Cầm Trong Tay Kịch Bản Nữ Chính Sủng Văn

Chương 6:




Gió sáng sớm hơi lạnh, Thẩm Thiếu Hàn nắm vào lan can, đốt ngón tay trắng dã, kẽo kẹt vang lên một tiếng.
Tầng lầu không cao nên tiếng trong trẻo của Đỗ Minh Trà ban nãy mới vang lên, anh liền nghe thấy.
“Hoài……”
Chứ sau nghe không rõ lắm, cũng đủ khiến Thẩm Thiếu Hàn khiếp sợ.
Cô lại dám trực tiếp kêu tên của Nhị gia!
Lại còn kêu là Hoài Dữ.
Biệt Vân Trà vừa rồi còn lải nhải không ngừng từ trong sự yên lặng của Thẩm Thiếu Hàn ý thức được điều không đúng, cô không nhịn được mà nhìn xuống, cơ thể của Thẩm Hoài Dữ bị tán lá gãy che một phần, chỉ có thể loáng thoáng nhìn ra được đó là một người đàn ông.
Biệt Vân Trà che miệng lại: “Trời ạ, Minh Trà chắc không phải sẽ vì tức giận hai người chúng ta mà cố ý tìm người đàn ông khác chọc tức anh chứ——”
“Không thể nào,” Thẩm Thiếu Hàn ngắt lời cô, nhìn chằm chằm vào hai người đang sánh vai cùng nhau phía dưới, giọng lạnh toát, “Tuyệt đối không thể.”
Biệt Vân Trà chưa từng thấy bộ dạng này của anh nên biết điều không nói tiếp nữa, ngậm miệng lại.
Dưới lầu, bóng râm xanh ngát.
Ánh sáng ban mai đã xuyên qua cành lá, trong ánh nắng chói chang còn có bụi bay tán loạn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy côn trùng nhỏ bay.
Chuông vào lớp của tiết học đầu tiên đã reo lên, sinh viên trên đường không nhiều, nhân viên quét dọn đang dọn lá cây rụng dưới đất, xoẹt xoẹt, cây chổi lớn cũ kỹ đảo bụi tung bay.
Đỗ Minh Trà không ngờ có thể gặp Thẩm Hoài Dữ ở đây, không nhịn được liền kêu anh: "Thầy Hoài."
Thẩm Hoài Dữ đứng yên, xoay người.
“Bạn học Đỗ?” Anh hỏi, “Sao vậy?”
Lúc nói chuyện, giọng điệu hoà nhã, ngữ khí lúc hỏi han hàng ngày không thêm chút cảm xúc dư thừa trong đó.
Ánh mắt vẫn cứ sắc bén.
Lúc nhìn cô như đang nhìn đóa anh túc nở rộ.
Tựa như cô là một vật thể nguy hiểm tuyệt đẹp.
Đỗ Minh Trà chưa ăn sáng, bụng rất đói, cô bước nhanh về phía trước vài bước, hơi chóng mặt.
Buổi tối còn phải cho Cố Nhạc Nhạc học, vừa nhớ đến thái độ hôm qua của thằng quỷ nhỏ liền không kiềm được mà nhức đầu đôi chút.
Bước đến trước mặt anh, đứng vững, Đỗ Minh Trà hít một hơi sâu mới hỏi: "Sao thầy lại ở đây?"
"Tôi gặp bạn." Thẩm Hoài Dữ nói, "Thật trùng hợp."
Ngay cả chữ "trùng hợp" nói ra cũng bình thường, giống như nước tinh khiết có không chút mùi vị.
Trong đầu Đỗ Minh Trà đều là làm thế nào để xây dựng mối quan hệ tới với thầy Hoài, chọn ra cách bí mật, bước nhanh vài bước để đuổi kịp bước chân của anh: "Trùng hợp ghê... Thầy đã ăn sáng chưa?"
Trong lòng cô thầm lên kế hoạch, nếu như anh vẫn chưa ăn thì đúng lúc có thể mời thầy Hoài cùng đi ăn sáng ——
“Tôi ăn rồi.”
̀Ôi, kế hoạch A thất bại.
“Bây giờ thầy qua bên toà B sao? Đúng là thuận đường ha.”
“Không phải.”
Ôi, kế hoạch B thất bại.
Đỗ Minh Trà không hề tức giận: “Thầy Hoài học ở trường đại học nào —— hmm.”
Dưới chân của cô có viên gạch không vững, vài ngày trước vừa mới mưa xong, tích lại một vũng nước.
Cô không chú ý đã dẫm lên nó, cơ thể hơi nghiêng về phía trước trượt nhẹ, nước bẩn vung ra dính vết bùn lên bề mặt đôi giày thể thao của cô.
Người không ngã hẳn, chỉ là bị doạ một cái chớp nhoáng như vậy.
Đỗ Minh Trà mới vừa đứng vững, chỉ nghe tiếng bước chân nặng nề, Thẩm Hoài Dữ quay người lại, cúi xuống, cau mày nhìn chân cô: “Cô trật khớp rồi sao?”
Khoảng cách gần sát, Đỗ Minh Trà cuối cùng đã thấy rõ đôi mắt anh, màu đen ngòm sâu thẳm, da trắng như tuyết, chỉ nhìn khuôn mặt không nhìn ra được độ tuổi, phong thái điềm tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Hoài Dữ dời tầm mắt đi, tay không được tự nhiên mà nắm lấy, lại buông ra: “Cô cẩn thận một chút.”
Đỗ Minh Trà nói một câu cảm ơn khô khan.
“A, đúng rồi,” Đỗ Minh Trà kéo túi đeo chéo di chuyển về phía trước ngực, đưa tay vào trong sờ sờ, lấy ra một thỏi sô cô la đưa cho Thẩm Hoài Dữ, “Hôm qua nghe Nhạc Nhạc nói ngài thích ăn đồ ngọt, cái này tặng anh.”
—— Trên thực tế, là tài xế nói cho cô biết, thầy Hoài thích ăn đồ ngọt.
Sô cô la này là giáo viên hướng dẫn tặng cô, Đỗ Minh Trà hai ngày nay đau răng khôn nên chưa ăn.
Đã rất lâu rồi cô không ăn loại đồ ăn vặt này.
Khi cha mẹ còn sống, Đỗ Minh Trà đương nhiên không cần phải buồn rầu vì chuyện nhỏ này, tuy không phải ăn sung mặc sướng nhưng cũng là lớn lên trong sự nuông chiều của cha mẹ, về vật chất hiếm khi thiếu thốn.
Nhưng bây giờ không được rồi, cô chỉ có một mình cùng với số dư còn lại ít ỏi trong thẻ ngân hàng.
Vốn định giữ lại cho mình ăn nhưng lại của người phúc ta, dùng việc ham muốn đồ ăn ngon để đổi ấn tượng tốt của thầy Hoài cũng rất đáng giá mà.
Thẩm Hoài Dữ rủ mắt nhìn đến bàn tay nhỏ trắng nõn của cô, từ cổ tay hướng lên trên lờ mơ thấy được mạch máu xanh lét nhỏ xíu xiu.
Đôi tay này đang cầm thỏi sô cô la Thuỵ Sĩ, có màu xanh trong bóng tối đang nở rộ ở chính giữa giấy gói giống như cực quang trong đêm lạnh.
Tay còn lại đang ôm lấy chiếc ba lô cũ màu xám tro, ba lô chắc đã dùng lâu rồi, đường mép viền đã bị giặt trắng xoá, còn để lại vết tích sờn cũ, lộ ra những sợi lông ngắn nhỏ.
Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Giờ đang thịnh hành vãn bối tặng sô cô la tặng trưởng bối sao?”
Đỗ Minh Trà ngẩn người.
Trưởng bối?
Lẽ nào ý của anh là... một ngày làm thầy, cả đời làm cha?
Thầy Hoài không hổ là đứa con từ trong rừng núi sâu thẳm đi ra, tư tưởng cũng rất truyền thống cổ hủ.
Đỗ Minh Trà rất kính nể, không quên giải thích với anh: “Trong cặp của tôi chỉ có một cái này, không có ý gì khác, nếu ngài không chê thì xin hãy nhận lấy.”
Thẩm Hoài Dữ lạnh nhạt đáp một tiếng, lúc này mới duỗi tay, lấy sô cô la từ trong tay cô mang đi.
Mắt thấy gần tới chỗ rẽ, Đỗ Minh Trà rốt cuộc cũng lên tiếng: "Thầy Hoài, thầy có tiện thêm wechat không? Hôm qua tôi dạy cho Nhạc Nhạc nhưng hiệu quả không tốt lắm..."
Vừa nhắc tới Cố Nhạc Nhạc, trên mặt Thẩm Hoài Dữ cuối cùng cũng lộ ra một tia cười: "Đứa trẻ này quả thực hơi nghịch ngợm."
Đỗ Minh Trà tranh thủ cho kịp thời cơ: “Nhạc Nhạc vô cùng tín nhiệm thầy, tôi rất mong được thầy chỉ bảo về phương pháp giảng dạy... đương nhiên là lúc thầy rảnh rỗi rồi, được không ạ?”
Cô nhìn thấy Thẩm Hoài Dữ có chút do dự, gật đầu: “Được.”
Đỗ Minh Trà vô cùng hưng phấn lấy điện thoại ra, thêm wechat của đối phương.
Phương thức liên lạc cuối cùng đã lấy được, tâm trạng Đỗ Minh Trà rất vui, đang cúi đầu sửa chú thích cho thầy Hoài thì đột nhiên anh hỏi bâng quơ: "Ngoài gia sư tại nhà, cô từng làm việc làm thêm nào khác chưa?"
Trong lòng Đỗ Minh Trà có chút căng thẳng.
Những việc kiếm tiền mà cô làm cũng không ít.
Khi mới nhập học, cô không biết rằng trường có kế hoạch giúp đỡ những học sinh nghèo, vì vậy mà dùng cái đầu của mình gửi sơ yếu lý lịch ra ngoài để tìm việc làm thêm. Ngoài gia sư, còn từng làm nhân viên phục vụ tại quán ăn theo chuỗi, từng làm "bình hoa" tại các buổi lễ khai trương, thậm chí còn làm PG, phát tờ rơi, mặc trang phục đồ chơi để làm vật biểu tượng cho các trung tâm thương mại.
Vì không để thầy Hoài nghi ngờ về tính chuyên nghiệp của bản thân nên Đỗ Minh Trà hơi hắng giọng, nghiêm túc nói cho anh biết: "Không có, tôi chỉ từng làm gia sư tại nhà."
“Ừm.”
Thẩm Hoài Dữ vẫn giữ thái độ bình tĩnh đó, cách đó không xa có người vẫy tay gọi anh: "Hoài Dữ!"
Anh gật đầu về hướng Đỗ Minh Trà sau đó rảo bước qua đó.
Đỗ Minh Trà thuận lợi lấy được cách thức liên lạc vô cùng vui mừng, đến cái bụng cũng không còn cảm thấy đói nữa.
Cô gọi điện thoại hỏi tình hình sức khỏe của trưởng phòng, biết được là viêm ruột thừa cấp tính, cần phải ở lại bệnh điện qua đêm.
“.......Ăn linh tinh cái gì không biết, tớ hối hận chết mất rồi” Triệu Tâm Kiến nói “Đều tại ăn xiên ruột vịt ở Vương Phù Tỉnh, làm hại bụng tớ bị hỏng luôn rồi…..”
Đỗ Minh Trà an ủi cô ấy mấy câu, nhìn thời gian, tạm thời không đi ăn sáng nữa mà đi tìm giáo viên hướng dẫn trước giúp trưởng phòng xin nghỉ.
Từ tối hôm qua bụng đã ùng ục không chịu nổi, đã bắt đầu biểu tình rồi. Nhà ăn ở đại học C vẫn được coi là ngon giá rẻ, chí ít thì đối với người không kén ăn như Đỗ Minh Trà mà nói thì cũng đủ rồi.
Cô đi đến cửa quẹt thẻ, mua một cốc sữa đậu, một quả trứng luộc, một cái bánh bao nhân cải trắng đậu phụ, xách về ký túc xá.
Một cái đèn cảm ứng ở hành lang ký túc bị hỏng rồi, tối hôm qua vừa báo sửa xong, vẫn chưa có người đến. Đỗ Minh Trà một tay xách bữa sáng, một tay cầm chìa khóa, nheo mắt nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng mở được cửa.
Vẫn còn chưa đi vào, đằng sau đã có tiếng của Biệt Vân Trà gọi với: “Minh Trà, cậu có thể giúp tớ một chút được không?”
Đỗ Minh Trà không quay đầu, đầu tiên để đồ của mình lên trên bàn trước: “Chuyện gì?”
Biệt Vân Trà đi theo cô, một bước không rời: “Nếu như có người hỏi cậu, cậu cứ nói người sáng nay ở đài phát thanh là Triệu Tâm Kiến nhé?”
“Có người?” Đỗ Minh Trà kéo ghế ra, lấy sách trong cặp ra, ở trên giá sách tìm quyển sách chuyên ngành: “Là Thẩm Thiếu Hàn à.”
Biệt Vân Trà vẻ mặt cứng ngắc: “Cậu cũng không thích anh ta……”
“Tôi cũng không nói là không giúp cậu” Đỗ Minh Trà xoay người, nhìn Biệt Vân Trà: “Cậu nôn nóng cái gì?”
Hai mắt Biệt Vân Trà bỗng nhiên sáng lên.
Tuổi của cô ta và Đỗ Minh Trà bằng nhau, chính là cái thời đẹp nhất của con gái.
“Chuyện ngu xuẩn nhất chính là buộc cuộc đời của mình gắn chặt vào người đàn ông, chỉ vì lấy được sự yêu thương của người đàn ông mà thay đổi bản thân thì càng thảm thương” Đỗ Minh Trà bình tĩnh nói “Vân Trà, một lời nói dối thì phải cần rất nhiều lời nói dối để gắn lại, đạo lý này cậu chẳng lẽ không hiểu?”
Biệt Vân Trà không nói gì.
“Tôi không có chút ý nghĩ nào với Thẩm Thiếu Hàn cả” Đỗ Minh Trà không nhìn cô ta, ngồi trước bàn của mình: “Cậu cứ yên tâm đi.”
Không phải tất cả các cô gái đều thích cạnh tranh trong tình yêu.
Cũng không phải tất cả các cô gái đều thích lãng tử.
Rất nhiều người đều cho rằng bản thân là chúa cứu thế, là người đặc biệt có thể khiến cho lãng tử quay đầu.
Người trước ngã xuống, người sau lại đi lên, thịt nát xương tan cũng chỉ trở thành một bông hoa nhỏ không quan trọng trong biển hoa của lãng tử mà thôi.
Đỗ Minh Trà mong muốn là duy nhất.
Cô mong muốn là tình cảm chân thành trung thủy, tình yêu cố chấp chỉ thuộc về một người.
Nếu như không có tình yêu thuần khiết thì cô thà rằng lựa chọn độc thân.
Biệt Vân Trà cắn môi, nhìn Đỗ Minh Trà mở điện thoại, bắt đầu tìm phim xem.
Giống như bị người ta không rõ lý do vả cho một vả, má của Biệt Vân Trà nóng rát.
Xám xịt rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.