Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 40:




Đỗ Minh Trà nghi ngờ hỏi: “Mẹ của thầy Hoài cũng ở đây sao?”
“Đúng vậy” Cố Nhạc Nhạc ôm mặt, quan sát vẻ mặt của Đỗ Minh Trà, bắt chước người lớn thở dài “Mặc dù mẹ của cậu ấy không đối tốt với cậu ấy chút nào, có hay không có cũng chẳng khác nhau là mấy.”
Đỗ Minh Trà lắc lắc đầu.
Cố Nhạc Nhạc người nhỏ con mà lắm trò nói: “Em nghe nói, lúc còn nhỏ Hoài Dữ chút nữa là bị mẹ của cậu ấy đâm chết, chị có thấy vết sẹo chỗ yết hầu của cậu ấy không? Đó là do mẹ cậu ấy cầm sắt nóng, còn có không cho cậu ấy ăn cơm, để cậu ấy ăn tàn hương…..”
Nói đến đây, cậu nhóc nhịn không được dán lên, nhỏ giọng nói với Đỗ Minh Trà: “Nếu như chị cởi quần áo của cậu ấy, chị sẽ phát hiện chỗ chân của cậu ấy còn có vết sẹo do bị bỏng gây ra, là cầm bàn ủi nóng làm ra. Có khả năng có chút xấu, chị đừng sợ hãi.”
Đỗ Minh Trà sững sờ một chút, mới nói: “......Chị không thể cởi quần áo của thầy Hoài được.”
Cô đại khái cũng hiểu rồi.
Có thể là bởi vì chưa từng trải nghiệm cảm giác được mẹ yêu thương nên mới nói với bên ngoài ba mẹ đã mất cả?
Đỗ Minh Trà có thể từ trong lời nói của Cố Nhạc Nhạc tưởng tượng ra cục diện đó.
Thầy Hoài lúc còn nhỏ, bụng đói đến tê dại, vết sẹo ở yết hầu và chân đều do bị bỏng, không có đồ để ăn, chỉ có thể bị mẹ ruột bắt lấy, cưỡng ép nhét tàn hương vào mồm.
Trái tim Đỗ Minh Trà đột nhiên đau nhói.
Đau lòng vì anh.
Rất muốn ôm anh.
“Chỉ là nhắc trước cho chị” Cố Nhạc Nhạc nâng mặt “Mẹ của Hoài Dữ mấy ngày trước mới chuyển qua ở cùng với Hoài Dữ, trạng thái hiện tại của bà ấy không được tốt, cứu sống được hai lần…..Hoài Dữ liên tiếp hai ngày không được nghỉ ngơi, vẫn luôn trông coi.”
Đỗ Minh Trà bỗng nhiên nhớ ra.
Tối hôm đó, từ sau khi tách ra ở công viên giải trí, Thẩm Hoài Dữ xác thực là trở lên bận rộn.
Hóa ra là vì mẹ anh bị bệnh.
Cho dù mẹ anh có không tốt thì cũng là ba mẹ thân sinh ra anh, thầy Hoài vẫn sẽ đi chăm sóc.
Lúc nhỏ thầy Hoài đã phải trải qua khó khăn như vậy.
Cô hoàn toàn nhìn không ra.
Suy cho cùng thầy Hoài luôn cười haha, như gió xuân ấm áp.
Sau khi Đỗ Minh Trà và Cố Nhạc Nhạc kết thúc buổi học, Thẩm Hoài Dữ chậm rãi đến muộn.
Chiếc cặp mà trong miệng Cố Nhạc Nhạc kêu khổ không tìm thấy được là nằm ở bên gối trong phòng anh, tiểu quỷ lanh lợi này ôm cặp sách cười híp mắt vẫy tay rời đi, chỉ để lại Đỗ Minh Trà và Thẩm Hoài Dữ nhìn nhau.
Còn có con vẹt bắt chước giọng nói của Đỗ Minh Trà: “Thầy Hoài, Thầy Hoài——Két!”
Thẩm Hoài Dữ túm lấy con vẹt, đưa cho Cố Nhạc Nhạc: “Cầm đi.”
Đỗ Minh Trà phát hiện bản thân không có biện pháp rời ánh mắt ra khỏi người anh.
Trên người anh có mùi hương thanh mới, dưới lớp áo sơ mi, vết sẹo ở yết hầu và vùng da bên dưới có chút đỏ, giống như vừa mới tắm xong.
Cho dù là rất bận, trên mặt anh cũng không có vẻ mệt mỏi gì, tinh lực dồi dào.
Hai người cùng sóng vai nhau xuống lầu, cửa sổ ở hành lang mở nửa cánh, mang theo gió lạnh thổi vào.
Vừa bước vào thang máy, Đỗ Minh Trà nhịn không được hắt hơi một cái.
Thẩm Hoài Dữ nghiêng người nhìn cô: “Lạnh à?”
Thang máy vững vàng đi xuống, Đỗ Minh Trà gật đầu.
Tay của cô chịu không nổi gió thổi, có chút đỏ ửng.
Thẩm Hoài Dữ cụp mắt nhìn tay cô: “Không đeo bao tay?”
Đỗ Minh Trà thành thật nói: “Vội vàng ra ngoài, quên mất.”
Anh khẽ cười một tiếng: “Hay quên, lớn như vậy rồi, sao không quên mất bản thân luôn đi?”
Đỗ Minh Trà không phục nói: “Thế anh chưa từng quên mất thứ gì sao?”
“Mất đồ thì ngược lại không có” Thẩm Hoài Dữ cụp mắt nhìn cô “Nhưng mà, vừa chút nữa thì mất người.”
Đỗ Minh Trà không lý giải được ý của anh, ngờ vực nghiêng mặt: “Anh lúc nào thì mất người?”
Không có khẩu trang che chắn, ánh mắt Đỗ Minh Trà phát sáng, có chút ngờ vực, không có nước mắt, một mảnh mờ mịt trong veo.
Cánh môi hơi hé mở, giống y như trong tưởng tượng, chỉ là lúc này không hề dung nạp anh, cũng không có trúc trắc dùng răng cắn.
Vết sẹo trên yết hầu của Thẩm Hoài Dữ nhẹ chuyển động, anh tiến lại gần Đỗ Minh Trà.
Anh như có như không cười một tiếng: “Lúc cô gọi điện thoại.”
Trái tim của Đỗ Minh Trà thình thịch thình thịch nhảy lên, tỷ lệ nghịch với tốc độ rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Thẩm Hoài Dữ.
Anh rất cao, không thấp hơn Thời Quang kia, chiều cao chuẩn của Thời Quang là bao nhiêu nhỉ? Hình như 1m92…….
Đỗ Minh Trà quay mặt đi: “Lần sau nhất định sẽ không quên găng tay.”
Tay của cô không chịu lạnh được, lúc trước lúc học cấp hai đạp xe đi học, ngón tay vào mùa đông lạnh đều đỏ ửng, sau khi mẹ cô phát hiện thì bắt đầu lái xe điện đưa đón cô đi học.
Có một lần tuyết rơi, trời tối, trên đường kết băng, mẹ vội vã đón cô, lái xe nhanh không cẩn thận bị ngã, quần áo đều bị rách, bước đi khập khiễng còn không nói với cô.
Buổi tối sau khi bị ba phát hiện, mẹ phải làm nũng một lúc lâu ba mới bỏ qua chuyện này cho.
Nhưng mà từ sau hôm đó, nhiệm vụ đưa đón cô đi học đã rơi trên vai của ba cô.
Tay của ba cô đông cứng rất đẹp, giống như là củ cà rốt màu đỏ……..
Đỗ Minh Trà cúi đầu nhìn ngón tay đỏ ửng của mình, có chút loạn nhịp.
Giây tiếp theo, một đôi tay thon dài ấm áp từ bên cạnh vươn tới, nắm lấy tay cô: “Sao lại lạnh như vậy?”
Trái tim của Đỗ Minh Trà đập nhỡ một nhịp.
Thẩm Hoài Dữ cầm tay của Đỗ Minh Trà bỏ vào trong túi áo khoác ngoài của mình, giọng nói lạnh nhạt: “Đứa nhỏ đáng thương, cho cô mượn sưởi ấm một lúc.”
Đỗ Minh Trà đã nghe không rõ anh nói cái gì.
Trong đầu cô hoàn toàn bị tiếng gà gáy chiếm giữ.
Nếu như hiện tại mở miệng, cô nhất định sẽ kêu ra tiếng AAAAAAA dữ dội.
Tay của anh vừa to vừa ấm, bao kín chặt chẽ cả bàn tay của Đỗ Minh Trà.
Trên quần áo còn có độ ấm của anh, tay càng là không chút ngăn cách trực tiếp chạm đến nhiệt độ cơ thể của anh, vị trí của túi gần với vị trí phần eo của anh, nói quá ra thì cô đã sờ vào eo của thầy Hoài rồi, A, không đúng, theo như định luật truyền nhiệt mà nói, có khả năng là sơ đến mông rồi…..
Đỗ Minh Trà muốn bùng nổ rồi.
Yết hầu của cô khô khốc, nghe thấy Thẩm Hoài Dữ hờ hững hỏi: “Nghe nói cô chụp ảnh kỹ thuật rất tốt?”
Trong đầu Đỗ Minh Trà giờ toàn là mông vểnh của thầy hoài, không cẩn thận lỡ miệng nói: “Kỹ thuật chụp mông cũng rất tốt.”
Tay to nắm lấy tay cô bỗng nhiên dùng sức, Thẩm Hoài Dữ cúi đầu nhìn cô: “Cái gì?”
Đợi chút.
Đỗ Minh Trà giải thích: “Mông thực ra là da trống, gọi tắt là vỏ trống, da trâu làm trống. Tôi trước tôi có chụp mấy bức ảnh về trống di sản phi vật thể ở Giang Tây, làm một bài văn giải thích……
Cô nói bậy nói bạ, mãi cho đến khi nhìn thấy trong mắt của Thẩm Hoài Dữ lộ ra nụ cười: “Hóa ra là như vậy.”
Coi như là lừa gạt thông qua, giữ gìn được hình tượng thiếu nữ đơn thuần.
Đỗ Minh Trà thở nhẹ một hơn.
Sau đó, cô nghe thấy Thẩm Hoài Dữ nén cười nói: “Thế khi nào có thời gian, tôi có thể xem tác phẩm da trống được không?”
Trong mắt anh tràn đầy dịu dàng: “ Trống da trâu.”
Đỗ Minh Trà nghiêm túc trả lời: “Sẽ.”
Mặc dù biết đối phương nói là trống da trâu, nhưng trong đầu của Đỗ Minh Trà vẫn nhịn không được xuất hiện một bức tranh khác.
Cô nằm sấp lên đầu gối của Thẩm Hoài Dữ, lấy tư thế or2, được anh nghiêm túc thưởng thức.
Tay bị anh nắm càng lúc càng nóng, độ ấm không ngừng truyền qua.
Nóng quá.
Nóng giống như cơn gió mùa hè dây dưa quấn lấy làm phiền, trong cơn gió nóng những nụ hoa sen trúc trắc mà nhiệt tình chạm vào nhau, lặng lẽ hé mở, thu hút ong mật đến.
Đỗ Minh Trà đứng trong thang máy, nhìn hình ảnh phản chiếu của hai người ở trên thang máy.
Cô mới chỉ đến bả vai của anh, cách thêm một chút nữa, tay bị anh kéo, hơi nâng cao.
Thẩm Hoài Dữ trong thời gian ngắn ngủi chuyển phần hơi ấm này cho cô, cũng cần sự hợp tác của cô và sự nhân nhượng của cả hai.
Lòng bàn tay muốn chảy mồ hôi rồi, nước trong người bị anh ép ra.
Trước khi để lộ ra mạch đập rối loạn, Đỗ Minh Trà bỗng nhiên dùng sức rút tay ra.
Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Tay nóng rồi?”
Đỗ Minh Trà hoảng loạn trả lời một tiếng.
Cô hoàn toàn không dám lại muốn ấm nữa.
Lại tiếp tục để ấm thêm nữa, cô sợ bản thân mình không khống chế được chạm vào anh.
AAAAAA, vì sao cô lại có thể nghĩ chạm vào thầy Hoài như vậy? Vì sao trong đầu đều là ý nghĩ kỳ quái khinh nhờn thầy Hoài.
Đỗ Minh Trà hít thở sâu, nhìn vào màn hình phía trên ở thang máy đang không ngừng nhảy số.
Tại lúc từ số “2” biến thành “1”, Thẩm Hoài Dữ đột nhiên vươn tay, nới lỏng cà vạt, nắm ở trong tay.
Mu bàn tay trắng nõn của anh phủ lên trên là vạt màu đen sẫm, làm tôn lên gân xanh hơn nổi lên, giống như con dã thú tạm thời bị trói buộc, dường như chỉ một chút nữa thôi sẽ phá vỡ xiềng xích, kích động mà xông ra.
Cà vạt.
Cà vạt có thể dùng trói tay trói chân, thậm chí có thể dùng làm roi.
Đối với người cuồng đồng phục mà nói, hai tay bị cà vạt trói buộc, rất dễ khiến cô nhớ đến rất nhiều thứ.
Đỗ Minh Trà bỗng nhiên cảm thấy có chút khát.
Cô hỏi: “Làm, làm sao thế?”
“Chẳng sao cả” Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh nói “Điện thoại có chút nóng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.