Tứ hoàng tử nhớ lại phong thái diễm lệ cùng ngữ khí ngạo mạn của nữ tử khi gặp ở trên đường đến Dưỡng Tâm điện vừa rồi, ánh mắt liền sáng lên nhìn Minh Đế nói: "Nhi thần muốn nạp đích nữ của Đột An Bá là quận quân Vận Ninh làm Trắc phi."
Vào lúc Tứ hoàng tử nhắc đến quận quân Vận Ninh trên mặt Minh Đế liền xuất hiện biểu tình cổ quái. Ánh mắt hắn trầm tư như đang rơi vào hồi ức, trong đầu liền nhớ lại cảnh tượng trên lầu cao cô gái ấy nhào vào trước người hắn ngăn cản mũi tên. Khuôn mặt nàng còn đôi nét trẻ con so với người trong trí nhớ của hắn có vài phần giống nhau nhưng dù như thế nào cũng không nhập lại làm một được.
Có vài thứ một khi đã mất đi thì vĩnh viễn không lấy về được nữa.
Trong đôi mắt ẩn chứa sự tinh anh của Minh Đế lại lộ ra một tia hoảng hốt nhưng vẫn không quên việc trước mắt mắt nhìn xuống nhi tử đang quỳ xin giọng nóicó chút nghi hoặc hỏi: "Ngươi muốn nạp Thẩm Vân Khanh làm Trắc phi?"
Ngữ khí của ông như muốn xác nhận lại một lần nữa làm cho Tứ hoàng tử thoáng cảm thấy kinh ngạc, chẳng lẽ trong lòng Phụ hoàng đã có dự định gì đó cho Thẩm Vân Khanh? Nhưng hai ngày nay hắn đã sai người điều tra kĩ càng thì không thấy nhà quan viên nào trong triều có ý muốn cầu thân với Đột An Bá do vậy hôm nay mới thừa dịp đề suất.
"Đúng vậy thưa Phụ hoàng." Tứ hoàng tử lại khẳng định nói.
Thân mình Minh Đế hơi hơi ngả về phía sau tựa vào ghế dựa lớn bằng gỗ trầm, trên mặt mang theo nét tươi cười, Long bào hoàng kim dưới ánh nến lập lòe tỏa ra ánh sáng màu vàng. Ông tiện tay cầm lên một quyển tấu chương trên bàn, giọng nói mang chút thú vị đáp: "Tứ hoàng tử, ngươi đứng lên nhìn phần tấu này xem."
Tứ hoàng tử không nhận được đáp án như trong dự đoán nên ánh mắt có chút nghi hoặc vén trường bào đứng lên, dưới ánh nhìn đầy thâm ý của Minh đế bèn đem bản tấu chương đặt trên bàn cầm lên.
Khi hắn đọc sơ qua nội dung trong bản tấu chương xong đôi mắt liền biến thành băng lãnh và chứa một chút kinh ngạc thậm chí có một tia kinh hoảng. Tuy nhiên trừ bỏ sắc mặt hơi có chút kinh ngạc ra thì không nhìn ra biến hóa nào khác.
"Ngươi nghĩ sao?" hai tay Minh Đế nắm lại đặt ở trên bụng nhìn Tứ hoàng tử buông xuống tấu chương liền lên tiếng. Hắn ngẩng đầu hỏi: "Đây là tấu chương yêu cầu hòa thân của Tây Vực?"
"Ừm..."
"Làm sao có thể yêu cầu giữa Hùng Yên Thải và Thẩm Vân Khanh phải chọn ra một người?" Tứ hoàng tử nhìn đến phần tấu chương này trong lòng không đơn giản chỉ là kinh ngạc.
Ngày bản tấu chương được trình lên là hôm qua hơn nữa là từ miệng sứ giả Tây Vực viết ra trong đó nhắc tới Thái tử Tây Vực cùng An Tố Vương Tây Vực vì mục đích đạt thành hiệp nghị ngừng chiến giữa Tây Vực cùng Đại Ung đã cử sứ giả đi đến Đại Ung với mong muốn ở Đại Ung chọn ra một vị Thái Tử phi thông minh xinh đẹp đưa trở về, ý tứ cũng chính vì giao hảo của hai nước mà lấy phương thức hòa thân để càng củng cố thêm hiệp nghị này.
Mà hiển nhiên thái tử Tây Vực và An Tố Vương ngày hôm qua đã sớm đến Thiên Việt thành, bọn họ nói rằng ở trên đường nhìn thấy phong thái của công chúa Quý Thuận và quận quân Vận Ninh nên hy vọng có thể cưới được một trong hai nữ tử này làm Thái tử phi cao quý của bọn họ.
Mặc dù có chút thắc mắc vì sao Thái tử Tây Vực lại nhìn trúng công chúa Quý Thuận và quận quân Vận Ninh nhưng điều khiến Tứ hoàng tử giật mình là để Tây Vực cùng Đại Ung đạt thành hiệp nghị đình chiến này tất nhiên không phải là việc xảy ra trong chốc lát vậy mà hắn lại không hề nghe đến tin tức gì cho đến khi Minh Đế đem bản tấu chương đặt ở trước mặt hắn mới biết được có chuyện này xảy ra.
Việc này nói lên điều gì? Chính là việc đình chiến lần này Minh Đế không cho hắn đi xử lý, thậm chí ngay cả một chút tin tức cũng không tiết lộ cho hắn biết. Một chuyện quan trọng như vậy mà không cho hắn biết đồng nghĩa với việc chưa yên tâm về hắn. Sợ hắn lợi dụng cơ hội hiệp đàm cùng Tây Vực mà âm thầm làm thêm hoạt động gì khác để từ đó lôi kéo được thêm lực lượng trợ giúp hắn trên con đường trở thành Thái tử?
Tứ hoàng tử chỉ cảm thấy sau lưng từng đợt rét lạnh. Trải qua năm tháng gương mặt của vị Đế vương đang ngồi nơi ghế cao kia đã xuất hiện những vết tích của thời gian nhưng ánh mắt lại càng thêm thâm trầm sâu sắc toát ra sự minh mẫn.
Hắn biết gần đây Minh Đế đối với những việc liên quan đến người ở xung quanh hắn có điều bất mãn, từ Cảnh Hựu Thần rồi Nhị công chúa cho tới An Ngọc Oánh rồi Tiết quốc công đều đã gieo xuống một mầm mống trong lòng Minh đế mà trước mắt hạt mầm này đang dần dần trưởng thành và có lẽ đến một lúc nào đó sẽ bị nhổ bỏ như bao ngọn cỏ dại khác.
Chỉ với một nội dung trong bản tấu chương đã nói rõ mọi chuyện khiến Tứ hoàng tử suy nghĩ đến nhiều việc. Khóe môi hắn khẽ mím lại, thật cẩn thận tự suy xét mọi chuyện.
Minh Đế nhìn biến hóa của Tứ hoàng tử thu vào trong đáy mắt qua đó cũng hiểu được việc cho hắn xem bản tấu chương vừa rồi đã khiến đứa con trai này hiểu rõ tâm tư của ông. Gần đây chuyện thị phi bên cạnh Tứ hoàng tử thường xuyên xảy ra, Minh Đế sẽ không bài trừ khả năng có khác người động tay động chân trong đó bởi ông hiểu được ngoài Tứ hoàng tử thì mình cũng còn hai người Hoàng tử đã trưởng thành. Nhưng nhớ lại ngày trước khi Tiết quốc công cầu tình mà gần một nửa đại quan trong triều đều quỳ theo cầu xin điều này thật sự làm cho Minh Đế cảm thấy không thoải mái chút nào.
Tiết quốc công là một nhà có đủ quyền thế tôn quý để được xưng quyền khuynh vua và dân rồi. Đối với Đế vương mà nói có đôi khi một triều thần có lực ảnh hưởng lớn như vậy thì là chuyện tốt nhưng phần lớn sẽ làm Đế vương trở nên kiêng kị.
Hơn nữa trên người An Ngọc Oánh còn mang sát khí bên cạnh đó từng hành động của An Ngọc Oánh và Tiết Quốc công trong giấc mơ đêm ấy lại khiến Minh đế càng thêm nghi ngờ. Tuy sau này khi An Ngọc Oánh gả cho Tứ hoàng tử sát khí sẽ bị đánh tan nhưng đối với nhi tử lạnh lùng này của ông cũng sẽ có chút chèn ép.
Sau khi đạt được mục đích sắc mặt của Minh Đế có chút nhu hòa, đôi mắt thâm trầm tựa hồ rất hứng thú dừng ở trên bản tấu chương rồi nói: "Thái tử Tây Vực Hách Liên An Nguyên nói, hắn cho người vào nơi thiên kim Đại Ung tụ tập đã đưa ra câu đố chọn Thái Tử Phi mà người có đáp án đúng và nhanh nhất chính là Yên Thải cùng Thẩm Vân Khanh. Hắn có vẻ rất vừa lòng đối với tài năng và dung mạo của hai người bọn họ nên đến lúc ở trên thịnh yến sẽ cầu hôn xin Trẫm ban thưởng một người cho hắn."
Trong Dưỡng Tâm điện hương an thần được đốt lên chậm rãi lan tỏa nhưng ánh mắt của Tứ hoàng tử lại hoảng hốt, con ngươi của hắn co rút nhanh bởi vì hắn nghe ra hàm ý trong lời nói của Minh Đế.
Minh Đế đối với Hùng Yên Thải trân trọng cỡ nào thì toàn bộ kinh thành ai mà không biết, ai mà không hiểu. Ngay cả việc nàng ta thích Ngự Phượng Đàn mà hồ nháo lớn chuyện ông cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Mà quan hệ giữa Tây Vực cùng Đại Ung cho tới nay cũng không hòa hợp, từ thời của Tiên đế Tây Vực đã cùng Đại Ung đánh gần 30 cuộc chiến ở vùng biên giới trong đó trận chiến năm trước là bùng nổ lớn nhất. Cho đến khi Ngự Phượng Đàn mang binh tiến đánh giết chết một nửa binh mã Tây Vực làm nguyên khí Tây Vực đại tổn mới có thể khiến hai nước đồng ý đi đến hiệp nghị đình chiến này. Tất nhiên hiệp nghị này chỉ bảo đảm khi thực lực hai bên đang giằng co ở thế cân bằng nếu một khi có một bên mạnh hơn bên kia thì tùy thời cũng có thể lại bùng nổ chiến tranh. Đến lúc đó người bị chọn làm hòa thân nhất định là người đầu tiên rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan giữa hai mặt giáp công.
Với tình huống như vậy Minh Đế làm sao nỡ để cho công chúa Quý Thuận đi chịu tội cho nên ở trong lòng Minh Đế đã sớm quyết định người được chọn cho lần hòa thân này, đó là Thẩm Vân Khanh.
Chính vì vậy khi Tứ hoàng tử đưa ra yêu cầu muốn nạp Thẩm Vân Khanh làm Trắc phi Minh Đế đã không trả lời mà cho hắn nhìn bản tấu chương kia.
Giờ khắc này Tứ hoàng tử cảm thấy nội tâm có chút khó chịu, không thể nói ra loại cảm giác này là như thế nào. Rõ ràng lúc ở trong hoa viên nhìn đến Thẩm Vân Khanh và nghe nàng nói những lời lạnh lùng như vậy trong lòng hắn thực sự tức giận rất muốn đem sự kiêu ngạo của nàng giẫm dưới chân mình cho nên hắn muốn đem Vân Khanh nhốt ở hậu viện sống uổng phí cả đời. Nhưng lúc này khi biết Vân Khanh trở thành người được chọn cho cuộc hòa thân, cứ như vậy theo người ta đến nơi hàn mạc phía Tây Bắc xa xôi hắn lại cảm thấy không thoải mái.
Rõ ràng nếu đưa nàng đến Tây Vực thì đây không phải là một cách hành hạ rất tốt sao? Gả đến một nơi lạ lẫm cách xa ngàn dặm phải đối mặt với hoàn cảnh và con người xa lạ trong khi bên cạnh không có bằng hữu, không có người thân muốn làm bất cứ chuyện gì đều phải đắn đo suy nghĩ thì so với ở hậu viện của hắn không phải càng khó chịu sao?! Nhưng hắn chính là không muốn nàng đi.
Nhưng Tứ hoàng tử cũng hiểu rõ ràng lựa chọn của Minh Đế tuyệt đối là Thẩm Vân Khanh mà không phải là Hùng Yên Thải, cho dù Thẩm Vân Khanh có là người từng xả thân cứu Đế vương một mạng hay không thì lợi ích của một quốc gia làm sao có thể bằng cuộc đời một người.
Tứ hoàng tử đang muốn nói còn có người khác có thể thay thế Thẩm Vân Khanh hay không nhưng khi hắn mang theo suy nghĩ này ngẩng đầu lên đúng lúc đón nhận tầm mắt sáng rực của Minh Đế tựa hồ như đang đợi hắn mở miệng.
Nếu lúc này hắn mở miệng thì đồng nghĩa với việc phạm thêm sai lầm. Minh Đế đã biểu đạt cực kỳ rõ ràng rồi, lần hòa thân này là bắt buộc bởi nàng chính là người có thể làm cho Thái tử Tây Vực vừa lòng mà lại không phải là người quan trọng do đó không cần phải thay đổi.
Lúc này Tứ hoàng tử mới nhớ tới hắn vừa rồi còn đang kỳ quái tại sao Tây Thái Hậu lại có thể thay đổi cách nhìn với Thẩm Vân Khanh thậm chí còn muốn nàng ở lại trong cung ngủ cùng bởi vì đằng sau sự cưng chiều muôn phần kia là ý chỉ ban hôn nơi xứ người.
Lúc này Vân Khanh sau khi bị Tứ hoàng tử quấy rầy đã mất cả hứng ngắm hoa, cho dù hắn đã đi rồi cũng không còn tâm tình thưởng ngoạn liền mang theo cung nữ trở về.
"Đây không phải là quận quân Vận Ninh sao? Thật là trùng hợp quá." Dưới bóng đêm trong muôn hoa Bảo Chiêu Nghi tiến đến chân thành nói, sắc mặt mang theo nét ngạc nhiên vui mừng, đôi mắt long lanh như nước dưới ánh trăng tản ra ánh sáng chập chờn.
Vân Khanh nhìn nàng cười nhẹ: "Đêm nay ánh trăng không tệ, ngay cả Bảo Chiêu Nghi cũng đã đến đây ngắm trăng rồi."
"Cũng không hẳn vậy, không nghĩ tới lại vừa vặn gặp được quận quân Vận Ninh. Xem ra Thái Hậu rất thích quận quân nên mới để quận quân ngủ ở trong cung làm bạn." Thực sự Bảo Chiêu Nghi có dung mạo rất đẹp đặc biệt khi cười rộ lên làm cho người ta cảm thấy lúm đồng tiền trên má nàng là thứ xinh đẹp hồn nhiên nhất.
Đáy mắt Vân Khanh lộ ra ý cười nhưng trong đầu lại suy nghĩ, lúc sáng vị Bảo Chiêu Nghi này xuất hiện đã là việc rất không bình thường, ban đêm cũng ‘đúng dịp’ xuất hiện như vậy, rốt cuộc là muốn làm cái gì đây? Nàng không biết là mình cùng với một cung phi thì có duyên phận đặc biệt gì.
"Quận quân có lẽ là lần đầu tiên ở trong cung? Phong cảnh trong hoa viên này ban ngày như vậy nhưng dưới ánh trăng lại có khác một ý vị thanh lãng, nên thơ gợi nhớ tới câu thơ:
Minh nguyệt tùng gian chiếu
Thanh tuyền thạch thượng lưu”
(ánh trăng xuyên qua lá tùng, nước xanh chảy trên đá)
Bảo Chiêu Nghi là người hay nói, khi nói chuyện trong mi mắt liền mang theo ý cười, tự nhiên mà tiêu sái đến bên cạnh Vân Khanh. Lúc này ở trong hoa viên thanh âm của nàng ta trong trẻo phối hợp với câu thơ đọc lên làm cho người khác cảm thấy thật sảng khoái.
Khóe miệng Vân Khanh khẽ cười, nghe nàng ta cứ thao thao bất tuyệt mà nói liên tục. Ánh mắt nàng lại để ý trên tay nàng ta không còn cầm quạt tròn như buổi sáng liền vô ý hỏi: "Buổi sáng ta thấy Bảo Chiêu Nghi cầm một cây quạt tròn rất đẹp, trên quạt thêu bằng tơ nguyệt quang nếu vào ban đêm chắc là càng thêm lộng lẫy."
Tựa hồ không nghĩ tới Vân Khanh lại để ý đến cây quạt ban sáng của mình, nụ cười của Bảo Chiêu Nghi hơi khựng lại rồi kéo tay áo nói: "Ban đêm một người đi ra tản bộ cũng không mang theo quạt, không ngờ lại được quận quân để ý điều đó."
"Bởi vì gia phụ là làm kinh doanh vải dệt nên về phương diện này ta đương nhiên cũng biết một ít." Vân Khanh gật đầu tùy ý giải thích. Một chút cũng không cố kỵ, kiêng dè vì mình là con gái của thương nhân điều này khiến Bảo Chiêu Nghi khen ngợi nói: "Quận quân tính tình thẳng thắn thật ra rất hợp với tính cách của ta."
Bảo Chiêu Nghi dẫn Vân Khanh đi dạo, mỗi lần khi đến giao điểm trên đường đều hơi nghiêng thân mình, dùng tư thế cả người để chỉ đường cho Vân Khanh. Vân Khanh làm như không biết cứ theo sự chỉ dẫn của nàng đi về phía trước.
Con đường Bảo Chiêu Nghi dẫn đi nhất định có vấn đề nhưng hai cung nữ đi theo phía sau cũng không có mở miệng ngăn cản nàng. Hai cung nữ này là Thái Hậu đặc biệt ban cho Vân Khanh, nếu hôm nay thần nữ được Thái Hậu giữ lại qua đêm xảy ra vấn đề gì thì tuyệt đối cũng trốn không thoát trách nhiệm cho nên chỉ có thể nói đường mà Bảo Chiêu Nghi dẫn đi chắc là một thông lộ khác hướng về Từ Ninh cung như vậy cung nữ mới không mở miệng ngăn cản.
Nhưng tại sao Bảo Chiêu Nghi lại dẫn nàng đi theo một con đường khác?
Trong hoa viên có một hành lang dài do cây tùng được cắt tỉa mà thành. Thân tùng cao lớn buông xuống tàng lá xanh biếc, mặc dù trăng tròn sáng như bạc cũng không chiếu vào được. Bóng đêm tĩnh lặng, ngẫu nhiên có vài cánh hoa ở phía trước bay tới mang theo một mùi hương nồng đậm.
"Thật ra nơi này rất thích hợp cho việc tản bộ vào ngày hè." Vân Khanh nhìn hành lang thật dài và gấp khúc bằng tùng này ôn nhu nói và quay đầu nhìn Bảo Chiêu Nghi. Trong đêm tối không thể nhìn rõ gương mặt của nàng ta nhưng vẫn có thể thấy được đường nét thanh tú.
"Đúng là vậy, rất nhiều Tần phi đến mùa hè đều yêu thích tới nơi này giải sầu bởi ánh nắng gay gắt không thể chiếu đến lại có gió mát nhẹ thổi tới từ Thái Cực trì không xa nên không khí cực mát mẻ."Giọng nói của Bảo Chiêu Nghi khẽ khàng nhưng ở chỗ này lại nghe như có cảm giác vắng lặng, mặt khác con đường lại tối mịt khiến giọng nàng ta như thiếu vài phần linh khí.
Vân Khanh nhíu mày cười, gương mặt nàng ẩn trong đêm tối lại có chút lãnh ý. Hai người sóng vai bước đi mà không nói lời nào khiến không gian yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng quần áo lay động theo bước chân vang lên hết sức rõ ràng.
Đi qua một đoạn rẽ có một cây Mỹ Nhân Tiêu cao khoảng hai thước, lá xanh mượt lấp loáng ánh trăng.
Bảo Chiêu Nghi dường như cảm thấy hơi lạnh, hai tay hướng vào trong tay áo lại chỉ vào phía khác của vườn hoa nói: "Quận quân, ngươi xem, chỗ đó là Tương Tư Thụ nổi tiếng trong vườn. Truyền thuyết kể rằng cây này do Kiền Đế và Khôn Đế cùng nhau gieo trồng, đến nay đã được hai trăm năm rồi."
Tương Tư Thụ vốn không phải loại cây tương tư gì, chẳng qua là vì tình yêu của Càn Khôn song đế khiến mọi người ngưỡng mộ nên đặt cho cây này một cái tên sâu sắc như vậy.
Vân Khanh khẽ gật đầu nhưng không đến xem mà cầm tay của Bảo Chiêu Nghi nói: "Ngươi với ta cùng đi nhìn xem... Ủa, Bảo Chiêu Nghi, ngươi đang nắm trong tay vật gì vậy?"
Bảo Chiêu Nghi kinh sợ ngay sau đó có một vệt sáng bắn tới trên mặt nàng ta cùng với một tiếng mèo kêu vang. Một con vật lông trắng nhảy chồm tới cào lên mặt Bảo Chiêu Nghi.
Bảo Chiêu Nghi lập tức thét chói tai: "Mặt của ta, nhanh, người đâu, mặt của ta..."
Trong bóng đêm khóe miệng Vân Khanh cười khẽ, lập tức buông tay đi theo tiếng kêu của nàng ta và cũng bối rối gọi to: "Bảo Chiêu Nghi, ngươi làm sao vậy! Người tới, mau đem Bảo Chiêu Nghi dìu đến Từ Ninh cung đi!"
Từng dòng máu tươi chảy ra từ trong kẽ tay đang ôm lấy mặt của Bảo Chiêu Nghi. Ẩn dưới biểu tình kinh hoàng của Vân Khanh là đôi mắt lạnh lẽo như băng sơn ngàn năm khó mà tan chảy.
Trong Từ Ninh cung.
Tây Thái Hậu ngồi ngay ngắn ở chính vị, nét mặt thâm trầm, ánh mắt tức giận nhìn cung nữ trên tay bưng chậu đang đi lui tới trong thiên điện. Vân Khanh ngồi ở phía dưới, sắc mặt khẽ biến thành hơi trắng bệch thoạt nhìn dường như đang bị kinh sợ, ngón tay gắt gao nắm chén trà cúi đầu suy nghĩ.
Khoảng hai khắc sau dường như Tây Thái Hậu không ngồi im được nữa bèn đứng lên đi vào trong Thiên điện. Vân Khanh cũng đi theo Tây Thái Hậu vào bên trong.
Trong phòng nồng nặc mùi máu tươi trộn với mùi thuốc, cung nữ ngồi xổm trước giường đem chậu nước bẩn cuối cùng bưng ra ngoài.
Bảo Chiêu Nghi nằm ở trên giường, trên mặt là lớp lớp băng gạc màu trắng, ngón tay trắng noãn đang gắt gao cầm lấy ống tay áo của Ngự y thì thào hỏi: "Ngự y, mặt của ta ra sao, có thể chữa khỏi hay không? Có thể để lại sẹo hay không?"
Giọng nói của nàng ra run rẩy sợ hãi thậm chí không để ý hình tượng mà túm lấy ống tay áo của Ngự y cho dù Ngự y lôi kéo thế nào cũng không dứt ra được. Gã quay đầu nhìn thấy Tây Thái Hậu đang đi tới nhìn tay gã với cặp mắt âm trầm khiến gã sợ tới mức mãnh liệt hất tay vội vàng lui ra sau hai bước rồi xoay người lại quỳ xuống nói với Tây Thái Hậu: "Vi thần tham kiến Tây Thái Hậu." Thanh âm của hắn hơi hơi run, đầu cúi thấp. Bảo Chiêu Nghi là phi tử của Minh Đế, ngày thường cho dù chẩn đoán cũng phải tận lực tránh tiếp xúc da thịt nhưng vừa rồi Bảo Chiêu Nghi lại túm lấy tay áo và bị Tây Thái Hậu trông thấy làm cho gã đổ từng trận mồ hôi lạnh, chỉ mong cái mạng già không bị trừng phạt là đủ rồi.
Ánh mắt Tây Thái Hậu lạnh lùng liếc nhìn Ngự y, hiển nhiên đối chuyện vừa rồi có chút bất mãn nhưng bà vẫn chưa mở miệng truy cứu việc này mà chỉ hỏi: "Ngự y, vết thương của Bảo Chiêu Nghi như thế nào rồi?"
Tất cả tâm trí của Bảo Chiêu Nghi chỉ mải lo lắng cho vết thương trên mặt nên khi nhìn thấy Tây Thái Hậu liền đem cánh tay đang vươn ra thu về và đợi Ngự y trả lời.
Ngự y thấy mình đã tránh được một kiếp mới đứng thẳng người trả lời: "Hồi bẩm Thái Hậu, vết thương trên mặt Bảo Chiêu Nghi là bị mèo cào, hiện đã được cầm máu nhưng..."
Ngự y hơi do dự, Bảo Chiêu Nghi vội vàng hỏi: "Nhưng nhị cái gì? Ngươi mau nói đi!"
Ngự y ngẩng đầu nhìn thấy Tây Thái Hậu cũng có ý thúc giục liền một mạch nói hết: "Trên mặt Bảo Chiêu Nghi trừ vết cào ra trong miệng vết thương còn phát hiện có thành phần ‘Hồng Trần Tẫn’."
"Hồng Trần Tẫn? Đó là thứ gì?" Tây Thái Hậu hỏi.
Ngự y đáp: "Là một loại dược liệu nếu tiếp xúc bình thường sẽ không có vấn đề gì nhưng nếu miệng vết thương chạm đến sẽ khiến vết thương trở nên hư hoại rất khó khép lại, cho dù khép lại cũng để lại sẹo."
"Làm sao có thể có thứ này?!" Mặt Tây Thái Hậu biến sắc, lớn tiếng hỏi.
"Có lẽ là trên móng con mèo đó có bôi Hồng Trần Tẫn nên mới có thể trong lúc cào người bị thương thì cũng đem Hồng Trần Tẫn lẫn vào trong miệng vết thương."
Ngự y vừa nói xong liền nghe được tiềng thét thất thanh của Bảo Chiêu Nghi: "Không, không đâu, chỉ là bị mèo cào mà thôi làm sao có thể có sẹo. Ngự y, ngươi nhất định phải chữa khỏi mặt cho ta. Trời ơi, mặt của ta!"
Ngự y lúng túng khó xử quay đầu đi, thấp giọng nói: "Bảo Chiêu Nghi, cũng không phải vi thần không trị cho người mà thật sự có thể điều trị nhưng nhất định sẽ lưu lại sẹo."
Làm một mỹ nhân trong cung thì dung nhan chính là vũ khí sinh tồn của các nàng. Các nàng có thể không phải là quốc sắc thiên hương hoặc có thể không phải là khuynh quốc khuynh thành nhưng tối thiểu cũng được coi là xinh đẹp, có khuôn mặt không chút tì vết bởi ở trong hậu cung ý vị như thế nào thì không cần nói cũng biết. Làm nữ nhân của Hoàng đế, cho dù Hoàng đế không cần thậm chí Hoàng đế đã chết thì nàng vẫn là nữ nhân của Hoàng đế, không thể giống như những phụ nữ bình thường khác sau khi bị hưu còn có cơ hội tìm kiếm một mối tình khác.
Nếu không được Đế vương sủng ái thì chờ đợi mình chính là tường thành lạnh như băng cùng đêm tối vô tận. Ở trong thâm cung này, những người vì tịch mịch mà tự sát hay người bị vắng vẻ mà đã bị vũ nhục hoặc người không chịu nổi mà biến thành điên cuồng không phải là ít.
Vân Khanh đứng ở phía sau thản nhiên cười, nhìn khuôn mặt Bảo Chiêu Nghi bị băng vải quấn lại chỉ lộ ra đôi mắt xinh đẹp nhưng tràn ngập sợ hãi. Nàng ta giãy dụa từ trên giường đứng lên: "Không, công chúa Quý Thuận không nói như vậy. Nàng nói chỉ cần để con mèo cào trúng mặt của quận quân Vận Ninh mà thôi. Nàng không có nói gì đến ‘Hồng Trần Tẫn’, nàng chưa từng nói gì cả, chưa từng nói gì hết..."
Bảo Chiêu Nghi vừa bò vừa giãy dụa mà lết về phía Tây Thái Hậu gào khóc: "Tây Thái Hậu, ngài cứu nô tì, cứu khuôn mặt của nô tì đi,. Có khuôn mặt như vậy thì với nô tì cũng không khác gì đã chết!"
Tiếng gào la của nàng ta khiến sắc mặt Tây Thái Hậu phát lạnh: "Bảo Chiêu Nghi, ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Bảo Chiêu Nghi lúc này đã bất chấp tất cả nếu mặt nàng bị hủy thì cuộc sống ở trong cung sau này ngay cả thứ cơ bản nhất cũng sẽ không có: "Nô tì không có nói lung tung. Chính công chúa Quý Thuận bảo nô tì mang theo quận quân Vận Ninh đi qua Tùng Bách lộ. Nàng nói muốn cho quận quân Vận Ninh một chút giáo huấn. Tây Thái Hậu, trong hậu cung này chỉ có công chúa Quý Thuận có một con mèo trắng mà chỉ có con mèo của nàng là thích nhất chơi đùa bắt chụp ánh sáng. Nếu người không tin thì bây giờ hãy lập tức đến nơi đó xem..."
"Các ngươi còn không nhanh bịt miệng của nàng ta lại cho ai gia!" Tây Thái Hậu nhìn khuôn mặt đầy băng trắng của Bảo Chiêu Nghi, nghe lời khóc kể của nàng ta nhưng trong lòng không có một chút thương hại nào mà lại hướng về những người đứng xung quanh lớn tiếng hô. Sau đó bà ta quan sát Vân Khanh tựa hồ như muốn từ trên người của nàng tìm kiếm phát hiện được điều gì đó.
Nhưng vào lúc này bên ngoài đột nhiên có người hô lớn nói: "Công chúa Quý Thuận đến."
Mọi người đều sửng sốt, chỉ có Bảo Chiêu Nghi như người đi lạc trong sa mạc nhìn thấy ngôi sao chỉ đường liền thoát khỏi kiềm chế của hai cung nữ và hướng về phía Quý Thuận công chúa chạy tới: "Công chúa, mau cứu ta. Ngươi có giải dược của ‘Hồng Trần Tẫn’ phải không?"
Công chúa Quý Thuận vừa tiến vào nhìn đến khuôn mặt toàn là băng gạc màu trắng của Bảo Chiêu Nghi đang nhào tới thì hơi bất ngờ liền đá văng Bảo Chiêu Nghi ra, trực tiếp đi đến trước mặt Vân Khanh chất vấn: "Vì sao ngươi không bị sao cả?!"
Vân Khanh hơi giật mình, đôi mắt mang theo nét hồn nhiên nhìn biểu tình kinh ngạc của công chúa Quý Thuậnhỏi: "Tại sao công chúa Quý Thuận lại hi vọng người gặp chuyện không may là ta như vậy?"
Trong tay công chúa Quý Thuận ôm một con mèo lông rậm màu trắng, hai con mắt xanh mượt nhìn nhìn chung quanh. Vân Khanh nhìn con mèo màu trắng mà nội tâm cười lạnh không thôi. Vị công chúa ương ngạnh này từ lúc ở hội thưởng cúc đã có ý muốn xuống tay với nàng nhưng vì có quận chúa Mộc Vụ ở đó mà không thể trực tiếp xuống tay, thế nhưng lại sai người khác hạ thủ muốn cho con mèo trắng này cào nát mặt nàng lại còn bôi vào móng nó chất ‘Hồng Trần Tẫn’ hủy đi dung nhan.
Chẳng lẽ trên đời này mọi người đều phải theo ý của nàng ta sao? Cũng bởi vì dung mạo của nàng xinh đẹp liền muốn hủy dung nhan của nàng sao?! Trên đời này không có ai vĩnh viễn là ngôi sao, cho dù là Đế vương cũng có văn nhân học sĩ không phục hắn mà trực tiếp chửi rủa vậy mà nàng ta chỉ là một cô công chúa lại nghĩ rằng mình có thể khống chế vạn vật sao?! Tại sao đám người Hoàng gia này lại sinh ra những người khiến người khác chán ghét vậy chứ. Ai ai cũng cao cao tại thượng, tự cho rằng mình nắm giữ mọi thứ trong tay!
Giờ khắc này trong lòng Vân Khanh đối với Hoàng gia có một loại chán ghét vô cùng, chán ghét địa phương này, chán ghét người nơi này!
Ánh mắt Tây Thái Hậu nhìn Vân Khanh tựa hồ có một trạng thái khác lạ vụt qua. Lúc này Vân Khanh đứng ở trong Thiên điện sắc mặt có chút lạnh nhạt nhìn công chúa Quý Thuận chờ nàng ta trả lời.
Nếu không phải kẻ ngốc thì ai cũng hiểu ý trong lời nói của Bảo Chiêu Nghi. Hơn nữa công chúa Quý Thuận vừa tiến vào với những biểu hiện như vậy cũng chứng minh được âm mưu này là do công chúa Quý Thuận bày ra, chỉ là cuối cùng bởi vì ngoài ý muốn mà người bị hại đổi thành Bào Chiêu Nghi thôi.
Tây Thái Hậu nhìn công chúa Quý Thuận rồi liếc mắt sang đám cung nhân lạnh lùng nói: "Các ngươi còn không mau đem Bảo Chiêu Nghi nâng dậy. Nàng ta bị chấn kinh nên quá sợ hãi chẳng biết thể thống gì nữa, chẳng lẽ các ngươi cũng không biết sao?"
Chỉ một câu nói đã đem lời vừa rồi của Bảo Chiêu Nghi chuyển thành vì kinh hách quá độ mà nói năng lung tung không đáng tin..
Bảo Chiêu Nghi không ngờ mình giúp công chúa Quý Thuận làm việc để lấy lòng Tây Thái Hậu và Minh Đế, ai ngờ cuối cùng lại bị cào nát khuôn mặt, dung nhan bị hủy lại còn bị công chúa Quý Thuận không chút do dự đá văng ra nên ánh mắt tràn ngập hận ý chỉ tiếc không thể đi cào nát khuôn mặt kiều mị động lòng người của công chúa Quý Thuận.
Nhưng Bào Chiêu Nghi còn chưa kịp có hành động gì đã bị cung nhân do Tây Thái Hậu nói ra lời cảnh cáo đạp một cước lên lưng, hai tay bị trói chặt, miệng cũng bị nhét khăn.
Vân Khanh lạnh lùng nhìn Bảo Chiêu Nghi càng ra sức giãy dụa thì càng kiềm giữ chặt hơn, vết thương trên mặt bởi vì dùng sức quá độ mà nứt ra máu loãng thấm qua lớp băng gạc làm cả người máu me be bét.
Nếu không phải do Bảo Chiêu Nghi tự nổi lên ý xấu thì hôm nay cũng sẽ không bị mèo cào hư mặt và không trúng chất ‘Hồng Trần Tẫn’ hủy đi dung nhan. Đừng nói là mình không biết, mình vô tội, tất cả đều là do “gieo nhân nào, gặt quả nấy” mà thôi. Nếu không phải Vân Khanh phản ứng mau lẹ, chú ý tới cây quạt bằng tơ nguyệt quang là đặc sản Vân Nam của Bảo Chiêu Nghi mà liên tưởng đến công chúa Quý Thuận từ đó đề cao cảnh giác thì chỉ sợ lúc này người bị hủy đi dung nhan chính là nàng rồi.
Tây Thái Hậu không thèm liếc nhìn Bảo Chiêu Nghi thêm lần nào nữa. Nàng ta chỉ là một cung phi mà nay đã bị hủy dung còn dám vung tay vung chân với công chúa Quý Thuận, đối với bà thì người như thế không chiếm được nửa điểm thương hại liền lạnh lùng quay đầu đi nói: "Yên Thải, ngươi theo ta vào đây!"
Công chúa Quý Thuận liếcnhìn Vân Khanh, mặc dù dưới mắt bao người nàng ta vẫn không hề giấu giếm sát ý. Chỉ là một cô nàng quận quân mà thôi, nàng ta sợ cái gì!
"Thẩm Vân Khanh, ngươi đợi đấy, một lát ta sẽ tìm ngươi tính sổ!" công chúa Quý Thuận nhìn Vân Khanh khóe miệng mang theo ý cười tàn nhẫn, cho đến khi thanh âm của Tây Thái Hậu trở nên nghiêm nghị: "Yên Thải! Ngươi còn không mau vào đây!" thì nàng ta mới theo sát phía sau Tây Thái Hậu vào nội điện.
"Ngoại Tổ Mẫu, người bảo con vào đây làm gì!" nét mặt của công chúa Quý Thuận tuy không phục nhưng khi nói chuyện với Tây Thái Hậu ngữ khí rõ ràng đã mềm mại rất nhiều, thanh âm non nớt của thiếu nữ làm cho người khác nghe xong liền mềm lòng vài phần.
Trong lòng Tây Thái Hậu tràn ngập tức giận đi vào nội điện, xoay đầu lại nhìn nàng lại thấy gương mặt giống với nữ nhi đã mất của mình thì tức giận trong lòng lại biến thành vài phần bất đắc dĩ, nhưng vẫn nói: "Ngươi nói Bảo Chiêu Nghi giúp ngươi làm cái gì?"
Công chúa Quý Thuận dáng vẻ bất cần vuốt ve con mèo đang ôm trong ngực, hơi trề môi nói: "Ngoại Tổ Mẫu, con không thích khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Vân Khanh, giống như hồ ly tinh vậy, không thấy thuận mắt chút nào."
Câu nói của nàng chọc giận Tây Thái Hậu đến mức phải ho lên, ma ma vội vàng đi lên vuốt lưng cho bà.
Tây Thái Hậu biết tính tình vị ngoại tôn nữ này không tốt nhưng bởi vì chuyện của mẹ nàng nên đối với ngoại tôn nữ này bà vô cùng yêu thương.Nhưng khi nghe nàng ta nói như vậy trong ngực bà vẫn có chút nghẹn, ánh mắt lý hơi có vẻ lãnh ý. Sau khi dứt ho, bà nhìn công chúa Quý Thuận đang ngồi ở ghế trên với vẻ mặt vô tâm bất cần liền khiển trách: "Ngươi thật là hồ nháo!"
"Con làm gì mà hồ nháo. Người nhìn dáng vẻ nàng ta, ánh mắt vừa nhìn chính là câu dẫn lòng người. Nếu biểu ca bị nàng ta câu dẫn thì làm sao bây giờ. Con là đang phòng bị cho tương lai. Ngoại Tổ Mẫu à, sao người lại nói Yên Thái không đúng rồi!" công chúa Quý thuận bất mãn nhìn Tây Thái Hậu, chu môi phản bác nói. (phòng bị này hơi bị trễ)).
Tây Thái Hậu lại tức giận ho lên, không biết đứa ngoại tôn nữ này của mình tại sao lại không biết phân rõ phải trái. Bà cũng không nhận ra được là tính tình của công chúa Quý Thuận hiện tại chính do bà dung túng mà ra vì trước kia nếu thiên kim nhà ai dám lộ ra một chút ý tứ yêu thích Ngự Phượng Đàn thì sẽ bị công chúa Quý Thuận tìm biện pháp thu thập. Chỉ có duy nhất một người thoát khỏi chính là An Ngọc Oánh chỉ vì mẫu thân của An Ngọc Oánh là thân muội muội của Hoàng Hậu lại là nữ nhi Tiết quốc công thương yêu nhất, nếu không có lẽ An Ngọc Oánh cũng đã sớm không thể tồn tại trên đời rồi.
"Ngươi nghe lời của Ngoại Tổ Mẫu đi. Ngươi không thể cố ý hãm hại Thẩm Vân Khanh nữa, nhất là hủy đi dung mạo của nàng ta!" Thanh âm của Tây Thái Hậu bởi vì ho khan trở nên khàn đặc khi nói chuyện hơi lớn tiếng sẽ có chút phá âm do vậy ở trong nội điện trở nên vô cùng bén nhọn.
"Vì sao? Chẳng lẽ Ngoại Tổ Mẫu thích nàng ta nhiều hơn con sao?" công chúa Quý Thuận đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp ngập tràn nước mắt nhìn Tây Thái Hậu, thanh âm run run mang theo sợ hãi.
Dáng vẻ lúc này của công chúa Quý Thuận nếu bỏ qua sự hung hãn cùng lệ khí thì vô cùng giống dáng vẻ mẹ nàng. Tây Thái Hậu nhìn thần thái nàng như thế liền nghĩ đến lúc trước nữ nhi ở phu gia bị khi dễ trong khi mình lại không thể giúp được việc gì do đó ngữ khí tự nhiên liền nhu hòa lại: "Yên Thải, ngươi mới là ngoại tôn nữ của ai gia, là ngoại tôn nữ duy nhất. Ai gia làm sao có thể đi thích những người khác mà không thích ngươi được chứ. Nhưng mà Thẩm Vân Khanh này ngươi không thể động vào, nếu nàng ta có việc gì thì người bị xui xẻo chính là ngươi."
Công chúa Quý Thuận nghe Tây Thái Hậu nói xong, biết vừa rồi dáng vẻ của mình đã khiến cho Tây Thái Hậu nghĩ tới mẫu thân. Mỗi lần chỉ cần nàng làm như vậy thì tự khắc Tây Thái Hậu sẽ mềm mỏng hơn, lần nào cũng vậy.
Chỉ là... Nàng đột nhiên nghĩ đến hôm nay Tây Thái Hậu giữ Vân Khanh ngủ lại trong cung, việc này thật không giống bình thường mà cũng không phải là một quyết định tùy tiện liền nghĩ lại rồi nhíu mày hỏi: "Ngoại Tổ Mẫu, người có chuyện gì giấu con phải không? Đêm nay người giữ nàng ở trong cung không phải là do thích nàng bồi người. Người nói cho con biết đi, nếu nàng ta bị hủy dung thì có quan hệ gì với con?"
Tây Thái Hậu tiếp nhận ly nước ma ma bưng tới uống một ngụm thấy trong ngực đỡ hơn rất nhiều mới thở dài nói: "Cũng không phải vì ngươi sao. Thái tử Tây Vực đến cầu hôn đã nói là giữa ngươi và nàng ta muốn chọn lấy một người làm Thái Tử Phi. Nếu ngươi hủy đi dung nhan của nàng ta thì đến lúc đó người phải đi hòa thân chính là ngươi đó!"
"Tây Vực đến cầu hôn? Bọn họ dựa vào đâu mà muốn cưới con chứ?!" phản ứng đầu tiên của công chúa Quý Thuận là cảm thấy người Tây Vực không xứng với mình, ánh mắt tỏ rõ vẻ khinh thường.
Tây Thái Hậu nói: "Bọn họ thấy ngươi xinh đẹp lại thông tuệ hơn người nên mới đưa ra yêu cầu này."
"Vậy tại sao họ cũng muốn Thẩm Vân Khanh chứ? Nàng ta với con sao có thể so sánh được?" công chúa Quý thuận không thích Vân Khanh một chút nào cũng là do nàng có đôi mắt phượng xinh đẹp, hơn nữa thân phận lại là con gái của thương nhân đê tiện như vậy thì dựa vào đâu để có thể so với công chúa cao quý như nàng ta.
Tây Thái Hậu an ủi: "Mặc kệ như thế nào nếu bọn họ muốn Thẩm Vân Khanh thì người phải đi hòa thân sẽ không phải là ngươi. Có người thay ngươi gả đến nơi hàn mạc kia chẳng lẽ không tốt sao?"
Công chúa Quý Thuận rốt cục cũng hiểu được chân tướng. Nàng ta không phải loại người lỗ mãng như Nhị công chúa, cho dù có ngang ngược kiêu ngạo cũng phải nhìn sắc mặt mà làm và biết khi nào có thể kiêu căng khi nào phải nhượng bộ làm nũng khi nào thì vừa phải ra vẻ nhu thuận, do vậy liền vỗ tay cười nói: "Tốt, cho nàng ta gả đến Tây Vực đi, cút đi thật xa, như vậy cho dù có muốn nhìn thì cũng không thấy được biểu ca rồi." Nếu ở giữa đường phái người hủy đi khuôn mặt của nàng ấy, làm cho Thẩm Vân Khanh biến thành người quái dị gả đến Tây Vực rồi bị mọi người ở Tây Vực nhạo báng chửi mắng và tra tấn đến chết, như vậy thì mới là tốt nhất.
Tây Thái Hậu nhìn nàng ta bộ dáng ngây thơ, khuôn mặt xinh đẹp khi cười rộ lên làm cho gò má hồng nhuận, hình dáng lộ ra nét tự phụ và kiêu ngạo của Hoàng gia thì chỉ cảm thấy hoạt bát đáng yêu mới đúng là cuộc sống một công chúa chân chính nên có.
Bà một chút cũng không cảm thấy công chúa Quý Thuận nói như thế có gì không đúng mà nghĩ rằng những yêu cầu của công chúa Quý thuận đều là đúng đắn bởi nàng ta là công chúa Hoàng gia do vậy những thứ nên cho hoặc có thể cho thì sẽ tận lực thỏa mãn nàng, như vậy mới xứng là thiên chi kiều nữ.
Điều mà bà chưa bao giờ nghĩ tới là Ngự Phượng Đàn chưa từng nói qua muốn cưới công chúa Quý Thuận, ngược lại thái độ đối với công chúa Quý Thuận đều là lảng tránh, mỗi khi gặp mặt đều tỏ rõ thái độ lạnh lùng với nàng ta. Thậm chí sau khi hiểu rõ ám chỉ của Tây Thái Hậu mà hắn vẫn tỏ vẻ đối công chúa Quý Thuận hoàn toàn không có hứng thú.
Tây Thái Hậu không khuyên can công chúa Quý Thuận, ngược lại còn dung túng nàng ta làm điều xằng bậy mà không hề biết đây không phải là trân trọng yêu thương mà là một loại thương tổn biến tướng.
Công chúa Quý Thuận nghĩ rằng Thẩm Vân Khanh phải đi hòa thân sẽ cút đi rất xa, rời khỏi Thiên Việt nên nàng quyết định trong khoảng thời gian này liền tạm thời không xuống tay đi hủy dung Thẩm Vân Khanh nữa. Ngay lúc đó có một cung nữ đi vào bẩm báo: "Thái Hậu nương nương, bệ hạ đã tới."
Tây Thái Hậu cũng dự đoán trước được điều này. Bảo Chiêu Nghi gương mặt bị thương phải mời Thái y do vậy không thể nào giấu được Minh Đế. Chẳng qua việc mèo cào người này cũng là một cơ hội tốt đối với bà. Chuyện của Thẩm Vân Khanh hôm nay vừa hay có thể giải quyết một lần cho xong.