Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 62: Đừng vọng tưởng phá hư kế hoạch của tôi




Cô gái nhìn thấy Tô Xích Cảnh, vội vàng trốn sau lưng Diêm Thương Tuyệt, thấy hắn ta đi tới, hơi sợ ló đầu ra, có chút chột dạ khúm núm chỉ vào hắn ta, nhỏ giọng nói----
“Ai bảo anh không đến đón tôi, bản thân mình lại lưu luyến hoa cỏ.”
Cô gái bĩu môi có chút sợ hãi nhìn hắn ta, ai biết được đắc tội với hắn ta, hắn ta lại giở trò gì, lần trước là thả một con rắn giả ở dưới giường cô, lần trước nữa là thả một con nhện giả trên áo lông của cô, còn lần trước của trước nữa….dù sao hắn ta cũng sẽ chơi ác với cô, cho dù Tuyệt có phát hiện cũng chỉ trách phạt hắn ta một chút, lần sau hắn ta vẫn ngang nhiên sẽ tiếp tục.
“Em không sợ con rết?!” Tô Xích Cảnh nheo mắt lại, nhìn Cẩn Vi cảnh cáo.
“Anh muốn chết à!” Diêm Thương Tuyệt nhìn Cẩn Vi ở sau lưng bị dọa sợ, mặt thương tiếc ôm cô vào lòng lần nữa, lạnh lùng nhìn Tô Xích Cảnh.
“Này, đây là chuyện riêng giữa anh và cô ấy, sao cậu lại nhúng tay vào?” Vẻ mặt Tô Xích Cảnh ỉu xìu chịu đựng nhìn ánh mắt của Diêm Thương Tuyệt, sự dịu dàng của hắn chỉ dành cho Cẩn Vi thôi sao?
Nhưng mà dịu dàng cũng không nhất định là yêu nha, hắn ta biết rõ đó là vì tình nghĩa, đối với Cẩn Vi đơn thuần như nước này mà nói không biết là may mắn, hay là vận mệnh?
Bởi vì hắn ta biết người đàn ông có độc Diêm Thương Tuyệt này sẽ không vì bất kì người con gái nào mà vứt bỏ oanh oanh yến yến ở bên ngoài, Cẩn Vi cũng không ngoại lệ, có lẻ hắn sẽ cho cô ấy một danh phận và thương yêu vô cùng, nhưng hắn sẽ không vì cô ấy mà ở nhà làm một người đàn ông tốt.
Phụ nữ, gặp phải hắn có lẻ đều là bất hạnh!
Trong dầu đột nhiên xuất hiện một gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ, như hoa lê đẫm mưa, dáng vẻ tức giận bất bình rất đáng yêu.
Tưởng Niệm! Tô Xích Cảnh cười ấm áp, mới vài giờ ngắn ngủi mà thôi hắn ta liền nhớ cô như vậy rồi!
Đặt văn kiện trong tay xuống, vẻ mặt cao thâm khó lường nhìn chằm chằm Tô Xích Cảnh: “Đi đâu rồi?”
“Tìm cô ấy.” Tô Xích Cảnh không chút che giấu nhíu mày lạnh lùng nhìn hắn.
“Tìm cô ấy lám gì? Đừng vọng tưởng phá hư kế hoạch của tôi!” Híp mắt, cái nhỉn như muốn hủy trời diệt đất nhìn Tô Xích Cảnh thong dong bình tĩnh.
Tô Xích Cảnh và cô qua lại từ lúc nào?
“Anh sẽ không cho cậu tổn thương cô ấy.” không thèm quan tâm đến trên người Diêm Thương Tuyệt tản ra hơi lạnh, không chút yếu kém nhìn con ngươi khát máu của Diêm Thương Tuyệt.
Hắn ta cũng không muốn xen vào chuyện này, nhưng mà hôm nay sau khi gặp cô, hắn ta lại có ý nghĩ muốn bảo vệ dáng vẻ nhìn có vẻ yếu ớt mà lại có một mặt kiên cường của cô, khiến hắn ta càng yêu thương cô hơn, hơn nữa biết cô chỉ vì một câu của hắn ta mà khổ sỡ mấy tiếng, hắn ta không thể không cảm động, từ lần đầu tiên khi nhìn thấy cô, cô giống như một loại mùi hương thơm mát quấn sâu lấy hắn ta, mười năm, hắn ta vẫn như vậy cảm giác vẫn rõ ràng như trước hệt như lần đầu nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của cô.
Thấy giữa hai người hơi có mùi thuốc súng, Cẩn Vi có chút ngớ ngẩn, tình cảm của bọn họ vần rất tốt, thỉnh thoảng sẽ nói giỡn một chút, nhưng cũng không có nghiêm túc giống như vậy.
“Các anh nói ‘cô ấy’ là cô bé kia sao? lần này Tuyệt trở về chính là vì cô ấy?” Dè dặt nhìn hai người đang giằng co, Cẩn Vi cau mày.
Cũng đã chau mũi trừng mắt nhìn đối phương chằm chằm, dường như có quên cả có người thứ ba ở đây, chưa bao giờ thấy qua hai người họ phá lệ xảy ra tranh chấp, xem ra đây không phải một hiện tượng tốt nha!
“đừng nghĩ nhiều.” Xoay đầu, hoàn toàn không còn vẻ nghiêm túc như vừa nãy, Diêm Thương Tuyệt dịu dàng vuốt ve gương mặt trắng nõn của Cẩn Vi.
“Là….chính là cô gái anh vẫn rất hận kia sao?” Mở to hai mắt, nhìn Diêm Thương Tuyệt rất tò mò, cô biết trong lòng hắn vĩnh viễn có một cái gai, cô chỉ là nghe hắn nhắc qua ở lần hắn trở về nước lúc trước.
Cô gái ấy rốt cuộc là một cô gái như thế nào?? Có thể khiến cho Tuyệt vả Cảnh trở mặt?
Cẩn Vi hơi hiếu kì, nhưng mà cô biết Tuyệt trỏ về chỉ là muốn trả thù cô ấy, hắn sẽ không bỏ ra bất kì chút cảm tình nào cho cô ấy.
Từ lúc liều mình cứu hắn ở mười trước, cô liếc mắt một cái liền cho rằng, hắn chính là bến đỗ duy nhất cả đời này của cô.
Cô cũng biết hắn không thích mình, nhưng một người đàn ông mang trong lòng cả thế giới thì sẽ yêu ai?
Hắn sẽ không yêu bất kì ai!
“Ừ, quà tặng tỉ mỉ chọn cho em này nhìn xem có thích không?” Thấy Diêm Thương Tuyệt nhếch môi, không có mở miệng, bầu không khí trong văn phòng có chút xấu hổ, Tô Xích Cảnh vươn tay đưa hộp quà trong tay cho Cẩn Vi đang hao tổn tinh thần.
Sợ hãi nhìn thoáng qua Tô Xích Cảnh, có chút do dự nhưng trước sau không có kết quả, lòng còn sợ hãi nhìn nhìn: “Sẽ không phải là rết chứ?” Chau mũi, chỉ vào cái hộp nhìn gương mặt đen xì của Tô Xích Cảnh.
Xem ra mấy lần trước nha đầu này rất sợ hãi nha! Xem ra thời gian sau này chơi vui rồi!
Tô Xích Cảnh lấy tay che miệng, giả vờ khụ một tiếng: “Cầm đi, không phải rết!”
Cẩn Vi nhìn thoáng qua Diêm Thương Tuyệt, dưới cái ra hiệu của hắn, mới đưa cánh tay trắng nõn nhận gói quà, ai ngờ câu nói kế tiếp của Tô Xích Cảnh dọa đến cô.
“Không phải rết, là…ếch.”
“A-“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.