Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 229: Trong Lòng Ta Có Nàng (2)




Mắt thấy mày của Ngự Phượng Đàn nhíu lại, Vân Khanh cũng biết lời nói của nàng lúc nãy có hơi quá mức sắc bén một chút, nhưng hành động từ lúc Ngự Phượng Đàn vào cửa đến giờ, nếu nàng không hiểu được thì cũng có chút làm kiêu rồi, ở kiếp trước trải qua một năm hôn nhân ngắn ngủi, nàng cũng hiểu tình yêu nam nữ là như thế nào.
Lúc Ngự Phượng Đàn xông vào, cặp mắt xinh đẹp hỗn loạn vì lo lắng kia không phải là giả tạo, làm cho nàng càng muốn bảo trì khảng cách với hắn.
Hắn năm lần bảy lượt cố ý tiếp cận, yên lặng ra tay tương trợ, gia thế tốt như vậy, khuôn mặt xuất sắc như vậy, nam tử như vậy, nói Vân Khanh không động lòng là nói dối.
Nhưng mà, loại rung động này không có nghĩa là nàng có tình cảm với hắn, điều này nàng hết thảy đều rõ ràng.
Hắn là cháu ruột của thiên tử, là Cẩn vương thế tử, là nam tử nổi bật nhất trong kinh thành, danh hiệu tôn quý, mọi thứ tốt đẹp đều ở ngay trên người của hắn.
Hắn là thiên chi kiêu tử, mà để xứng với hắn cũng phải là kim chi ngọc diệp, khuê nữ nhà cao cửa rộng, còn khoảng cách của nàng và hắn không thể so sánh được.
Đời trước, nàng gả cho Cảnh Hựu Thần, hắn chỉ là một Hầu tước, nhưng vẫn đối với nàng khinh miệt, mỗi lần tham dự yến hội, nàng phải đối diện với bao nhiêu cặp mắt khinh thường, mà Ngự Phượng Đàn thân phận còn cao hơn hắn không chỉ là một hai cấp.
Nàng chỉ mong cả đời này, có thể cùng cả nhà sống một cách an bình, cùng cha, mẹ, tổ mẫu, đệ đệ.
Hai người bọn họ không hợp với nhau.
Nếu đã không hợp, thì tốt nhất là nên sớm cắt đứt.
Nói xong……….. Vân Khanh hạ mí mắt, nàng nhớ ở kiếp trước, Ngự Phượng Đàn chỉ còn có thể sống thêm vài năm.
Không biết như thế nào, nghĩ đến việc này, ngực của Vân Khanh giống như có ai lấy chùy to đánh vào thật mạnh, vừa đau lại vừa buồn, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy cặp mắt đen láy kia, ánh mắt ngày thường lưu chuyển lúc này lại lộ ra một tia làm cho lòng người ảm đạm, hắn trừng mắt nhìn, vì khoảng cách lông mi của hai người quá gần, dậy lên cơn gió lạnh làm cho người ta dựng tóc gáy.
“Vân Khanh, ta thích nàng.”
Tiếng nói của hắn khàn khan hỗn loạn che giấu sự bá đạo, như là thổ lộ, hoặc như là tuyên thệ, con ngươi bình tĩnh nhìn Vân Khanh, tựa như từng biểu tình trên mặt của hắn đều có thể thấy được.
Bùm.
Trái tim đột nhiên bị loạn mất một nhịp, gương mặt tuấn tú dán tại trước mắt nàng, Vân Khanh cảm thấy không khí có một loại áp bức, hít thở không thông.
Ngự Phượng Đàn đang nói cái gì?
Phảng phất nhận ra câu hỏi trong lòng của nàng, hay là giờ khắc này, tranh thủ lúc nàng chưa kịp che giấu tâm tư trong lòng, Ngự Phượng Đàn chậm rãi cúi đầu xuống, ở bên tai nàng chậm rãi nói: “Vân Khanh, trong lòng ta có nàng.”
Nếu nàng không rõ ràng, đã không rõ ràng thì để hắn nói rõ cho nàng biết.
Như một loại kính ngữ nỉ non chui vào trong đầu của nàng, lập tức theo mạch máu, chạy thẳng vào trong tim nàng, Vân Khanh bỗng chốc cảm thấy cơ thể tê dại.
Nàng nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy nửa khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo của nam tử, khóe miệng của hắn hơi cong lên, ánh mắt phong lưu tùy ý thường ngày, bây giờ chỉ còn lại một mảnh chân tình.
Hai người tựa như duy trì tư thế này một lúc, sau khi cảm giác tê dại biến mất, Vân Khanh trong nháy mắt, tất cả cảm xúc đều bị ngăn lại ở mí mắt, “Nhưng là, ta không thích ngài.”
Ngự Phượng Đàn đầu tiên là ngẩn người, nhưng sau đó lại cười, “Không quan trọng, ta không cần.”
Không quan trọng, ta không cần.
Sáu chữ này, làm Vân Khanh nhớ đến một năm kia, lúc nàng bị người ta chỉ trích, nàng được Cảnh Hựu Thần trợ giúp, lúc đấy nàng chịu đủ mọi chỉ trích của người đời, chỉ có hắn ôn nhu, giống như là thiên thần, làm nàng bị hắn hấp dẫn.
Sau này, hai người thường xuyên gặp mặt, tâm tư của nàng đã bị hắn nắm chặt.
Đến một ngày, hắn đến cầu hôn với cha mẹ của nàng, muốn cưới nàng làm chính thê, lúc đấy làm cho tâm tư nàng nhảy nhót vui mừng nhưng cũng hỗn loạn bất an không yên.
Nàng hỏi hắn: “Ta chỉ là nữ nhi của một thương nhân, ngài là hầu gia, cưới ta như vậy có được không?” Lúc đấy nàng lo lắng địa vị của hai người cách xa nhau.
Trên mặt của hắn tràn đầy ôn nhu cùng tình yêu, mềm nhẹ kéo tay nàng, “Không quan trọng, ta không cần.”
Vậy mà, sau này lại thành như vậy……
Cùng ngày Cảnh Hựu Thần cưới nàng, hắn cũng cưới Vi Ngưng Tử, đêm tân hôn, hắn chạy đến giường của nữ nhân khác, sau ba tháng, hắn lại muốn nạp thiếp, ký ức này nàng sớm đã quên, bỗng chốc lại hiện về.
Cuối cùng, nàng từ thê lại biến thành thiếp, thành trò cười cho mọi người, hắn dùng máu của gia đình nàng để rải đường thăng tiến cho sự nghiệp của hắn.
Nàng cùng Ngự Phượng Đàn cũng như vậy, địa vị cách nhau quá xa, hắn lại nói: “Không quan trọng, ta không cần” có lẽ, sau này cũng giống như vậy, nói không chừng sẽ dùng một kiếm mà đâm nàng.
Cũng là một sai lầm, phạm lần đầu tiên có thể xem như là không cẩn thận không biết, nhưng nếu tái phạm lần thứ hai thì được xem như là ngu xuẩn, cho dù kết cục có bi thảm đến mấy, cũng không được đồng tình.
Sau một hồi trầm mặc, Vân Khanh mở miệng nói: “Về sau, thế tử không cần phải đột nhập vào phòng của ta, nếu không ta sẽ không khách khí.”
Ngự Phượng Đàn nghe thấy vậy, thân mình cứng đờ, cúi đầu nhìn nàng, cặp mắt tràn ngập sương mù, nhìn không ra thần sắc bên trong, “Nàng… thực sự chán ghét ta?”
Chán ghét hắn? Trong nội tâm Vân Khanh lắc đầu, nếu nàng chán ghét hắn, thì không tiếp cận với hắn chỉ một hai lần.
Thấy nàng không có gật đầu, Ngự Phượng Đàn cảm thấy tâm tư hơi buông lỏng một chút, ít nhất, Vân Khanh không chán ghét hắn, chứng tỏ hắn vẫn còn cơ hội, “Nàng nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi trước.” vế sau “lần sau còn đến thăm nàng” nhưng lời này hắn không có nói ra, hắn sợ sẽ chọc giận Vân Khanh.
Thấy hắn chuẩn bị rời đi, Vân Khanh khẽ gật đầu, chuẩn bị nhìn theo bóng hắn rời đi, ai ngờ hắn mới đi được vài bước bất chợt xoay người lại, nhân dịp Vân Khanh không để ý, tiến đến hôn lên mặt nàng một cái, sau đó quay người, nếu như lúc đến là thong hả thì bây giờ hắn đi nhanh như gió.
“Ngươi quay lại đây cho ta!”Vân Khanh mở to hai mắt nhìn, cao giọng nói với hắn.
Ngự Phượng Đàn mới tranh thủ trộm hương được một chút, sao lại muốn nghe Vân Khanh mắng chứ, hắn sung sướng phi thân lên lưng ngựa, theo gió mà đi.
Vân Khanh nhẹ nhàng sờ gò má, chỉ thấy hai má nóng lên, phát ngốc một hồi, mới lẩm bẩm nói: “Ngốc tử, trên mặt còn có vết son đỏ liền chạy đi, gọi lại cũng không thèm nghe.”
Mà Ngự Phượng Đàn không hề nhớ tới trên mặt mình có vết son đỏ, trên đôi môi tinh tế còn lưu lại xúc cảm lúc nãy làm cho hắn chạy một mạch đến thẳng Dương Châu mới đặt chân xuống, xuống ngựa liền hướng trong sân đi vào.
Dịch Kính Thương nhìn thoáng qua gương mặt hắn, đáy mắt hiện lên chút ngạc nhiên, không phải thế tử nhà hắn đến khu cách ly đậu mùa sao? Như thế nào mà trên mặt lại có vết son, chẳng nhé hắn đi thanh lâu?
Mười lăm ngày sau, tại khu cách ly, quan phủ sai đến ba vị đại phu đến chuẩn mạch cho Vân Khanh, bệnh đậu mùa khỏi hẳn một cách kỳ lạ, như vậy là không còn lý do gì để giam nàng tại khu cách ly, đem khử độc đồ của nàng rồi toàn bộ theo nàng được đem về Thẩm phủ.
Lúc Thẩm Mậu trở về, thấy quang cảnh Thẩm phủ vẫn như xưa, Vân Khanh có để tai mắt ở trong phủ, lần này nàng trở về cũng không quá xa lạ với sự việc trong phủ.
Tạ thị cùng Thẩm Mậu sớm đã đứng ở cửa chờ nàng, vừa nhìn thấy Vân Khanh, Tạ thị liền hai mắt đẫm kệ, mấy ngày này, vì cầu phúc cho Vân Khanh mà ngày nào bà cũng ăn chay niệm phật, chỉ cầu trời cho Vân Khanh được khỏe mạnh.
Lúc này, Tạ thị kéo tay Vân Khanh, xem xét tỷ mỉ trước sau trên dưới, thấy nàng không có việc gì, lại kích động vui vẻ, Lý ma ma hai tay chắp lại với nhau, nhìn trời nói: “Ông trời có mắt, phù hộ cho đại tiểu thư bình an, tạ ơn trời phật.”
Tạ thị cũng gật đầu nói: “Mấy ngày nữa, chúng ta đi tạ lễ, đa tạ Bồ Tát phù hộ.”
Thẩm Mậu đứng ở một bên, sắc mặt có chút kích động, nhưng rốt cuộc ông là nam nhân, nên không thể biểu hiện ra bên ngoài như Tạ thị, nhưng trong đáy mắt vẫn là sự vui sướng thật lớn.
Ngồi ở chỗ của Tạ thị một lúc, Vân Khanh liền đi tới chỗ lão phu nhân thỉnh an, từ sau khi Thẩm Mậu trở về, bệnh tình của lão phu nhân tốt hơn rất nhiều, tựa như sau khi bệnh nặng, lão phu nhân cũng trở nên ôn hòa hơn, trong tay cầm chuỗi phật châu, tâm tình bình thản không ít.
Người một nhà vui vẻ cùng nhau ăn cơm, nói chuyện, tựa như chuyện một tháng qua chưa từng xảy ra, nếu đã qua, cũng không cần nhắc lại. Người nhà Thẩm thị có đến cửa tìm vài lần, nhưng đều bị gia đinh chắn ở ngoài cửa, đến ngày 15, Thẩm Mậu bố cáo thiên hạ, tự lập môn hộ riêng, về sau thờ tổ tông riêng.
Vân Khanh mỉm cười, cụp mắt xuống, gắp đồ ăn cho Tạ thị, vô cùng thoải mái.
Đợi đến ngày thứ hai, Thẩm Mậu cho gọi Vân Khanh vào thư phòng, lúc Vân Khanh đến thư phòng, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Thẩm Mậu chăm chú nhìn vào bức tranh trước mặt, như đang suy nghĩ cái gì.
“Cha.”
Nghe được âm thanh của nữ nhi, Thẩm Mậu xoay đầu lại, đáy mắt đều là yêu thương vô cùng, “Con đến rồi.”
“Vâng ạ, cha gọi con đến có việc gì dạy bảo?” Vân Khanh ngồi xuống trên ghế, nhìn Thẩm Mậu, thấy thần sắc ông ngưng trọng, nghiêm túc, hiển nhiên là có chuyện muốn nói, hơn nữa lại là đại sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.