Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 98:




“Cảnh, sao ở ngoài? Trợ lý Tổng Thống Ireland vừa mới nhắc anh với tôi, không khó nhìn ra cô ấy có ý với anh, anh thì sao? Cảm thấy thế nào?” Diêm Thương Tuyệt ôm lấy Tưởng Niệm, nhìn vẻ đau lòng của Tô Xích Cảnh.
“Chú, chú thật có sức hấp dẫn, người ta liếc mắt thôi đã thích chú, thật tốt!” Tưởng Niệm nói thật lòng, tuy rằng cô không biết chú có ý với người ta hay không.
Tô Xích Cảnh cười chua xót, ngơ ngác nhìn Tưởng Niệm: chỉ cần không phải em, dù có sức hấp dẫn đến đâu đi nữa cũng không như ý tôi. Trong lòng hắn nghĩ thế, tiếp đó hắn lại dùng giọng điệu vô-lại của ngày xưa nói: “Tôi không quan tâm đâu, phụ nữ thôi mà, chỉ cần bằng lòng động dâng đến cửa, tôi đều chào đón.”
Tưởng Niệm vừa nghe lời này, có chút đỏ mặt, cắn môi, khinh bỉ Tô Xích Cảnh.
Hừ! uổng công cho mình vừa rồi còn lo lắng cho hắn, xem ra hắn như ngày thường, quỷ-háo sắc!
Khinh bỉ Tô Xích Cảnh, Tưởng Niệm không chịu được ôm vai: “Chú! Chú có thể chú tâm một chút hay không? Chú như vậy thật sự là làm tổn thương trái tim người ta, đã không có cảm giác với người ta thì đừng đi trêu chọc người ta, đừng đến lúc đó hủy đi sự trong sạch của người ta, lại còn nợ người ta.” về sau giọng càng nói càng nhỏ.
Diêm Thương Tuyệt không nói, chỉ là khóe môi khẽ nhếch, nhìn mặt Tô Xích Cảnh biến sắc. Bộ có thật hài lòng.
Tô Xích Cảnh ngây ngốc nghe cô dạy dỗ, cuối cùng cũng không chịu nổi quát: “Cô bé em bao nhiêu tuổi rồi mà sao còn dong dài hơn cả ông già tôi thế? Tôi sắp điên rồi, tôi phải chạy nhanh, nếu không sẽ chết trong này.” Tô Xích Cảnh kêu thảm, rồi xoay người muốn bỏ đi.
“Chú!?” Tưởng Niệm có chút tức giận, không nên hỡ tí là nói chữ chết chứ!
Bước chân của Tô Xích Cảnh tạm dừng, đặt trong không trung, cuối cùng chậm rãi thả xuống, cười vui vẻ, vẫn không quay đầu đi về phía trước, chỉ là đưa tay, vẫy vẫy.
Diêm Thương Tuyệt rút lại nụ cười, nhìn bóng lưng cô đơn này của Tô Xích Cảnh, trong lòng tê rần.
“Chúng ta vào thôi.”
Hai người dựa sát vào nhau đi về trước, dưới ánh trăng, chiếc bóng kéo dài.
Buổi tối, lại là một đêm xuân, dù Tưởng Niệm đã mệt chết đi được, nhưng Diêm Thương Tuyệt cầm thú căn bản không tính buông tha cho cô, ngấu-nghiến mỗi một tấc da-thịt cô, dùng thật nhiều tư thế xấu hổ, mỗi tư thế cũng hết mấy tiếng.
Như là trút-giận, động tác cực kì thô-lỗ.
Trong lòng Tưởng Niệm cực kì sợ hãi, hiển nhiên có chút bài xích sự thô bạo của hắn, lúc làm luôn nhăn nhăn nhó nhó, thần kinh căng thẳng, khiến vật cứng rắn của Diêm Thương Tuyệt chậm chạp không vào được.
Cuối cùng lúc Tưởng Niệm ngất đi vì mệt mới thoát thân, cực kì lưu luyến liếm mút chiếc lưỡi cùng cánh môi của cô, thấy cô nhíu chặt mày, Diêm Thương Tuyệt lười biếng chống đầu nằm bên cạnh cô, thật dịu dàng dùng đầu lưỡi liếm liếm mi tâm của cô, lúc nhìn thấy cô không nhíu mày nữa, mới đứng dậy đi đến phòng tắm.
Sau khi tắm xong, bọc khăn tắm rồi đi ra, một tay miễn cưỡng vén tóc ướt, tay còn lại nắm di động, lướt trên màn hình một hồi giọng nói lành lạnh vang lên: “Là tôi.”
“Nghe nói mấy ngày gần đây sẽ có mưa to, anh nói Viễn Đông, bán vật liệu gỗ lần trước cho An Nguyệt Lê với giá thấp nhất, đúng, toàn bộ, ừ ~ có thể cho bọn họ nợ tiền, hơn nữa nợ càng nhiều càng tốt, ừ.”
Cúp điện thoại, Diêm Thương Tuyệt ném lên sofa bên cạnh, ánh mắt sâu xa nhìn Tưởng Niệm ngủ say trên giường, khóe môi nhếch lên một độ cong hoàn mỹ, nhưng nụ cười này, lạnh lẽo.
Xưởng An gia.
“Ba~ba~ mau ra đây! Con có một tin tức muốn nói với ba, ba?!” theo giọng nam cao vút, cửa văn phòng bị một lực lớn đẩy ra, người đàn ông mặc bộ áo quần thoải mái màu trắng, soái khi bước vào, trên mặt tràn đầy tươi cười.
An Chí Viễn vốn đang tính sổ sách, bị người bất thình lình xông vào dọa giật mình, sau khi thấy rõ là An Nguyệt Lê liền trở nên nghiêm túc: “Sáng sơm ầm ĩ cái gì?”
Tháo kính, phủi bụi trên vai, nhìn chằm chằm vẻ mặt vui sướng của An Nguyệt Lê.
“Ba, vật liệu gỗ Viễn Đông đồng ý bán toàn bộ vật liệu gỗ trong xưởng của họ cho chúng ta, hơn nữa còn với giá thấp nhất trị trường, cứ như vậy, chúng ta có vật liệu cho hàng của ông chủ Trịnh rồi.” An Nguyệt Lê thả bao, cầm lấy ly nước trên bàn, uống từng ngụm từng ngụm, thật là khát mà.
“Thật sao?” An Chí Viễn nghe mà mừng.
“Vâng vâng! Hơn nữa còn cho phép nợ, chờ chúng ta thu tiền hàng rồi trả nợ cho ông ta, không có lãi suất.” An Nguyệt Lê buông cái lý, kích động lấy bản hợp đồng ra.
An Chí Viễn vừa nghe, liền có chút không tin, lo lắng hỏi: “Có chuyện tốt vậy không? Có phải có mục đích gì không? Lúc trước chẳng phải ông ta sống chết cũng không bán sao? Sao....”
“Yên tâm! Ba, con nghe nói con gái của ông ta phải gả cho Hoa kiều nước Anh, rất nhiều tiền, cho nên không tính làm kinh doanh, muốn bán hết vật liệu gỗ còn tồn kho ra ngoài, cho nên đồng ý bán giá thấp cho chúng ta, ba ngẫm lại xem hiện tại ngoài trự xưởng chúng ta thì có xưởng nào cần nhiều vật liệu gỗ như vậy? Ba yên tâm, con cũng hỏi cẩn thận rõ ràng, không có gì, hơn nữa có hợp đồng đây, chúng ta sẽ không mất.” An Nguyệt Lê rất kiên trì giải thích, ngay tại thời điểm hắn đang hao tâm phí sức vì chuyện vật liệu gỗ, đột nhiên có điện thoại đến nói 'Viễn Đông' đồng ý bán vật liệu gỗ cho hắn, ban đầu hắn cũng không tin, cho nên sáng sớm liền ra ngoài hỏi thăm, sau khi hỏi thăm mới biết được hóa ra con gái của 'Viễn Đông' phải gả cho Hoa kiều nước Anh, hai ông bà không nỡ xa con gái nên cũng chuẩn bị đi theo di dân sang nước Anh sống.
“Ba~ chờ chúng ta kiếm được tiền, ba phải đi cầu hôn dì Thu đó, ba sống như vậy nhiều năm rồi, con hi vọng nửa đời sau có một người có thể sống cùng ba.”
lúc còn rất nhỏ, hắn đã lập chí phải kiếm thật nhiều thật nhều tiền, để ba sống những ngày tốt nhất, tuy rằng cuộc sống hiện tại của họ coi như có thể, nhưng hắn vẫn muốn cho ba thứ tốt nhất, còn có cô ấy, dù hiện tại cô ấy đi rồi, rời xa hắn rồi.
“Con có lòng này, ba thấy thõa mãn rồi, chờ hết bận, con cùng Tiểu Miểu đi ra ngoài vui chơi đi.” An Chí Viễn vui mừng vỗ bã vai hắn, thở dài, tiếp tục nói lời thấm thía: “Ba biết trong lòng con nghĩ gì, nhưng chuyện đã thành kết cục đã định, điều gì cũng không thay đổi được, cuộc sống của các con còn dài, còn có rất nhiều đường phải đi, ba hi vọng con có thể hiểu, thân là một người đàn ông phải có trách nhiệm! Tiểu Miểu lúc này mang giọt máu của An gia chúng ta, mặc kệ con có yêu con bé hay không, trách nhiệm này con nhất định phải gánh, đây là con nợ con bé, biết không?”
An Nguyệt Lê im lặng, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Hắn không phải một người đàn ông không chịu trách nhiệm, nhưng trong lòng hắn nghĩ đến người con gái khác.
“Con biết rồi ba, con sẽ đối xử với cô ấy và đứa bé thật tốt.” vì không để ba lo lắng, An Nguyệt Lê gật đầu.
Tiểu Miểu đối xử tốt với hắn, hắn làm sao không biết? Nhưng mà, không có tình, không có yêu, hắn có thể làm gì?
“Con biết là tốt rồi, ba đi chợ trước, mua chút đồ có dinh dưỡng bồi bổ cho thân thể Tiểu Miểu, gần đây con bé đó không có khẩu vị gì.” An Chí Viễn nói xong, liền khom người đi ra ngoài.
Nhìn bước chân ba lảo đảo, hai bên tóc mai đã bạc, An Nguyệt Lê vô cùng khổ sở, không thể làm ba lo lắng cho hắn nữa, ông, già, rồi!!
Ba~ con bằng lòng vì ba, buông tha một lần!
Biệt thự Diêm gia.
Lúc Tưởng Niệm thức dậy liền không thấy Diêm Thương Tuyệt đâu, nhìn chỗ bên cạnh lõm xuống, có dấu vết hắn từng ngủ, ngửi được hơi thở thuộc về hắn, Tưởng Niệm cảm thấy thật kiên định, trên tủ đầu giường đặt một mảnh giấy 'Vợ à, anh đến công ty trước, tối qua em mệt rồi, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối anh sẽ về sớm, yêu em~'.
Nhìn mỗi câu mỗi chữ này, Tưởng Niệm cười hạnh phúc, hắn đối với mình tốt lắm.
Nhưng mà....trong lòng cô lại có An Nguyệt Lê.
Đối với Diêm Thương Tuyệt chẳng qua chỉ là ngoan ngoãn thuận theo nên có mà thôi.
Đột nhiên trong lòng cảm thấy thật có lỗi, rũ mắt, nhìn tờ giấy trong tay, đột nhiện linh quang chợt lóe, hắn thiệt thòi, vậy thì làm chút gì bù đắp đi.
Nghĩ vậy Tưởng Niệm hưng trí bừng bừng rời giường, nhìn mình trong gương đầy vết hơn, lại nhớ đến tối qua quấn-quít mất hồn, mặt, bất giác đỏ bừng.
Tìm hết nửa ngày trong tủ quần áo to thế này mới lôi ra một chiếc áo thung T màu trắng và chiếc quần cụt màu vàng, bởi vì trời nóng, nên không thể mặc quá nghiêm túc, áo thung có thể miễn cưỡng che khất dấu vết trên xương quai xanh.
Sau khi chỉnh chu xong Tưởng Niệm liền xuống lầu, “Chào thiếu phu nhân!”
Người hầu đang bận rộn vì giữa trưa, nhìn thấy Tưởng Niệm cười yếu ớt xuống lầu, liền cung kính hô.
Thiếu phu nhân?!
Cô còn chưa kết hôn với anh mà, cô dường như con chưa quen với xưng hô này, ngượng ngùng gãi gài tráng, xấu hổ nói: “Mọi người gọi tôi là Tưởng Niệm được rồi, tôi, tối chúng vẫn chưa kết hôn đâu.”
Dáng vẻ mơ màng thật đáng yêu, nhóm người hầu đặc biệt thân với vị thiếu phu nhân giản dị gần gũi này, nhưng luôn có lẻ người không thấy được cái tốt của người.
“Đừng! Chúng tôi nao2o dám gọi thẳng tên ngài chứ! Ngài biết tiếng tăm của thiếu gia không? Nghe qua sự tích về ngài ấy chưa? Ngài ấy tôn quý như thế, vợ ngài ấy lại tự hạ thấp thân phận chính mình, lẽ nào không nghĩ đến mặt mũi của thiếu gia? Hừ! Thì ra cũng chỉ là một cô gái tầm thường chưa ra xã hội.” Lily khinh bỉ nói, nhìn thấy gương mặt Tưởng Niệm tinh xảo, nảy sinh lòng đố kị.
Vẻ mặt hồ ly!
Tưởng Niệm nghe lời của cô ta, sắc mặt cực kì khó coi, nắm chặt làn váy, nhìn vẻ mặt cao ngạo của Lily.
Cô đắc tội với cô ta chứ?!
Cô ta dựa vào cái gì mà châm chọc cô?
Tưởng Niệm không để ý đến cô ta, lắc lắc đầu muôn bỏ đi, cô không muốn đắc tội với bất kì ai, đương nhiên cũng không muốn hơn thua với bất kì ai, cho nên bình thường cô sẽ lựa chọn trốn tránh, không phải cô yếu đuối, mà là cô rộng lượng, không thèm tranh cãi với tiểu nhân.
Lyli thấy Tưởng Niệm nén giận, kiêu ngạo lại càng kiêu ngạo, buông khăn lau trong tay, tiếp tục châm chọc: “Sao? Mất hừng rồi sao? Vốn là một kẻ tầm thường, cũng không biết dùng thứ gì quyến rũ thiếu gia nhà chúng tôi, cái này xem như con quạ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng sao? Có lẽ có mẹ sinh, không có mẹ, quy tắc gì cũng không biết?”
Cô ta dám sỉ nhục mẹ cô?!
Tưởng Niệm nắm chặt tay, trước trán nổi chút gân xanh. Cô có thể thông cảm cho cô gái này không thích mình, cũng có thể thông cảm từng từ khinh bỉ của cô ta, nhưng cô tuyệt không cho phép bất kì kẻ nào vũ nhục mẹ cô, tuyệt đối không!
Quay đầu, tức giận trừng mắt Lyli, cay độc nói: “Xin lỗi tôi! Mau!”
Lily giống như nghe được chuyện buồn cười, che miệng cười ra tiếng: “Ha ha~ xin lỗi? Vì sao? Cô là ai chứ? Thực sự coi mình là thiếu phu nhân của Diêm gia rồi sao?”
“Bởi vì cô sĩ nhục mẹ tôi! Tôi có thể không so đo chuyện cô không tôn trọng tôi, nhưng không ai có tư cách nhận xét mẹ tôi, cho nên cô phải xin lỗi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.