vậy, đấm lên vai cô, nói lời thấm thía “Minh Trà, chúng ta nhưng là chị em thân thiết khác cha khác mẹ.”
Bốn người trong phòng ký túc, trừ Đỗ Minh Trà ra, ba người khác đều có tính tình nóng nảy, khác biệt duy nhất là chốt nóng nảy không giống nhau.
Có điểm chung là đều không thích Biệt Vân Trà.
10 giờ tối, sau khi trong ký túc tắt đèn, mấy người xúm lại nói chuyện đêm khuya.
“Lúc vừa mới nhập học, Biệt Vân Trà nhìn vẫn còn rất tốt, một cô nương yếu đuối “Triệu Tâm Kiến đắp mặt nạ lên trên mặt, vuốt điện thoại “Lúc đó cậu ta còn thường xuyên đến phòng chúng ta mượn đồ đạc, chơi đùa, nói người trong phòng ký túc của cậu ta bởi vì cậu ta nghèo mà cô lập cậu ta…..lúc đó tớ còn tưởng thật, sau này mới biết, toàn là do cậu ta tự biên tự diễn, căn bản không có chuyện cô lập gì.”
Người trông mặt mà bắt hình rong, nhìn hoàn cảnh gia đình mà chọn người, thật ra không có nhiều như vậy.
Khương Thư Hoa nói chen vào: “Đúng rồi, tớ còn nhớ cậu ta thường qua tìm Minh Trà chép bài tập nữa, một bên khen chữ tiếng Pháp của Minh Trà viết đẹp, rất muốn Minh Trà dạy cậu ta viết như nào, mô phỏng chữ viết của cậu ấy, một bên nhiều lần giao thiệp qua lại với Thẩm Thiếu Hàn….Ơ? Mưa à?”
“AAAAAA xin lỗi Thư Hoa, tớ vừa mở một gói que cay*——”
Que cay
Hoắc Vi Quân kêu lên một tiếng, vội vàng mở đèn, tay chân luống cuống đi thu dọn, nói xin lỗi.
Còn may, Khương Thư Hoa chỉ dính chút dầu trên áo ngủ và trên má, cô ấy cũng không bận tâm, lạch cạch đi dép lê vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Đỗ Minh Trà giúp đỡ thu dọn tàn cục, cô rút khăn giấy ra, cẩn thận lau sạch vết dầu mỡ dính trên bàn.
Chính tại lúc này, Triệu Tâm Kiến đột nhiên kêu lên: “Tên thối tha nào lại làm chuyện thiếu đạo đức như vậy?”
Cô ấy run tay, đưa cho Đỗ Minh Trà xem tin tức trong điện thoại——
Vì để có càng nhiều tính thú vị và giải trí, ban tổ chức cuộc thi còn lập một trang web bình chọn riêng.
Các thí sinh tham gia có thể lựa chọn chủ động tải ảnh của mình lên, thuận tiện tiến hành quảng bá thu hút mọi người vote cho giai đoạn sau này.
Không biết là ai, đem tấm ảnh mà Đỗ Minh Trà lúc nhập học mặt có sẹo đăng lên.
Thời điểm đó sẹo của Đỗ Minh Trà còn bị viêm sưng nhẹ do chế độ ăn uống, vết sẹo được bôi thuốc mỡ ức chế và khử trùng, một mảng lớn vết màu nâu đỏ, ở rìa ngoài của vết sẹo còn hơi hơi sưng tấy, trông vô cùng đáng sợ.
Bức ảnh này đã đăng lên được 3 tiếng rồi, Triệu Tâm Kiến là nhìn thấy người trong vòng bạn bè kéo votes, sau khi ấn vào xem mới thấy.
Người phụ trách quản lý trang web đã nghỉ rồi, hiện tại hoàn toàn không liên hệ được.
Hoạt động lần này phạm vi rất rộng, chí ít là ⅖ số người đều đã nhìn thấy tấm ảnh lúc nhập học của Đỗ Minh Trà này, xen lẫn vào trong đám ảnh hoặc là chỉnh sửa tỉ mỉ, hoặc là sạch sẽ nghiêm túc, có một bức ảnh có lực chấn động mạnh vô cùng kì lạ.
Hoắc Vi Quân chửi thề mấy câu, Khương Thư Hoa vội vàng đi xem Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà vô cùng trấn định, cô nói: “Đi ngủ trước đã, sáng ngày mai đi tìm cô hướng dẫn.”
Cô vô cùng bình tĩnh, rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp xử lý.
Hiện tại đã 11 giờ rồi, lúc này không thích hợp để ầm ĩ gióng trống khua chiêng kinh động đến thầy cô——Thầy cô cũng là người, sau khi tan làm cũng muốn nghỉ ngơi thoải mái, mà không phải là đi xử lý mấy loại chuyện này.
Hơn nữa, cô cũng không làm sai cái gì, chỉ là một tấm ảnh có sẹo mà thôi.
Người lấy dung mạo của người khác cắt câu lấy nghĩa bôi nhọ đều không đáng xếp cùng cấp bậc.
Không ngoài dự đoán, bức ảnh không ăn nhập này, trong buổi tối hôm đó đã quét sạch nhóm lớn nhóm nhỏ trong trường.
Có vài nhóm nam sinh, nói lời thô tục không chịu nổi. Nhưng năng lực đồng cảm của các cô gái vô cùng mạnh mẽ, phần lớn mọi người đều bày tỏ quan điểm không đồng tình, lên án kẻ dở trò đùa quái đản này, còn phê bình mấy nam sinh nói mấy lời thô tục.
Còn có một nam sinh đăng lên confession với đầy những lời lẽ phun tào*
Phun tào: chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.
「Chị gái nào đó trong cuộc thi lớn là từ trong bệnh viện tâm thần nhảy ra sao? Sao có thể nửa đêm nửa hôm gửi ảnh quỷ ra dọa người đây? Nhắc nhở chút, nếu không tự biết mình, đề nghị không cần đăng ảnh ở nơi công cộng đâu.」
Bên dưới bài phun tào này là một đống lời mắng chửi phun nước miếng, không ngoài dự đoán đều là mắng nam sinh gửi bài.
「Tôi vì đại học C mà cảm thấy vô cùng xấu hổ khi có một người bạn học cùng trường như cậu」
「Người đăng bài, đừng trốn, để tôi xem xem lão ca chỉ điểm giang sơn này có dáng vẻ như thế nào」
「Không muốn chung quốc tịch vẻ kẻ ngu ngốc」
Confession đó lập tức được xóa bỏ toàn bộ, vì để bình ổn phẫn nộ, còn gửi một bài xin lỗi.
Trong sự hỗn loạn đó, sáng sớm Đỗ Minh Trà gõ cửa văn phòng cô hướng dẫn.
Cô tìm đúng thời điểm.
Sau bữa sáng, vừa khéo giáo sư Vương của viện máy tính cũng ở đó.
Giờ này, giáo sư vương đều đến tìm cô hướng dẫn uống trà.
Đỗ Minh Trà vừa nhìn thấy cô hướng dẫn, nước mắt chảy ra.
Dáng người của cô gầy yếu, mắt to mà sáng, lúc này hai mắt bên trong đầy nước mắt, khiến người ta nhìn vào trong lòng sinh thương xót.
Cô hướng dẫn đứng dậy, thân thiết hỏi: “Minh Trà, sao vậy?”
Bà ta biết hoàn cảnh gia đình của Đỗ Minh Trà khó khăn, nhưng tính cách mạnh mẽ, hòa nhã, lúc này thấy cô khóc như mưa như vậy, lập tức đau lòng sắp vỡ vụn: “Đến đây, mau ngồi xuống, nói cho cô biết, làm sao vậy? Ai bắt nạt em à?”
Giáo sư Vương cũng bị dọa, tự mình kéo ghế cho Đỗ Minh Trà.
Đỗ Minh Trà dưng dưng nước mắt, cô không có khóc ra tiếng, chỉ có tiếng nấc cụt, giọng nói kìm nén để bản thân không khóc ra tiếng lại nhịn không được: “Tối hôm qua, không biết là ai đăng ảnh của em lên……”
Cô đưa điện thoại cho cô hướng dẫn xem, sau khi cô hướng dẫn xem, nhíu mày: “Ai làm?”
“Em không biết” Đỗ Minh Trà cúi đầu, nhìn thấy giáo sư Vương đang tức giận siết chặt cốc, cô nức nở “Em hoàn toàn không có đầu mối, cũng không biết ai sẽ làm ra trò đùa lớn như vậy, em chịu không nổi…..”
“Không sao, không sao, cô lập tức gọi người xóa cái này ngay” Cô hướng dẫn giọng nói ôn hòa an ủi cô “Không khóc, không khóc, chúng ta từ từ điều tra——”
“Cũng không cần, quá chậm” Giáo sư Vương chen vào “Trang web bình chọn này là do hai học trò của tôi làm, bọn họ ngày mai sẽ quay về——Minh Trà phải không?”
Đỗ Minh Trà rưng rưng nước mắt, gật đầu: “Vâng ạ.”
Giáo sư Vương đặt chiếc cốc lên trên bàn, thương xót không thôi: “Ngày mai em cùng tôi đi đến phòng máy, kiểm tra cơ sở dữ liệu là biết là ai đăng.”
Một cuộc tấn công bằng nước mắt thu được hiệu quả vô cùng lớn, cô hướng dẫn lập tức gọi điện thoại, giọng nói nghiêm khắc bảo người quản lý của cuộc thi lập tức xóa bài, còn nghiêm túc bảo đảm với Đỗ Minh Trà, nhất định sẽ nghiêm túc điều tra chuyện này.
Đỗ Minh Trà nói cảm ơn, lúc vừa rời khỏi văn phòng, ở trên hành lang thì đụng mặt với Thẩm Thiếu Hàn.
Đỗ Minh Trà hơi gật đầu, tính là chào hỏi xong, nhanh chóng rời đi.
Vì có thể thành công chảy ra nhiều nước mắt, cô vừa nãy đã âm thầm bôi chút hành tây, hiện tại thật cay thật kích thích.
Mặc dù mắt có chút đau, nhưng thành công lấy được sự coi trọng của cô hướng dẫn, tự mình xử lý, còn bảo đảm điều tra kỹ lưỡng, Đỗ Minh Trà vẫn rất vui vẻ.
Thầy cô phần lớn đều tuân theo nguyên tắc “Nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện” nếu như cô không giả vờ đáng thương một chút, sợ rằng cô hướng dẫn sẽ không thực sự ra mặt giúp đỡ.
Giáo sư Vương ở viện máy tính nổi tiếng nhiệt tình, có thầy ấy giúp đỡ, điều tra cơ sở dữ liệu càng dễ dàng hơn.
Chính là đợi ngày mai xem ai làm ra chuyện này.
Cô bước nhanh, Thẩm Thiếu Hàn lại đứng nguyên tại chỗ, mãi không thể hồi thần lại.
Vừa nãy, ánh mắt của Đỗ Minh Trà nhìn anh.
Viền mắt đỏ ửng (do bôi nhiều hành quá), mắt rưng rưng nước mắt ( công lực của hành tây mạnh mẽ quá) ánh mắt mơ màng (vì cay) thở gấp (cũng là vì cay).......
Mắt rưng rưng, muốn nói lại ngại.
Cô vô tình lộ ra vẻ yếu đuối này, khiến trái tim của Thẩm Hoài Dữ đập loạn không ngừng.
Anh ta vẫn luôn đứng tại chỗ, nhịn không được mở điện thoại ra, tìm tấm ảnh đó——
Thẩm Hoài Dữ vất vả tìm cô gái trong bức ảnh.
Cao, bộ đồ thú bông, tóc đuôi ngựa, nửa bên mặt xinh đẹp của cô gái..
Lúc đầu Thẩm Thiếu Hàn chỉ liếc một cái, liền sa vào trong khuôn mặt trầm tĩnh và xinh đẹp của cô gái, mãi không thể quên được. Ma xui quỷ khiến anh ta lưu tấm ảnh đó lại, trong lòng nghĩ có lẽ có một ngày có thể gặp được.
Anh ta vốn định giành công với nhị gia.
Mà ánh mắt của Đỗ Minh Trà vừa nãy, có ý vị bằng 1/10 cô gái trong bức ảnh.
Thẩm Thiếu Hàn đứng một lúc, nhịn không được quay đầu.
Đã không thấy bóng dáng của Đỗ Minh Trà đâu.
Buổi tối, Đỗ Minh Trà như thường lệ đi phụ đạo cho Cố Nhạc Nhạc.
Trong lúc nghỉ ngơi, ánh mắt của Cố Nhạc Nhạc đảo vòng, ồn ào muốn chơi UNO, trực tiếp kéo Thẩm Hoài Dữ đang nghỉ ngơi trong phòng ra.
Thẩm Hoài Dữ khó có lúc quần áo không chỉnh tề.
Anh chắc là mặc áo sơ mi trực tiếp ngủ luôn, có vài chỗ có vết bị đè nhăn, không có đeo cà vạt, cúc áo mở hai nút, lộ ra xương quai xanh tinh tế.
Vết sẹo trái tim trên yết hầu rất đẹp, lúc này hơi đo đỏ.
Sau gáy có nhúm tóc ngang ngược dựng thẳng, giống như ngọn cỏ đột nhiên nhú lên.
Nhìn vào…..
Thật dễ thương.
Tóc của anh thật dày, xúc cảm nhất định rất tốt, nói không chừng sau khi sờ lên, anh sẽ giống như con sư tử làm nũng vì bị khiển trách vậy….
Dừng lại.
Đỗ Minh Trà khống chế tay minh, di chuyển tầm mắt, trong lòng thầm niệm “phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.”
Mấy ngày nay Thẩm Hoài Dữ đi công tác, sáng sớm nay mới trở về, sai lệch thời gian vẫn chưa điều chỉnh tốt, lúc này bị Cố Nhạc Nhạc cứng rắn quấn lấy, tùy ý ngồi trên sofa, cầm lá bài nhìn.
Đỗ Minh Trà chủ động tìm chủ đề: “Hai ngày hôm nay thầy phải thức khuya sao? Nhìn có vẻ rất vất vả.”
“Đi công tác” Thẩm Hoài Dữ nói “Vẫn ổn.”
Đỗ Minh Trà ồ một tiếng, có chút đồng cảm: “Mấy hôm trước tôi làm thêm cũng mệt muốn chết.”
Thẩm Hoài Dữ liếc cô một cái, trong mắt có chút ý cười: “Cảm giác thế nào?”
“Vô cùng tốt” Đỗ Minh Trà khen ngợi từ tận đáy lòng “Mặt dù rất mệt, nhưng học được rất nhiều kiến thức. Hơn nữa người Pháp bo tiền rất rộng rãi, bọn họ không biết mặc cả trả giá, nếu không có tôi đi theo bọn họ thì bọn họ đã bị người ta coi như con dê béo ở Chợ Lụa* rồi…..Đúng rồi.”
Chợ Lụa
Đỗ Minh Trà trịnh trọng nói: “ Tôi vẫn chưa nói cảm ơn thầy đã cho tôi có cơ hội thực hành quý báu như vậy.”
“Tôi chỉ là giúp cô tìm một nơi phỏng vấn” Thẩm Hoài Dữ sửa lại cho cô “Là cô dựa vào thực lực mà nhận được cơ hội này.”
“Thực lực?” Đỗ Minh Trà có chút xấu hổ “Thật ra vẫn phải cảm ơn ông hai chưa từng gặp mặt kia.”
Nụ cười của Thẩm Hoài Dữ đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh.
Cố Nhạc Nhạc uống một hớp nước bị sặc, khụ khụ không ngừng.
Chẳng lẽ, đây chính là “tôi coi em thành người yêu, em lai coi tôi thành ông nội” mà trong sách viết?
Thẩm Hoài Dữ rút khăn giấy ra, đưa cho cậu nhóc.
“Ông hai?” Cố Nhạc Nhạc lau sạch mặt, nhìn cô, không xác định hỏi “Thẩm nhị gia?”
“Đúng rồi” Đỗ Minh Trà gật đầu, ở đây không có người Thẩm gia, cô cuối cùng có thể nói ra lời thật lòng “Vừa bắt đầu tôi cảm thấy thật kỳ lạ, rõ ràng đã là xã hội chủ nghĩa rồi, thời đại này rồi còn gọi ông ấy là “nhị gia”, mọi người không cảm thấy xưng hô này, nghe có vẻ rất là phong kiến mê tín không? Tôi mỗi lần đầu đều bổ não một người đàn ông mặc áo dài đen, ngồi trên giường một bên hút thuốc, một bên ôm tiểu thiếp, còn có một nhà hoàn đang quỳ xuống đấm chân cho ông ấy.
Thẩm Hoài Dữ vẻ mặt vô cảm đặt bài xuống: “Ồ?”
Cố Nhạc Nhạc trán muốn đổ mồ hôi.
Cậu nhóc cuối cùng cũng hiểu được, nhìn người khác đang ở ranh giới sắp nổi điên là cảm giác như thế nào.
“Nói không chừng nhị gia còn nuôi chim, mỗi ngày chính là một tay cầm lồng chim, một tay ôm gái, nói không chừng còn cường thế cưỡng ép phụ nữ nhà lành” Đỗ Minh Trà nói “Chính là kiểu người mà mọi người hay xem trong TV, ác bá gây hại một phương.”
Thẩm Hoài Dữ hai tay đan vào nhau: “Nhị gia mặc dù nuôi chim, nhưng không hút thuốc, không chơi gái, cũng không phải ác bá.”
“Thế nên sau đó tôi mới thay đổi quan điểm” Đỗ Minh Trà vui vẻ tràn trề “Thật ra nhị gia là một người rất tốt, lần trước tôi xảy ra chuyện, ông ấy còn quan tâm đến đứa cháu này là tôi, đặc biệt gọi điện thoại cho ông nội của tôi….umm, mặc dù sau đó ông ấy không nói gì với tôi, nhưng tôi cảm thấy ông ấy có khả năng là có việc bận. Lần trước lúc phỏng vấn, tôi cũng mượn danh nghĩa của ông ấy cáo mượn oai hùm. Thật lòng hy vọng lão nhân gia người cơ thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi——”
Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh cắt đứt lời cô: “Đổi một câu khác, tôi vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa.”