Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 14: Cho anh một chiếc Porsche 911




Diêm Thị-------đứng hàng đầu về khách sạn, bất động sản, càng công-ten-nơ, là một trong những tập đoàn hung mạnh có số lượng hàng tiêu dùng khổng lồ ở tại siêu thị , có nguồn vốn khoảng 1000 triệu USD, hiện nay có số lượng công nhân hơn 30 vạn người, nhưng nói đến Diêm Thị người trên toàn thế giới đều biết đến, chính là vị tổng giám đốc này----------Diêm Thương Tuyệt là một huyền thoại.
Tin đồn……..
Năm ấy hắn 25 tuổi đã một mình dũng cảm xông vào tổ chức Mafia của Mĩ, 28 tuổi là quý tộc độc thân có giá trị con người lên đến hơn một ngàn triệu đô-la.
Hắn, hầu như là ai cũng biết, là con người nham hiểm, lòng dạ thâm sâu, kẻ lăn lộn trên đường còn biết tác phong làm việc của hắn cực kỳ tàn khốc và tuyệt tình, đắc tội với người như hắn không cần phải xuống địa ngục, chỉ là sống không bằng chết, cho nên không ai có thể chọc giận hắn sau đó còn có thể toàn vẹn trở về.
Nhưng dù là người đàn ông mang theo vẻ tàn nhẫn như vậy, vẫn khiến phụ nữ si mê, dù chết cũng một lòng yêu hắn, nhưng yêu hắn cũng chính là một chuyện tàn nhẫn.
Nghe đồn….
Hắn không bao giờ rung động trước bất kì người phụ nữ nào, một tuần lại đổi một bạn giường, mỗi cái giường, người không phải là người mẫu, ngôi sao nổi tiếng, thì cũng là những người mà xã hội gọi là mỹ nữ có tiếng, cho dù hắn đối với phụ nữ không một lòng, nhưng vẫn có nhiều phụ nữ như thiêu thân lao đầu vào lửa mà gần gũi hắn.
Bất luận là vì gia tài bạc triệu của hắn, hay vì dáng vẻ anh tuấn của hắn, hoặc là thật lòng yêu hắn.
Nói chung tất cả phụ nữ chỉ có thời hạn một tháng được đảm bảo chất lượng, hắn trước giờ cũng không lưu luyến qua bất kì người phụ nữ nào.
Đối với hắn mà nói, phụ nữ đều giả dối, chỉ có thể vật phẩm điều tiết sinh hoạt, không có khả năng mua lại, cho nên hắn vô tình, một khi phát hiện người phụ nữ yêu hắn, vậy hắn sẽ tặng cô cho Diêm Vương.
Ít có người biết được hắn còn có một thân phận khác----người cầm đầu tổ chức Đế.
Diêm Thị.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất ở tầng 128 chiếu vào căn phòng làm việc sang trọng rộng chừng 200m², chiếc thảm lông cừu màu trắng sữa nhập khẩu từ Nga, ghế sofa màu nâu nhập khẩu từ Pháp, đèn thủy tinh tao nhã yên ổn treo ngược trên trần nhà theo kiểu cách Châu Âu, ở phía nam và phía bắc đều là tủ rượu, bên trên chứa đầy những loại rượu đỏ quý giá ở trang viên Bordeaux, còn có Brande đã không còn xuất hiện trên thị trường.
Người đàn ông ngồi ở trước bàn làm việc vẻ mặt nghiêm túc nhìn bản hợp đồng trên tay, lúc thì nở nụ cười khinh thường, lúc thì bất mãn nhíu mày, dáng vẻ thì không cần nói nhìn thẳng hay nhìn nghiêng cũng đều vô cùng anh tuấn.
“Mị Cơ, gọi giám đốc Tô đến đây.”
Vươn ra bàn tay xương cốt rắng rỏi, ung dung đè xuống điện thoại nội bộ, tiếng nói Diêm Thương Tuyệt giàu từ tính đậm mùi vị lãnh khốc vang vọng cả căn phòng trống trãi, giọng nói vô cùng rõ ràng.
Không lâu sau cửa phòng đột nhiên được mở ra, một bóng dáng màu tím vẻ mặt Tô Xích Cảnh cười xấu xa xuất hiện trong văn phòng.
Thật là! Tên nhóc này chẳng lẻ có mắt ở sau lưng sao? Hắn ở phòng ăn vụng trộm cũng bị bắt được? Xem ra lần sau phải xem thử nơi đó, đong đưa cái đầu có chút không nghiêm chỉnh đi về phía trước.
“Tìm anh có việc à? Cậu không biết thiếu gia anh đang chơi đùa vui vẻ hả? Trợ lý của anh lâu lắm rồi cũng chưa thấy đúng giờ như vậy, lão đại cậu gọi một đường dây nóng, anh liền lập tức đến đây! Tiếp theo cậu có ngọn lửa nào cần phải dập à?”
Tô Xích Cảnh y như gà mẹ mà lãi nhãi, hoàn toàn không để ý đến một bên mặt tối đen của Diêm Thương Tuyệt.
Hai tay chống lên bàn làm việc bằng gỗ lim, cúi đầu nhìn bản hợp đồng Diêm Thương Tuyệt cầm trên tay, gật gật đầu tán thưởng, Ưm! Không tồi! tên nhóc này làm việc càng ngày càng có hiệu suất rồi, lại một bản hợp đồng kinh doanh hơn ngàn vạn tới tay.
Nhìn dáng vẻ bất cần đời của Tô Xích Cảnh, Diêm Thương Tuyệt không khỏi cảm thấy nhức đầu: “Ngày mai đi Paris.”
Vài chữ ngắn gọn rõ ràng được thốt ra từ đôi môi mỏng gợi cảm của Diêm Thương Tuyệt, vẫn lạnh băng không có chút nhiệt dộ, nhưng lại giảm đi sự tàn nhẫn tuyệt tình, tăng thêm một phần mệnh lệnh.
Tô Xích Cảnh ờ bên cạnh vẫn đang còn đang chìm đắm trong bản hợp đồng hơn ngàn vạn vui vẻ không thôi kinh hãi xém chút nữa quai hàm rớt xuống đất, không phải đâu! Hôm trước hắn mới từ Canada trở về à? Người đẹp mới vừa giành được còn chưa mang lên giường ủ nhiệt, lại phái hắn đi!
“Này! Những người khác trong công ty đều chết rồi à? Làm gì mỗi lần đều bắt anh đi hả? lần này anh bảo cái gì cũng không đi!”
Nói xong Tô Xích Cảnh có chút tức giận đi đến một tủ rượu lấy ra một chai rượu đỏ nước Pháp năm 75, liền mở to miệng uống một ngụm lớn, Ưm! Đúng là đồ tốt!
Xem ra bữa nào phải đến nhà Diêm Thương Tuyệt một chuyến, má ơi! Cũng nên để hắn trở về kiếm chút béo bở chứ! Lần nào cũng đều xem hắn như nô lệ.
Dù sao Diêm Thị có được ngày hôm nay, hắn, nói sao cũng là người có công lớn nha!
Nhìn Tô Xích Cảnh há to miệng uống rượu đỏ hắn cất giấu vài năm, đôi mày kiếm của Diêm Thương Tuyệt hơi hơi nhíu lại, gương mặt anh tuấn thoáng chốc trở nên khó coi.
“Cho anh một chiếc Porsche 911.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.