Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 43: Anh dẫn tên đó đến phá hư chuyện tốt của tôi




Một giọng nữ như cái hố sâu khiến ba người ở đây không khỏi nhíu mày, thanh âm này vang dội làm người ta không dám khen ngợi.
Không phải cô! Không phải Tưởng Niệm!
Sau khi An Nguyệt Lê nghe giọng này liền dám chắc cô gái này không phải Tưởng Niệm, giọng Tưởng Niệm như lục lạc trong trẻo êm tai, như nước của dòng suối nhỏ sạch sẽ lưu loát, mà giọng cô gái này có chút thô dày, cho nên, hắn có thể khẳng định, không phải cô!
Vậy cô ở đâu?
“Nói cho tôi biết, anh bắt cô ấy như thế nào?” Xoay người, không chút nào tỏ ra yếu kém nhìn vẻ mặt nhàn rỗi của Diêm Thương Tuyệt, tia máu đỏ tươi tràn ra trong hốc mắt.
Lúc nhìn đến gướng mặt thật của người phụ nữ trên sofa kia, trái tim thắt chặt của Tô Xích Cảnh cũng dần ổn định.
Không phải cô ấy! cũng may không phải cô ấy!
Không rõ lắm cảm xúc hiên giờ của chính mình là gì, hắn chỉ biết nếu trên sofa là cô bé kia, hắn nghĩ, có lẽ hắn sẽ suy sụp.
Hắn biết mười năm trước đã có một mùi hương quanh quẩn trong lòng, khó có thể quên được.
Cho nên hắn mới có thể trong lúc An Nguyệt Lê do dự, tìm ra kết quả, trực giác của hắn nói cho hắn biết, không phải cô bé kia!
“Không biết.” Khóe môi nở một nụ cười lạnh, nhưng đáy mắt thật sự là nghi hoặc.
Hiển nhiên hắn không biết vì sao An Nguyệt Lê lại tìm đến hắn, còn đứa bé giả dối kia đâu?
Hắn có chút nhớ nhung cô!
“Tưởng Niệm có phải bị anh mang đi không?” Kiềm nén cơn tức giận, An Nguyệt Lê chỉ hung hăng nhìn chằm chằm hắn, bàn tay dặt bân người chợt nắm chặt.
Nghe được lời nói của An Nguyệt Lê, Diêm Thương Tuyệt có thể hiểu rõ đôi chút, không thế cô nữa, hắn ta hoài nghi mình mang cô đi?
Nhưng ai mang cô đi? Có chút đau lòng!
Mấy ngày nay bận bịu chuyện tổ chức và công ty, hắn căn bản không có thời gian để quản cô, người được phái đi cũng rút về.
Bởi vì Cẩn Vi muốn trở về rồi!
“Tôi không mang cô ấy đi, nhưng tôi sẽ tìm cô ấy!” Lạnh lùng nhìn người đàn ông lòng nóng như lửa đốt trước mắt này, trong con ngươi u ám là một mảnh tàn nhẫn tuyệt tình.
Hắn có ý nghĩ muốn nghiền nát suy nghĩ của người đàn ông này!
Nếu hắn vừa ý món đồ gì, bất luật kẻ nào cũng không thể chạm tay vào! Vì sao chỉ hắn ta có!
“Không phải anh mang cô ấy đi?” Rất cẩn thận quan sát từng nét biểu cảm trên mặt Diêm Thương Tuyệt, An Nguyệt Lê cảm thấy không phải hắn ta mang Tưởng Niệm đi.
Dựa vào thân phận, địa vị bây giờ của hắn ta, không cần phải lừa gạt một tên tép riêu xó chợ như hắn, nhưng nếu không phải Diêm Thương Tuyệt mang Tưởng Niệm đi? Vậy thì là ai?
“Anh vẫn chưa đủ tư cách để tôi hao tổn tâm tư vào việc lừa gạt anh, hơn nữa…” Ngừng một lúc, thản nhiên liếc nhìn An Nguyệt Lê một cái, liền nhíu mày khinh thường nói: “Tôi muốn mang cô ấy đi, không cần phải đặt anh trong mắt, hiểu?” Ánh mắt thâm thúy, nhìn người đàn ông có vẻ giận dữ trước mặt, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Không thấy cô ấy nữa, tôi đánh mất cô ấy rồi.” Chán nản dùng đôi bàn tay hung hăng níu chặt lấy mái tóc, từ từ ngồi xổm xuống.
Không thèm quan tâm đến câu nói khinh miệt kia của Diêm Thương Tuyệt, An Nguyệt Lê chỉ biết hắn mất đi người con gái hắn vô cùng yêu thương, hắn, thật sự đánh mất cô rồi!
Vì sao phải xảy ra chuyện thế này, rõ ràng hắn bảo vệ cô rất tốt, nhưng cuối cùng tại sao vẫn tổn thương đến cô vậy?
Hắn chỉ muốn yêu cô, giúp đỡ cô, bảo vệ cô, hắn tình nguyện để xương cốt của chính mình tan vỡ cũng không muốn cô chịu một chút uất ức nào!
Hắn thật sắp điên rồi, sắp sữa sụp đổ rồi!
Diêm Thương Tuyệt nhìn qua như cơn gió nhẹ, nhưng khi hắn biết không thấy cô, hắn bắt đầu nóng nảy, lòng, không thể bình tĩnh được.
Chỉ là không muốn An Nguyệt Lê thấy, hắn nhớ đến bọn họ từng điên cuồng gần sát-hôn, lưu luyến- yêu thương, trong lòng hắn liền ghen-ghét-phát cuồng, hắn thề gặp lại cô lần nữa, hắn nhất định sẽ làm thông cái đầu đần của cô, để cô biết rõ, người đàn ông của cô chỉ có thể là hắn!
Rốt cuộc ai mang cô ấy đi?
Không có được câu trả lời hắn muốn, An Nguyệt Lê thất thần lắc đầu từng bước rời đi, hắn nên đi đâu để tìm cô đây?
Sau khi An Nguyệt Lê đi, Tô Xích Cảnh nhìn Diêm Thương Tuyệt có ý muốn lấy lòng một chút, còn cố ý đổi giọng điệu: “Tuyệt, cậu sẽ không thật sự mặc kệ chứ!”
“Anh dẫn anh ta đến phá hư chuyện tốt của tôi? Hủm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.