Khi học cấp hai, Đỗ Minh Trà đã có thể dùng hai loại ngôn ngữ không giống nhau là tiếng Đức, tiếng Pháp để lý lẽ tranh luận với cha, lên án bọn họ không nên lén lút hủy đi lá thư riêng tư mà nam sinh trộm đưa cho cô.
Từ nhỏ đến lớn, trước giờ Đỗ Minh Trà đều chưa từng nghi ngờ vì sao một ông chủ cửa hàng trái cây bình thường lại biết được nhiều ngôn ngữ như vậy, cô tin những lời nói dối hời hợt của cha.
Cho đến khi cha mẹ đột nhiên qua đời, cô mới biết được năm đó cha vì mẹ mà cam tâm tình nguyện từ bỏ quyền thừa kế, vứt bỏ gia sản bạc triệu.
Bài tập viết được một nửa, Đỗ Minh Trà nhận được điện thoại của giáo viên hướng dẫn, bảo cô đi đến văn phòng.
Hôm nay là cuối tuần, hàng hiên vắng vẻ không tiếng động, cành lá xanh biếc đung đưa theo gió không ngừng, trên mặt đất sáng bóng tràn đầy tầng tầng lớp lớp bóng cây.
Đỗ Minh Trà gõ cửa văn phòng của giáo viên hướng dẫn, vừa nhìn đã thấy Biệt Vân Trà đang cúi đầu che mặt.
Áo hồng váy xanh giày trắng, nhìn qua thì kiểu phối đồ này giống như sản phẩm có điểm cao nhất trong game Shining Nikki.
Nói một cách công bằng, tướng mạo Biệt Vân Trà không tệ, đôi mắt giống như vĩnh viễn chứa đựng một vũng nước tĩnh mịch, vừa khóc chóp mũi đã ửng đỏ, có thể làm nước mắt rơi xuống từng giọt một —— quả là một hạt giống tốt của phim Quỳnh Dao.
Giờ phút này, Biệt Vân Trà ngồi trên ghế cạnh giáo viên hướng dẫn, làm Tây Thi ôm tâm trạng, yếu đuối mong manh.
Đỗ Minh Trà nói: “Em chào cô Mạnh.”
Cô Mạnh ho một tiếng, trong tay đang cầm bút máy, cạch một tiếng mở nắp ra rồi lại đóng lại: “Bạn học Minh Trà, cô tìm em là muốn thương lượng với em về việc làm gia sư.”
Để giúp những học sinh gia đình không khá giả, trong trường học bố trí không ít vị trí vừa học vừa làm, cũng có những vị trí làm thêm ngoài trường học đã được kiểm duyệt, giáo viên hướng dẫn phụ trách sẽ chia cho học sinh của mình.
Đối với sinh viên chuyên ngành ngôn ngữ không phổ biến mà nói, việc làm thêm ngoài trường này phần lớn là làm gia sư cho trẻ em.
Đỗ Minh Trà với Biệt Vân Trà, hai người đều đăng ký làm gia sư bán thời gian, ngày hôm qua mới vừa sắp xếp xong danh sách.
Ai biết được hôm nay Biệt Vân Trà khóc lóc tới tìm bà, nói đứa bé kia cực kỳ khó dạy, là một đứa bé đầy rẫy ý nghĩ xấu xa và những trò đùa dai, yêu cầu trao đổi với Đỗ Minh Trà.
Cô Mạnh nhìn Biệt Vân Trà khóc nức nở không ngừng, lại nhìn Đỗ Minh Trà nghiêm túc chờ bà nói chuyện, trong lòng bỗng thấy khó xử.
Gia đình Đỗ Minh Trà khó khăn hơn, trong thời gian nghỉ hè cha mẹ đã mất mạng ngoài ý muốn, chỉ còn lại một mình cô.
Nghe nói vụ tai nạn xe cộ kia làm tổn thương đến mặt cô, để lại sẹo, bây giờ còn đeo khẩu trang, không biết khi nào mới có thể ổn hơn.
Biệt Vân Trà là gia đình đơn thân, cũng không dễ dàng gì, nhưng cô ả một người bạn trai giàu có —— Thẩm Thiếu Hàn.
Tuy rằng bây giờ cô ả ăn mặc mong manh giản dị, nhưng cô Mạnh để ý thấy phía trước giày của cô có thêu hoa sơn trà tuyệt đẹp.
Dưới chân Đỗ Minh Trà chỉ có đôi giày thể thao bình thường.
Do dự một lúc, cô Mạnh thử thăm dò hỏi Đỗ Minh Trà: “Minh Trà à, bây giờ ở chỗ cô có một mức lương cao hơn, nhưng mà mệt hơn gia sư một hơn chút, em có muốn làm không?”
Đỗ Minh Trà hỏi: “Cô có thể nói cho em biết trước là ở đâu, thời gian cụ thể như nào không ạ?”
“Từ tám giờ đến chín giờ tối từ thứ hai đến thứ sáu, thứ bảy cả ngày, chủ nhật được nghỉ.” Cô Mạnh nói: “Không xa đâu, ở ngay Tĩnh Thủy Loan, sẽ có người lái xe tới đón em.”
Đỗ Minh Trà nói: “Được ạ.”
Cô đồng ý quá mức thoải mái, cô Mạnh ngây ngẩn cả người.
Biệt Vân Trà tìm cô Mạnh khóc gần một tiếng đồng hồ, mặt dày thêm nước cả tá mắt, ra sức tỏ ra đáng thương, cô Mạnh bị cô làm nhức đầu không ngừng nên lúc này mới tìm Đỗ Minh Trà tới đây trao đổi. Vốn đã chuẩn bị tâm lý tốn nhiều công sức để thuyết phục Đỗ Minh Trà, không ngờ Đỗ Minh Trà đồng ý dứt khoát như vậy, cô Mạnh thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại thấy áy náy.
Hai giây sau, cô Mạnh mới đặt bút máy xuống, đi tìm chuột máy tính.
“Địa chỉ cụ thể với thông tin của học sinh đợi lát nữa cô sẽ gửi tin nhắn cho em” giọng nói của bà nhẹ nhàng: “Bạn học Minh Trà, em vất vả rồi.”
Biệt Vân Trà ở bên cạnh đang lau nước mắt hạ tay xuống một lúc.
Giọng điệu cô Mạnh vừa nãy nói chuyện với cô không dịu dàng như vậy.
Việc Đỗ Minh Trà đồng ý dứt khoát với việc cô vừa rồi bướng bỉnh thật sự giống như trò cười.
Đỗ Minh Trà nói: “Cô cho em có cơ hội tìm được việc làm thêm, em thật sự rất cảm kích ạ.”
Khẩu trang che khuất hơn phân nửa khuôn mặt cô, lúc cô cười mắt cong cong, xinh đẹp trong veo như trăng non.
Cô Mạnh không nhịn được nhớ tới vết sẹo trên mặt Đỗ Minh Trà lúc nhập học, trong lòng thương xót thở dài.
Thật đáng tiếc.
Đỗ Minh Trà rời văn phòng giáo viên hướng dẫn, Biệt Vân Trà theo sát sau lưng cô, giọng điệu khéo léo: “Minh Trà, có lẽ là cậu không biết, học sinh đó cực kỳ khó dạy, trước đó đã ép năm đàn anh chạy mất, nghe nói có một đàn chị bị cậu bé đó ép đến mức tinh thần suy sụp, đi học xong về ký túc xá khóc cả tối. Tớ từng hỏi cả rồi ——”
“Cậu nói chuyện này với tôi để làm gì?”
“Tớ đang quan tâm cậu mà.”
Bước chân Đỗ Minh Trà dừng lại, nghiêng mặt nhìn cô: “Quan tâm tôi cho nên cố ý đến chỗ giáo viên khóc lóc kể lể, quăng cơ hội làm thêm này cho tôi?”
Biệt Vân Trà nghẹn họng trố mắt: “Tớ… tớ…”
“Dáng vẻ này của cậu vô dụng với tôi.” Đỗ Minh Trà bình tĩnh nói: “Tỉnh lại đi.”
Cô xoay người xuống tầng, Biệt Vân Trà đứng ở chỗ rẽ, tay che ngực buông xuống, ngơ ngẩn sững sờ.
–
Đỗ Minh Trà rất thiếu tiền, cũng rất cần tiền.
Sau khi cha mẹ qua đời, cửa hàng hoa quả đương nhiên đóng cửa, Đỗ Minh Trà sắp xếp lại tài sản cha mẹ để lại, xác nhận lại một lần nữa quan điểm tiêu dùng rất phóng khoáng “hôm nay có rượu thì hôm nay cứ say, ngày mai không có rượu thì kệ bố nó” của cha mình.
Chuyện trở về Đặng gia, Đỗ Minh Trà cũng không để tâm tới.
Cụ Đặng vẫn canh cánh trong lòng với việc của cha Đỗ Minh Trà năm đó, đến nay cũng khó có thể tiếp nhận chuyện Đỗ Minh Trà theo họ mẹ.
Một nhà chú quen thói gió chiều nào theo chiều ấy, thấy cụ Đặng thờ ơ với Đỗ Minh Trà, lại thêm Thẩm Thiếu Hàn phê bình úp mở với “đính hôn từ bé”, lại thêm việc mặt Đỗ Minh Trà bị thương, càng cảm thấy cô không hề có giá trị lợi dụng gì cả.
Đỗ Minh Trà cũng không muốn trở về.
Cô có cha có mẹ, cho dù hai người họ đều qua đời rồi nhưng vẫn còn có ngôi nhà mà cha cô để lại.
Đều là người trưởng thành rồi, trường học cung cấp cho việc làm thêm, trường hợp của cô đặc biệt, thuận lợi xin được học bổng nghèo khó, cùng với học phí cho vay, còn có quản lý khu phố làm tổ chức quyên góp tiền…
Chỉ dựa vào chính bản thân mình, cũng có thể thuận lợi học xong đại học.
Cuối tuần, ba giờ chiều, Đỗ Minh Trà ngồi trên xe do chủ thuê phái tới.
Tài xế cũng đã lớn tuổi, nói chuyện ôn tồn chậm rãi, dịu dàng gọi cô là “Cô giáo Đỗ”.
“Công việc của Cố tiểu thư bận rộn, bình thường ít trông giữ Nhạc Nhạc” tài xế nói: “Tính cách đứa bé Nhạc Nhạc này rất hoạt bát, còn phiền cô tốn nhiều tâm sức.”
Ông không nói đến cha của đứa bé.
“Ngoài cô giáo Đỗ, Cố tiểu thư còn mời một giáo viên tiếng Đức cho Nhạc Nhạc” tài xế nhắc nhở Đỗ Minh Trà: “Là nam, họ Hoài. Bình thường Cố tiểu thư ít ở nhà, trong nhà có bà vú chăm sóc Nhạc Nhạc, họ Chân…”
Tĩnh Thủy Loan cách đại học C tầm nửa giờ đi xe - tầng Đại Bình - khu vực kín tiếng của những người giàu có.
*Trong thời địa tầng, tầng Đại Bình là giai đoạn đầu của thống Trung Ordovic trong hệ Ordovic của giới Cổ sinh thuộc Liên giới Hiển sinh. Nó diễn ra trong giai đoạn từ khoảng 471,8 ± 1,6 Ma cho tới khoảng 468,1 ± 1,6 Ma. Tầng Đại Bình diễn ra ngay sau tầng Flo của thống Hạ Ordovic và trước tầng Darriwil cùng thống.
Toàn bộ căn phòng được trang trí với tông màu ấm, nội thất đơn giản sạch sẽ, nhưng trông có vẻ giống nhà mẫu, không có dấu vết từng có người sống.
Bà vú không có ở đây, tài xế gọi điện thoại hỏi thăm.
Bảo mẫu nói dẫn Cố Nhạc Nhạc đi dạo siêu thị, lập tức về ngay.
Trong điện thoại còn loáng thoáng nghe thấy giọng khó chịu của đứa trẻ: “Lại là gia sư?”
Bà vú thấp giọng dỗ dành, hơi ồn ào nên nghe không rõ lắm.
Tài xế bất không biết làm sao: “Cố tiểu thư chỉ có một người con là Nhạc Nhạc, ngày thường khó tránh khỏi kiêu căng… mong cô lượng thứ nhiều hơn.”
Đỗ Minh Trà nói: “Bác yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng dạy dỗ tốt Nhạc Nhạc.”
Giọng nói với giọng điệu của cô ôn hòa, không cao không thấp, tóc đen buộc bổng lên một cách tinh tế kiểu đuôi ngựa, trên người không có đồ trang sức gì, móng tay cũng sạch sẽ, đeo khẩu trang màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt trong trẻo.
Trong hoàn cảnh ngày nay, người đeo khẩu trang cũng không hiếm thấy, nhưng như cô vào trong nhà rồi cũng không nhiều người mà không tháo ra. Tài xế sửng sốt hai giây, chợt nhớ tới dặn dò của Cố tiểu thư ——
“Hình như mặt cô giáo Đỗ bị thương.”
Tài xế dời tầm mắt, mời Đỗ Minh Trà đi tới phòng sách ngồi trước.
Phòng sách rất lớn, nhìn ra còn lớn hơn phòng khách nhiều, kệ sách gỗ đào chạm khắc hoa văn được bày rất tinh tế, quây thành hình bán nguyệt giống như là một mê cung. Đỗ Minh Trà xuyên qua giá sách, nhìn thấy sách vở được bày ở bên trên ——
"Lúc tôi sắp chết", "Hồi ức về sông Phổ Giang", "Người tình" bản tiếng Pháp, "Bàn về triết học" bản tiếng Nhật…
Đỗ Minh Trà cảm thấy kính nể.
Xem ra nữ chủ nhân căn nhà này rất thích đọc sách, học rộng tài cao.
Lại nhìn xuống chút nữa.
"Độc Phi Khuynh Thành: Vương Gia đừng vội truy thê", "Hào môn tân sủng: Cô bé thiên tài chín tuổi rưỡi"
Đỗ Minh Trà: Hả?
Tiếp tục nhìn xuống sâu hơn.
"Thịt x Nhóm", "Kim x Mai", "Võ Tắc Thiên Bí Sử", "Phan Kim Liên Dã Sử ", "Trải nghiệm yêu đầu đời của ta và huynh trưởng"…
Đỗ Minh Trà: “…”
Cố tiểu thư thật là học hỏi nhiều điều, thu thập rộng rãi.
Cô đi qua tầng tầng giá sách, mênh mông sách vở, nhìn thấy phía trước có chậu hoa màu xám trong phòng, vẫn là hình bán nguyệt, cây xanh um tươi tốt. Trúc Nam Thiên, Hoa Thiên Điểu, cây dong riềng Lão Phi Vũ…
Màu xanh đậm và màu xanh nhạt hoà lẫn vào nhau, phiến lá hoặc mảnh hoặc xoè rộng như cánh quạt, ánh mặt trời ló dạng từ ô cửa kính trong suốt, ở bên cạnh là hồ cá bằng đá với rêu mọc dày đặc, một vài con cá bơi tung tăng trong làn nước trong veo, bên cạnh núi đá giả gồ ghề có vài chiếc lá tròn nổi bồng bềnh, bên trên là một đóa hoa sen đang nở, cánh hoa phía dưới màu tím đậm, duy nhất chỉ có nhuỵ hoa ở giữa màu hồng nhạt. Hã𝙮 𝐭ìm đọc 𝐭ra𝙣g chí𝙣h ở == 𝐓r𝐔m𝐓r 𝓾𝙮e𝙣﹒𝓥N ==
Trên ghế sofa màu xanh pha xám có một người đàn ông mặc sơ mi trắng và quần đen đang nằm, thân hình người đàn ông cao lớn, sofa có chút không chứa nổi, một bên chân mặc quần tây chống xuống đất, một quyển sách tiếng Đức úp lên mặt, là “The Glass Beard Game” của Hermann Hesse.
Phản ứng đầu tiên của Đỗ Minh Trà là quay trở lại chỗ cũ, để không làm phiền giấc ngủ của quý ông này.
Cô vừa xoay người, không để ý đá vào một viên thủy tinh tròn nhiều màu sắc, quả cầu thủy tinh lăn về phía trước dọc theo nền đá hoa màu xám trắng, vừa vặn dừng lại dưới chân người đàn ông.
Người đàn ông “hừ” một tiếng, bàn tay khớp xương rõ ràng lấy quyển sách đang che mặt xuống, hờ hững không chút để ý nhìn về hướng Đỗ Minh Trà, trạng thái uể oải.
Mũi cao mắt sâu, làn da trắng như tuyết với đôi môi mỏng.
Ánh mặt trời xán lạn chiếu xuống, như mưa xuân và sương mù buổi sáng bao trùm tất cả.
Tròng mắt Đỗ Minh Trà trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt tối đen như vực sâu thăm thẳm kia.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của người đàn ông bỗng sắc bén như dao.
Giống như những người mù nhìn thấy lại ánh sáng.
Sau ba giây im lặng, anh thốt ra một tiếng rất nhỏ không thể nghe được: “… Có thể thấy rõ.”