Gió thổi nhẹ, Đỗ Minh Trà nghe thấy giọng nói của Thẩm Thiếu Hàn, nhưng vì quá kinh ngạc mà tạm thời chưa phản ứng lại.
Ánh nắng chói chang rực rỡ, mà đôi tay ấm áp của thẩm Hoài Dữ bên cạnh dường như muốn khiến cho cô yên tâm mà dùng sức nắm chặt,không cho cô thoát ra chút nào.
Lại giống như là con sói bắt thỏ, lo lắng sẽ dọa con mồi chạy mất, giữ lấy giam cầm.
Đỗ Minh Trà nói: “Đây là——”
“Không cần giới thiệu nữa” Thẩm Thiếu Hàn sắc mặt tái mét, ánh mắt của anh ta cuối cùng cùng từ trên người Thẩm Hoài Dữ chuyển đến trên tay đang nắm chặt lấy của hai người, giọng nói khàn khàn: “Đây là nhị gia của tôi.”
Đỗ Minh Trà: “.....”
Ồ, quả nhiên là nhị gia.
Không phải là cô nghe nhầm nha.
Đỗ Minh Trà trầm mặc hai giây.
Trong đầu rối loạn kinh ngạc.
Đợi chút, thế có nghĩa là cô ngủ với nhị gia của Thẩm Thiếu Hàn rồi? Cũng chính là nói cô ngủ với cái tên chút nữa thì thành ông hai, cha nuôi, anh trai của cô?
Bên cạnh Thẩm Hoài Dữ vẫn kéo tay của cô, lòng bàn tay anh vừa dày vừa ấm, nắm chặt lấy tay cô.
Đỗ Minh Trà không rút ra được, chỉ cảm thấy độ ấm từ trên người anh truyền qua không ngừng nghỉ, giống như là muốn làm cho cả người cô đều ấm lên.
Nhưng mà lúc này không có khả năng làm cho cô ấm áp hơn, chỉ có khả năng khiến cho Đỗ Minh Trà âm thầm run lên vì sợ hãi.
“Ông hai của anh?” Đỗ Minh Trà ngập ngừng hỏi “Thẩm nhị gia?”
Khó có thể tiếp nhận được, không dám xác nhận sự thật này, Đỗ Minh Trà cẩn thận nhìn sang anh xác nhận lần nữa, chỉ sợ bản thân nghe nhầm.
Trong ấn tượng của cô, có thể bị gọi thành ‘ông hai’ hình như chỉ có một vị này.
Trong đầu của Đỗ Minh Trà hiện lên hình ảnh một người đàn ông trung niên gần như ông nội cô, mặt mày hiền hậu, mặc áo dài nuôi chim, chọc chó.
Đỗ Minh Trà ngẩng mặt, vô thức quay sang nhìn Thẩm Hoài Dữ.
Không có áo dài, Thẩm Hoài Dữ không mặc cái này, ngày thường anh hay mặc áo sơ mi quần tây, trên người có mùi thơm của thực vật, sáng sớm và tối thì sẽ đổi bộ đồ thể thao, chỗ vai áo phông lộ rõ đường nét cơ bắp của anh, buổi tối trước khi đi ngủ sẽ đồ ngủ màu trắng hoặc xám, dùng dầu gội đầu và dầu tắm mùi chanh và cam ngọt, sẽ muốn cô ngồi vào trong lòng mình, cằm chống lên đầu cô, dùng máy tính bảng xem bản gốc của.
Anh cũng không có bảo thủ giống như ông hai trong tưởng tượng của Đỗ Minh Trà, Thẩm Hoài Dữ tùy ý, dịu dàng, không hề bảo thủ, anh có thể bình tĩnh hòa nhã cùng cô trao đổi về mấy kiến thức bậy bạ trong web sắc hồng, cũng sẽ không ngăn cản cô vì tò mò mà xem một vài đoạn cắt nhỏ.
Cũng không nuôi chim——
À, đích thực là có nuôi một con vẹt toàn nói lời bậy bạ.
Giống như truyện trong web hải đường lần lượt bị bắt nạt trong bảy ngày bảy đêm, Thẩm Thiếu Hàn cơ thể không không chế được run lên một cái.
Anh ta đã không tiếp tục chú ý đến biểu cảm của Đỗ Minh Trà nữa, hai người tay trong tay cùng nhau xuất hiện trước mặt cũng đã đủ khiến cho Thẩm Thiếu Hàn dùng cả đời tiêu hóa rồi.
Thẩm Thiếu Hàn cũng chẳng có tâm trạng lại đi xem đối tượng đã từng hứa hôn, hiện tại là học muội, tương lai là bà hai là biểu cảm gì.
Nói là ông cháu chung sống hòa thuận sao?
Nói tình cảm cha con hòa thuận sao?
Nói tình cảm anh em thân thiết sao?
Cho dù quan hệ thân hơn nữa, cũng sẽ không thân bằng quan hệ yêu đương nắm tay nhau như hiện tại đi?
Cổ họng của Thẩm Thiếu Hàn nghẹn một ngụm máu, nuốt không xuống.
Anh ta hỏi Thẩm Hoài Dữ, giọng nói nhỏ mà run rẩy: “Nhị gia, ông và học muội Minh Trà…..”
“Nếu như cậu vô cùng muốn gọi tôi là nhị gia” Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh sửa lại “Có thể kính trọng gọi cô ấy là bà hai, đừng loạn bối phận.”
Thẩm Thiếu Hàn: “.......”
Anh ta cuối cùng cũng hiểu, lần trước Thẩm Hoài Dữ nhắc nhở anh ta loạn bối phận là có ý gì.
Thẩm Hoài Dữ sớm đã xuống tay với Đỗ Minh Trà rồi!!!
Đỗ Minh Trà: “....Đậu.”
Cái lúc mà Đỗ Minh Trà đang điên cuồng phun tào có phải muốn gọi bà hai là vợ của nhị gia không, thì ngàn vạn lần không ngờ rằng bản thân thế nhưng cũng có ngày này.
Bà hai thế nhưng là bản thân tôi.jpg
Ánh nắng chiếu xuống, sáng rực rỡ, con phố sau trận mưa to lộ ra cảm giác sáng bóng, dịu dàng sạch sẽ.
Đỗ Minh Trà cuối cùng cũng kìm nén nghi ngờ, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài Dữ: “Anh không phải họ Hoài——”
Thẩm Hoài Dữ nắm tay cô, nhẹ gật đầu với Thẩm Thiếu Hàn: “Tôi cùng Minh Trà đi gặp bạn, gặp sau.”
Thẩm Thiếu Hàn không trả lời.
Cánh môi anh ta run rẩy, muốn nói cái gì đó, lại mắc kẹt.
Giống như là cuộn băng ghi âm của máy ghi âm cũ, ở trong kho tối mãi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Đỗ Minh Trà bị Thẩm Hoài Dữ kéo tay, lòng bàn tay bị anh nắm đau, cô không kêu ra tiếng, trong đầu rối tinh.
Thẩm Hoài Dữ kéo cô vào quán cà phê.
Anh sớm đã phát hiện ra quán này.
Nhưng nhìn dáng vẻ của cô chuyên tâm phân biệt các cửa tiệm rất đẹp, chỉ là muốn chiếm chút thời gian ở chung.
Ánh đèn trong phòng không bằng ánh sáng bên ngoài, chuông gió trên cánh cửa kêu đing đing đang đang, Đỗ Minh Trà bước vào cửa tiệm mùi bánh mì nướng bơ thoang thoảng, nhìn thấy bàn bên cạnh cửa sổ kính sát đất, nhân viên phục vụ đeo tạp dề màu trắng đang dùng khăn lông lau sạch mặt bàn, thu dọn cốc cà phê bị rơi.
Bên cạnh còn có một người đang dùng cây lau nhỏ dọn dẹp vết cà phê bị đổ ra trên nền đá hoa màu xanh.
Hoắc Vi Quân đần mặt nhìn Thẩm Hoài Dữ, phát ra giọng điệu không thể tin nổi giống y hệt như Thẩm Thiếu Hàn: “Nhị gia?”
Thẩm Hoài Dữ khách sáo nói: “Xin chào, gọi tôi là Hoài Dữ là được rồi.”
Đỗ Minh Trà đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh.
Cái gì mà thầy Hoài, thầy Hoài….
Anh thật ra họ Thẩm!
Là ông Thẩm đó của Thẩm Thiếu Hàn.
Hoắc Vi Quân chỉ cười, tránh ra để hai người ngồi xuống: “Minh Trà, cậu muốn uống gì? Thêm đường à….”
Cho dù cho Hoắc Vi Quân thêm 18 lá gan, cô ấy cũng không dám gọi kiểu ngang hàng như vậy.
Ngoài kinh ngạc ra, ánh mắt nhìn Đỗ Minh Trà lại nhiều hơn một chút khen ngợi và vui vẻ.
Huhuhu cô nói mà, Minh Trà bảo bối của các cô xứng đáng có được người đàn ông tốt hơn!!! Đừng nói là Thẩm Hoài Dữ, hai Thẩm Hoài Dữ cộng lại cũng xứng với bé cưng Minh Trà của các cô!
Chỉ là cái loại vui vẻ này hoàn toàn không chống lại được cái tin tức giật gân, thầy Hoài thế nhưng lại là Thẩm Hoài Dữ này.
Đặc biệt là hiện tại, Hoắc Vi Quân mẫn cảm phát hiện không khí giữa hai người Đỗ Minh Trà và Thẩm Hoài Dữ có gì đó sai sai.
Vô cùng sai sai.
Ba người đặt đồ xong, tay phải của Đỗ Minh Trà vẫn nằm trong lòng bàn tay của Thẩm Hoài Dữ, bị anh sống chết nắm chặt. Đỗ Minh Trà rút ra không được, ngược lại bị nắm đến đau.
Giống như sợ cô bất cứ lúc nào cũng chạy mất vậy, Thẩm Hoài Dữ nắm rất chặt, khiến cô không cựa quậy được.
Đỗ Minh Trà chỉ có thể đổi dùng tay trái cầm cốc, cô không thuận tay trái, động tác không thuận tiện, lúc cầm cốc, cốc rung rung, cà phê bên trong sóng sánh, hết lớp này đến lớp khác.
Cà phê ở bên trong quên bỏ đường, Đỗ Minh Trà bị đắng nhịn không được nhíu mày, cúi đầu, lè lưỡi ho một tiếng.
Thẩm Hoài Dữ đưa cốc đó của anh qua: “Đổi đổi.”
Giọng nói trầm khàn, không dễ cự tuyệt.
Đỗ Minh Trà im lặng, đổi cốc với anh.
Chiếc cốc có độ ấm của anh được hờ hững chuyển qua, có mùi vị nồng nàn.
。
Thẩm Hoài Dữ không để ý cốc cà phê đó bị cô uống một ngụm, uống một hớp rồi đặt lên trên bàn.
Anh thực ra không quen uống loại này.
Vị giác của Thẩm Hoài Dữ vẫn luôn quá là kén chọn, bình thường các món ngon tinh tế đều yêu cầu rất cao.
Trong ấn tượng của Hoắc Vi Quân, cái chuyện nhỏ xảy ra giữa các cặp đôi không phải là hiếm, chỉ là động tác và ánh mắt của hai người giao nhau quả thực quá không thích hợp rồi.
Từ khi bước vào tiệm đến giờ, tay của Đỗ Minh Trà từ đầu đến cuối vẫn bị anh mạnh mẽ kéo, giống như cô vợ nhỏ bị đại gia mạnh mẽ cướp đoạt.
Đỗ Minh Trà hầu như không có trao đổi ánh mắt với Thẩm Hoài Dữ, Thẩm Hoài Dữ nhìn chằm chằm cô nhưng Đỗ Minh Trà nhìn trời, nhìn đất chính là không nhìn lại.
Dáng vẻ của Đỗ Minh Trà như đang đi vào cõi tiên, không biết đang nghĩ cái gì.
Quả thật không giống như là cái kiểu truyện tình lãng mạn thành thị <Chỉ lưu luyến sự dịu dàng của anh>, càng giống như là <Ông hai bá đạo của tôi> cái kiểu kịch bản đại gia cướp đoạt đến mức đáng sợ này vậy.
Hoắc Vi Quân hiện tại hoàn toàn không hiểu nổi tình huống hiện tiện của hai người.
Cô nghiêm túc suy đoán, chẳng lẽ Đỗ Minh Trà cùng anh nhiều quá đến mức hiện tại hồn vẫn đang du hành cõi tiên không phán đoán được mọi thứ, tinh thần rối loạn, không có cách nào tập trung được.
Hay là bởi vì Thẩm Thiếu Hàn ghen tuông ồn ào khó chịu?
Sự thực là, trong đầu của Đỗ Minh Trà chạy đi chạy lại, chỉ có hai vấn đề.
——Không cẩn thận ngủ với ông hai, cô nên làm sao?!
——Ông hai thế nhưng giả vờ thành thầy giáo lừa cô yêu đương!
Tay của cô khá là nhỏ, Thẩm Hoài Dữ có thể dễ dàng nắm trọn trong lòng bàn tay. Mấy ngày trước buổi tối anh có thể chỉ dùng một tay nắm lấy hai cổ tay của cô, khống chế không cho cô vùng vẫy mà hiện tại giống như bóp cô như bóp quả bóng, hoàn toàn bao trọn lấy cô.
Lòng bàn tay của Thẩm Hoài Dữ rất nóng, anh ra mồ hôi, sống chết nắm lấy cô giống như là người không cẩn thận rơi xuống vách núi nắm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng vậy.
Khó khăn lắm mới trong cái tình trạng kỳ dị này uống hết cốc cà phê, Đỗ Minh Trà cự tuyệt Thẩm Hoài Dữ, tự mình chủ động chi tiền thanh toán.
Trước lúc đi, Hoắc Vi Quân nhìn hóa đơn in ra, tức giận nói: “Thẩm Thiếu Hàn, thằng cha đó chạy nhanh, còn là cốc thủy tinh anh ta làm vỡ nữa, kết quả còn là cậu chi tiền bồi thường.”
May là tiệm này cũng không hét giá, giá cả cũng không cao.
“....Nếu không phải anh ta chạy nhanh, không chừng hiện tại chúng ta còn có thể nhìn anh ta khỏa thân chạy nơi công cộng….” Nói đến đây, Hoắc Vi Quân mới nhịn không được dừng lại, chuyển đề tài: “Minh Trà, tối nay cậu có về trường không?”
“Về.”
“Không về.”
Hai giọng nói không hẹn mà cùng trả lời khiến cho Hoắc Vi Quân sửng sốt, cô ấy vô thức nhìn Đỗ Minh Trà nói về.
“Em tối nay phải quay về” Đỗ Minh Trà nghiêm túc nói với Thẩm Hoài Dữ “Em muốn chuẩn bị thi.”
Thẩm Hoài Dữ hỏi: “Về trường làm gì? Về bao lâu? Lúc nào thì quay lại?”
Đỗ Minh Trà nói: “Một tuần sẽ quay lại.”
Cũng không phải là lâu.
Thẩm Hoài Dữ nói: “Hiện tại quay về chỗ anh trước, cặp sách và quần áo của em vẫn còn ở bên đó.”
Hoắc Vi Quân thành thật đứng đó, một bên ngâm nga ‘oan gia nhỏ’, một bên nhìn trời, nhìn đất, nhìn mỹ nữ, giả vờ như không có nghe thấy đối thoại của hai người.
Trong lòng cô ấy hiểu rõ, nhìn dáng người nhỏ bé của Đỗ Minh Trà như này, phần lớn là đã bị Thẩm Hoài Dữ thân thiết, xoa nắn rồi.
Đỗ Minh Trà vẫn định tránh thoát khỏi tay anh: “Trước cứ để ở chỗ anh đi, ngày mai em còn đi thăm bác Bạch, anh đợi đến lúc đó thì đưa cho em cũng được.”
Vừa nhắc đến Bạch Tĩnh Ngâm, trong lòng Thẩm Hoài Dữ chấn động, buông lỏng tay.
Anh nhìn thấy vết đỏ hằn rõ trên mu bàn tay trắng nõn của Đỗ Minh Trà——Đó là dấu vết do anh mất khống chế gây ra, in rõ trên làn da, vô cùng chói mắt.
Đỗ Minh Trà không hề lộ ra biểu hiện gì, cô nhìn như có vẻ không hề bởi vì chuyện này mà tức giận.
Nhưng Thẩm Hoài Dữ ở cùng với cô lâu như vậy, sao có thể nghĩ như vậy được.
Đỗ Minh Trà tức giận không giống với mọi người, cô có khả năng kiểm soát cảm xúc rất tốt, cho dù là đang tức giận cũng sẽ khống chế lời nói và việc làm của bản thân, bình tĩnh suy xét, làm những hành động hoặc việc làm chuẩn xác nhất.
Giống như hiện tại.
Trong mắt cô rõ ràng là không có ý cười, lại vẫn mỉm cười nói chuyện với anh, cô cần phải về trường, ngày mai lấy cặp sách.
Thẩm Hoài Dữ nói: “Được, mai gặp lại.”
Không được quá nóng vội.
Đỗ Minh Trà dịu dàng cười, làm như không có chuyện gì tạm biệt với anh, bước nhanh mấy bước, kéo tay Hoắc Vi Quân đi hướng trạm tàu điện ngầm.
Thẩm Hoài Dữ bình tĩnh nhìn cô rời đi.
Âm thầm nhẫn nhịn.
Không thể để bi kịch của ba lặp lại lần nữa.
Thẩm Hoài Dữ chưa từng chứng kiến sự điên cuồng của ba năm đó nhưng nghe được chi tiết rất nhiều chuyện giữa ba mẹ mình.
Giống như thời kỳ ba kiểm soát mẹ..
Sau khi Thẩm Tòng Hạc được như ý nguyện chiếm được Bạch Tĩnh Ngâm, sau khi Bạch Tĩnh Ngâm bị Thẩm Tòng Hạc cưỡng ép bảy ngày bảy đêm, Thẩm Tòng Hạc cự tuyệt yêu cầu muốn quay về lớp piano của Bạch Tĩnh Ngâm
Cả một tháng, Thẩm Tòng Hạch chỉ dẫn Bạch Tĩnh Ngâm ra ngoài một lần, còn là đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn.
Một tháng này, mọi ước ao của Bạch Tĩnh Ngâm đối với Thẩm Tòng Hạc đều bị hao mòn hết, hoàn toàn chuyển ông từ ‘thầy Thẩm’ sang làm ‘kẻ thù’.
Thẩm Hoài Dữ không muốn như vậy.
Mỗi lần muốn cưỡng ép làm trái ý cô, anh đều sẽ nghĩ đến Bạch Tĩnh Ngâm gầy yếu như bây giờ, nhớ đến cổ tay gầy guộc yếu ớt của bà.
Ánh nắng rực rỡ, lười biếng chiếu xuống.
Đỗ Minh Trà và Hoắc Vi Quân sóng vai bước đi một hồi, chờ đèn xanh để băng qua đường, thuận theo đi xuống cầu thang để xuống cửa tàu điện.
Hoắc Vi Quân hỏi: “Cậu với Thẩm Hoài Dữ rốt cuộc là làm sao vậy?”
Đỗ Minh Trà nói: “Ờm….Nói thật với cậu, tớ đến tận bây giờ mới biết, hóa ra anh ấy tên là Thẩm Hoài Dữ.”
Hoắc Vi Quân kinh ngạc.
Hai giây sau, cô ấy nói: “Không phải chứ? Giống y hệt như trong tiểu thuyết viết vậy, anh ta giả nghèo lừa cậu?”
Đỗ Minh Trà: “Cái đó ngược lại không có.”
Xuống cầu thang, quét mã thông hành trên biển chỉ dẫn màu xanh, người dần dần nhiều lên, Đỗ Minh Trà và Hoắc Vi Quân tạm ngừng nói chuyện, nhìn Hoắc Vi Quân tùy tiện đặt túi xách lên băng truyền để tiếp nhận kiểm tra.
Đỗ Minh Trà buông cánh tay, dưới biển báo xoay người.
Cô bình tĩnh nghĩ.
Thẩm Hoài Dữ đích thực là không có lừa cô.
Anh chỉ là lựa chọn giấu đi một phần sự thật mà thôi.
Ví dụ như anh ngầm chấp nhất cô gọi bản thân là ‘thầy Hoài’ bởi vì trong tên của anh đích thực có chữ Hoài.
Thẩm Hoài Dữ đích xác cũng nói bản thân là cậu của Nhạc Nhạc, nhà thiết kế Giang Ngọc Kỳ cũng đích thực là bạn tốt của anh;
Cố Nhạc Nhạc nói cũng không sai, Thẩm Hoài Dữ đích thực là bán nhà, không giống là công ty của anh có vô số nhà chào bán——
Cha nó!
Ai sẽ gọi trùm bất động sản thành ‘người bán nhà’?