Vân Khởi đặt Thác Bạt Phong xuống phía sau cây ngô đồng, xoay người chạy đi, tay niết thiền dực đao, chạy nhanh qua nửa hoàng cung, trở lại chiếu ngục.
Vân Khởi nhìn một hồi, nhặt lá bùa lúc trước để quên dưới đất lên, cất vào trong ngực, nhặt lấy chén sứ còn chút rượu dư, đập bể làm hai, lại kéo thi thể ngục tốt qua.
Vân Khởi đem thi thể kia tựa vào trước song sắt, lấy mảnh sứ vỡ kia cắt một vết thương ở cổ, lại vận khởi nội lực, vung tay ném mảnh sứ vỡ đi, khiến cho nó vững vàng đính vào tường. Tạo ra cảnh tượng giả Thác Bạt Phong phát hiện trong rượu có độc, quăng ám khí giết chết giám ngục.
Song ngục tốt chết đã lâu, thi thể lạnh như băng, chỗ cổ chỉ chảy xuống một chút máu sềnh sệch.
Vân Khởi cắn răng lấy Thiền dực đao cắt lên cánh tay, máu tươi chảy ra, nhiễu đầy đất, rồi kéo vạt lý y bên trong ra băng bó ổn thỏa, xoay người rời đi.
Lúc chạy trở về đại viện, đã là canh hai, trong cung nơi nơi đèn đuốc sáng rực, Vân Khởi mất máu sau lại một mạch chạy nhanh, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, dựa vào tường viện thở dốc chốc lát, hồi sức, đỡ Thác Bạt Phong ngả nghiêng dưới cây ngô đồng không biết trời trăng gì, đẩy cửa vào phòng.
Vân Khởi mở cửa tủ, thu gom tài vật, trầm ngâm chốc lát, lấy ra Tú xuân đao của mình, cầm trong tay cân nhắc. Chính diện chuôi đao có khắc sâu một chữ: Vân
Lật chuôi, ở mặt hướng vào lòng bàn tay, lại có một chữ cong cong vẹo vẹo: Phong.
—————
“Vân Khởi, lĩnh được Tú xuân đao rồi?”
Vân Khởi mười lăm tuổi gật đầu cười, nói: “Đi, đi thỉnh sư nương khắc chữ”
Thác Bạt Phong cùng Vân Khởi hai người sóng vai mà ngồi ở bờ hồ Huyền Vũ, Vân Khởi vuốt vuốt Tú xuân đao vừa mới lĩnh, Thác Bạt Phong cười nói: “Từ nay ngươi chính là Cẩm y vệ”
Vân Khởi trầm ngâm mỉm cười, tiện tay vung đao, một đạo kiếm phong lay động, kích mặt hồ nổi lên từng gợn sóng, Vân Khởi lại duỗi tay rút bội đao bên hông Thác Bạt Phong ra, hai tay tung tung, trao đổi đao, nói: “Sao lại nặng hơn của ta?”
Thác Bạt Phong lười nhác nằm trên cỏ, đáp: “Tú xuân đao đều là đo lường thân mà tạo ra, tùy theo thể lực từng người, bắp thịt cùng chiều dài cánh tay, ngón tay mà xác định, ngươi cần phải cất giữ cẩn thận, Tú xuân đao của ngươi chỉ có một thanh, đao tại nhân tại, đao đoạn nhân vong.”
Vân Khởi cầm chuôi đao chuyển qua, hướng về phía ánh nắng xem xét, trên chuôi đao của Thác Bạt Phong có khắc một chữ.
Thác Bạt Phong đột nhiên ngồi dậy, nói: “Đưa đây”
Vân Khởi nộp đao, Thác Bạt Phong lại nói: “Đưa thanh kia cho sư ca luôn”
“Để làm chi” Vân Khởi nheo mắt lại, cảnh giác hỏi.
Thác Bạt Phong cười nói: “Sư ca giữ giùm ngươi, tránh cho rơi xuống hồ”
Khóe miệng Vân Khởi khẽ giật giật, cánh tay Thác Bạt Phong đã vươn ra, tay không đoạt bội đao Vân Khởi, sau đó niết lưỡi đao, trở tay, tự khắc chữ xuống chuôi bội đao của mình.
“Uy uy, ngươi đừng vẽ bậy!” Vân Khởi vội vàng ngăn cản.
Khóe miệng Thác Bạt Phong mang theo vào phần ý cười, nghiêm túc khắc lại ở mặt khác của chuôi đao chữ “Vân”.
Chữ của Thác Bạt Phong bảy nghiêng tám ngã, rất là xấu, sau khi khắc xong thổi thổi vụn phấn, nói: “Hảo, từ nay về sau đem ngươi nắm trong lòng bàn tay”
Vân Khởi dở khóc dở cười, Thác Bạt Phong lại nói: “Cũng khắc cho ngươi một chữ”
Vân Khởi phát điên nói: “Đây là đao mới! Còn chưa từng thấy máu, ngươi lại ở đó làm bừa…”
Thác Bạt Phong đứng dậy bỏ chạy, Vân Khởi tiến lên phía trước một đường đuổi theo, hai người chạy vòng quanh hồ Huyền Vũ như điên, Thác Bạt Phong chân dài, trong lúc sải bước chạy trốn vẫn tranh thủ khắc chữ một cách đứt quãng lên chuôi đao.
Vân Khởi thật vất vả mới tóm được Thác Bạt Phong, đem hắn đè lên cỏ, vẻ mặt đưa đám nói: “Cầm đao này chắc có ngày thủng tay!” [clover: anh khắc chữ Phong, mà Phong nghĩa là tiên phong, hay mũi nhọn )]
Thác Bạt Phong mỉm cười nói: “Còn chưa có khắc xong, thiếu một nét…”
Vân Khởi điên lên nói: “Có chữ Phong mà cũng khắc sai! Ngươi đúng là ngu ngốc!” Tiện đà đánh vào gáy Thác Bạt Phong một cái, đoạt bội đao cất vào bao, đứng dậy oán hận rời đi.
——————
Vân Khởi buồn cười, chữ “Phong” trên chuôi đao được viết hoàn, sau đó trao đổi vỏ đao với thanh của Thác Bạt Phong, vội vã ra khỏi phòng.
Vân Khởi đem Tú xuân đao thắt vào đai lưng Vân Khởi, cõng hắn lên, lỗ tai áp sát vào tường cao viện nội để nhận ra một hồi tiếng vang, ly khai đại viện.
“Hạc đĩnh hồng…” Thác Bạt Phong hữu khí vô lực nói.
Vân Khởi thấp giọng nói: “Ta đã cho ngươi ăn dược bảo mệnh, hiện không có chuyện gì”
Thác Bạt Phong lấy sống mũi nhẹ nhàng vuốt ve cổ Vân Khởi.
Vân Khởi nói: “Lúc ta chào đời, cha ở Không Động sơn gặp gỡ đạo trưởng, cho ta hai món bảo vật…Ba món, một là Khô vinh tạo hóa hoàn, giải bách độc, cứu người sắp chết, còn có Thiền dực đao, ngươi nhớ không? Lần trước ngươi còn hỏi ta Thiền dực đao ở đâu ra”
Thác Bạt Phong gật đầu.
Vân Khởi lại nói: “Tỷ tỷ của ta nói, sau khi ăn Khô vinh tạo hóa hoàn, trong vòng mươi hai canh giờ, ngũ giác sẽ tiêu thất từng cái một, mắt mù, tai điếc…Chính là khô; sau khi dược hiệu lui đi, ngũ giác sẽ từng cái phục hồi, thân thể sẽ bình phục, chính là vinh. Giữa lúc nhất khô nhất vinh, là thay gân tẩy tủy…Ngươi nếu thấy có gì bất ổn, cũng ngàn vạn lần đừng hốt hoảng”
Thác Bạt Phong thấp giọng nói: “Hiện đã không nhìn thấy gì”
Vân Khởi gật đầu nói: “Chờ một lúc, đừng sợ”
“Khâm phạm chạy_____!” Xa xa có thị vệ hô.
Vinh Khánh cách tường trách mắng: “Nói cái gì đó! Đó là chính phó sử Cẩm y vệ của chúng ta! Khâm phạm cái gì! Muốn chết sao?!”
Kỵ binh hoàng cung luôn bị Cẩm y vệ áp đến gắt gao, Vinh Khánh vừa quát, bọn thị vệ liền không dám lên tiếng.
Vinh Khánh phân phó: “Phân hai đội, lục soát dọc theo Tây môn, không được động thủ lung tung!”
Thác Bạt Phong cất tiếng nói: “Đang tìm chúng ta?”
Vân Khởi nói: “Đừng nói chuyện, Vinh Khánh không phải là đối thủ của ta…Không muốn cùng hắn giao thủ, chờ hắn đi đã…”
Vân Khởi dẫm sâu một cước, cạn một cước chuyển động ở một chỗ hẻo lánh trong cung, luận về địa thế hoàng cung, không người nào bì kịp Cẩm y vệ, mà trong Cẩm y vệ, dĩ nhiên Vân Khởi và Thác Bạt Phong là hai người đứng đầu.
Từ nhỏ lớn lên trong cung, Vân Khởi cùng Thác Bạt Phong chơi đùa chung quanh, đối với nơi nào có lối đi bí mật, đều nhất thanh nhị sở, tránh thị vệ tuần tra, liền theo Tây môn xuất cung.
Vân Khởi đầu đầy mồ hôi, cước bộ phù phiếm, thở ra.
Thác Bạt Phong thanh âm trì trệ, khó khăn nói: “Ngươi vốn nên đem ta…”
Vân Khởi dừng bước lại, tựa vào tường nghỉ ngơi, nhịn không được nói: “Đem ngươi giao cho Hoàng thượng? Để rồi ngươi, Yến vương, ta ôm nhau chết chung sao? Lá gan hai ngươi cũng ngoan độc lắm”
Thác Bạt Phong mỉa mai nói: “Vốn là muốn lấy mạng ta, yên tâm đi, nếu ngươi đem ta giao ra, Hoàng thượng nhất định không biết…Giết ngươi, ngươi cùng Hoàng tôn…”
Vân Khởi nghỉ ngơi một hồi, tiếp tục lảo đảo ly khai hoàng cung.
Vân Khởi vừa đi vừa nói: “Lão Bạt, ngươi có gan mưu sát Hoàng tôn, ta thì vô luận thế nào cũng không hạ thủ. Cha ta sau khi mất được truy phong Trung Sơn vương, đại ca chết sớm, Từ gia theo nhị ca ta dời đến Dương Châu…”
“Ngươi sao không phong vương?” Thác Bạt Phong mỉm cười nói: “Chu Duẫn Văn có hứa cho ngươi phú quý gì sao?”
“Nương của ta chỉ là thiếp!” Vân Khởi mắng: “Ngươi nghe ta nói hết có được không! Câm miệng!”
Thác Bạt Phong im lặng.
Vân Khởi lại nói: “Ta và đại tỷ là cùng một nương, thật tình mà nói, đáng ra phải tống ngươi đi Bắc Bình, nhưng nếu tỷ phu muốn giết ngươi diệt khẩu, e là không thể đến đó được, không thể làm gì khác hơn là đi Dương Châu”.
Thác Bạt Phong trầm mặc không đáp.
Vân Khởi lại nói tiếp: “Dương Châu có nhị ca ta Từ Tăng Thọ, mặc dù không có bao nhiêu tình cảm với ta, nhưng dù sao cũng là người Từ gia, ngươi mang theo Tú xuân đao của ta đi, hắn thấy sẽ hiểu ngay chuyện gì, nhượng hắn lưu ngươi lại. Chờ gió lớn qua đi, ta liền đến xem ngươi”
Thác Bạt Phong trầm mặc như trước.
Vân Khởi cả giận nói: “Câm rồi hả?”
Thác Bạt Phong “A” “A” kêu lên mấy tiếng, lắc đầu, Vân Khởi chợt nghĩ tới một chuyện, nói: “Hiện không thể nói chuyện được phải không?”
Thác Bạt Phong gật đầu, Vân Khởi dọc theo con hẻm tối đen đi đến tận cùng, nói: “Đến”
Phía cuối hẻm chính là Vũ Yên Lâu, Vân Khởi khẽ huýt sáo, chó nuôi dưới lầu tề thanh sủa ầm lên.
Lầu hai sáng đèn, đẩy cửa ra.
Xuân Lan mặc cái yếm nhỏ, nghiêng nghiêng tựa cửa, giơ tú hoa mạt tử* lên vẫy vẫy, con ngươi chuyển tới chuyển lui, “Yêu” một tiếng, giống như định nói cái gì. [*khăn thêu hoa]
Vân Khởi kiệt sức đem Thác Bạt Phong nặng nề đặt lên giường, ngã xuống bất động.
Hắn nhìn trướng tử, lẩm bẩm nói: “Nữ nhân, đi xuống lầu gọi quy* công thuê chiếc thuyền, an bài thỏa đáng cho tới khi bình minh lên” [*là danh xưng chuyên dụng trong chốn lầu xanh]
Xuân Lan nhíu này, đánh giá hai người hồi lâu, sau đó đột nhiên nói: “Đây không phải là người Đột Quyết trong đám Cẩm y vệ các ngươi…”
Vân Khởi hít sâu một hơi, Xuân Lan tiến đến cả kinh nói: “Ai yêu nương của ta a, rốt cuộc ta cũng đã được nhìn một lần rồi, đây là Đột Quyết chính sử…Chính là người mà cô nương lâu lý chúng ta ngày ngày ngóng trông tưởng nhớ…”
Vân Khởi gầm thét lên: “Đi mau_____!”
Xuân Lan thình lình bị dọa hết hồn, vội vội vàng vàng xoay người xuống lầu.
Giữa phố truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, có vẻ là quân lính trong cung phái đi lục soát đang xuyên qua đường phố, hướng cửa thành tra xét.
“Các cô nương ngày ngày mong đợi tưởng nhớ…” Vân Khởi mạn bất kinh tâm nằm bên cạnh Thác Bạt Phong, kéo tay hắn qua, gối vào sau gáy: “Lão Bạt, ngươi chắc sẽ dễ dàng tìm được tức phụ thôi”
Thác Bạt Phong ách ách, không cách nào lên tiếng được, nhắm hai mắt, cánh tay choàng qua bả vai Vân Khởi, đem hắn ôm vào ngực mình.
Vân Khởi trong lòng rung động, sờ sờ sườn mặt anh tuấn của Thác Bạt Phong, Thác Bạt Phong dường như cảm nhận được, quay đầu, đôi môi khô khốc giật giật.
Đang lúc hai người định hôn môi, Xuân Lan lại đặng đặng bước lên lầu, cả giận nói: “Ngoa tử cũng không cởi liền lên giường lão nương nằm_____!”
Vân Khởi vội vàng ngồi dậy, đem đôi chân dài của Thác Bạt Phong xê dịch ra khỏi giường nửa đoạn, nói: “Cũng sắp đưa hắn đi rồi, trước đừng cởi, cứ để vậy đi”
Vân Khởi nhận trà, ôm lấy Thác Bạt Phong, uy hắn uống vài ngụm, Xuân Lan “Chậc chậc” mấy tiếng, Thác Bạt Phong liền đem chén trà nguội uống sạch, thở ra rồi lại nằm vật xuống. Vân Khởi mới nói: “Tội tru di cửu tộc”
Xuân Lan “Nga” một tiếng, giống như tội danh chứa chấp khâm phạm đối với nàng không có gì đáng nói, Vân Khởi tìm mạt tử, bịt kín mắt Thác Bạt Phong lại, lại bện qua bên tai, ngoài hẻm truyền tới âm thanh gõ mõ cầm canh.
Canh ba.
Xuân Lan thổi tắt ngọn đèn, ba người liền ngồi như vậy trong bóng đêm.
“Sư ca” Vân Khởi cất tiếng giữa không gian yên tĩnh.
Thác Bạt Phong cầm tay Vân Khởi.
Xuân Lan đứng dậy đi tới cạnh lộ thai*, chỉnh lại váy Yên La, dịu dàng ngồi xuống, kéo mảnh lụa che thất huyền cầm ra, mười ngón tay khẽ vuốt. [*sân thượng]
“Dương Châu là một địa phương tốt, sau khi cha ta mất, năm bốn tuổi, tỷ tỷ đưa ta tới kinh thành…”
Xuân Lan mở miệng hát: “Thân na y nha thủ, mạc na y nha tả…”
“…”
Vân Khởi xù lông nói: “Ai mượn ngươi hát Thập Bát Mô*!” [*Là bài Mười tám điệu sờ, nguồn ở đây]
Xuân Lan nín thinh.
Vân Khởi lẩm bẩm nói: “Nhị ca ta cái gì cũng tốt, nhưng lại tiêu xài đặc biệt keo kiệt, ngươi cũng đừng hy vọng dưới tay hắn được phong quan phong lộc gì, ngân lượng ta cũng đã lấy…”
Xuân Lan lại hát: “Nhất đóa mẫu đan hoa nha, hoa khai diễm trát trát…”
Vân Khởi chịu đựng một bụng lửa giận nói: “Cũng không cho hát Hoa khai phú quý! Đừng có hát cái gì nữa! Câm miệng!”
Xuân Lan ngượng ngùng im miệng.
Vân Khởi nói: “Sư ca, sau này chân trời góc biển, ngươi sẽ trơ trọi một mình, hãy tự mình cẩm thận một chút, đừng quá vọng động hay đánh nhau với người ta. Dương Châu không nằm dưới chân thiên tử, không thể so với hoàn cảnh Cẩm y vệ được…”
Xuân Lan băng băng băng gảy mấy cái, hát: “Chi thượng liễu miên xuy hựu thiểu, thiên nhai hà xử vô phương thảo…*” [*Trên cành liễu bụi phấn bay lác đác, khắp chân trời nơi nào không có cỏ thơm…]
“…”
Lời ly biệt u sầu của Vân Khởi, đều bị bà cô hồng bài quái gở này băng băng gảy cho bay hết lên chín tầng mây, khóc không ra nước mắt, chỉ đành nắm chặt tay Thác Bạt Phong, không lên tiếng nữa.
Chỉ nghe thanh âm Xuân Lan như chim yến thanh thanh uyển chuyển, cười nói nỉ non, thủ thỉ: “…Tiếu tiệm bất văn thanh tiệm tiễu, đa tình tổng bị vô tình não*” [*Tiếng cười ngậm ngùi dần dần tắt, đa tình lại bị vô tình khiến cho phiền muộn]
Cuối hạ đầu thu, trăng sáng nhô cao, gió mát cuồn cuộn tốc bay sa liêm, đem ánh trăng khuyết bạc kia rọi vào, hòa cùng ca khúc sâu kín của Xuân Lan.
“Đa tình tổng bị vô tình não…”
Yết hầu Thác Bạt Phong gian nan nuốt xuống, cánh tay nắm Vân Khởi lặng lẽ buông ra, ti mạt* che trên mắt, đã trở nên ướt đẫm. [*khăn lụa]
Tiếng hát dần dần ngừng lại, nơi xa truyền đến ba tiếng gõ mõ của đầu thuyền.
Vân Khởi biết là thuyền đã vào vị trí, một tay đỡ Thác Bạt Phong đứng vững, hướng Xuân Lan nói: “Ngươi đừng đi xuống”
Quy nô tay cầm ***g đèn, dẫn Vân Khởi tới bờ sông, sắp tới canh tư, trên mặt sông phủ một tầng sương mù, nơi xa ngọn đèn thuyền hoa u ám, chỉ có mấy chung đèn con lác đác tỏa sáng, một chiếc thuyền nhỏ đỗ vào bến sông.
Thuyền gia vẫn còn buồn ngủ nói: “Quan gia muốn đi đâu?”
Vân Khởi nói: “Cho ngươi hai lượng bạc, chiếu cố hảo vị đại gia này, hiện trên người hắn có một ít thương tích, không thể mở miệng, ngươi đưa hắn đến Dương Châu đi”
Thuyền gia nhận bạc, nhất thời tinh thần phấn chấn, luôn miệng nói hảo.
Vân Khởi đỡ Thác Bạt Phong vào khoang thuyền, buông rèm xuống, nói: “Sư ca, ta đem bạc lấy ra hết rồi. Đây là tích góp của chúng ta trong mấy năm nay, ngươi cầm lấy, đến Dương Châu đi, thú thê, sống yên ổn qua ngày”
“Còn có hai mảnh ngọc bội…Lần trước ta lấy được trong phòng ngươi, định…trêu chọc ngươi chơi, liền giấu đi” Đột nhiên hốc mắt Vân Khởi ửng đỏ, nói: “Ta nghĩ ngươi…coi trọng cô nương nhà ai đó, ân, trong lòng hơi khó chịu”
Vân Khởi đem hai miếng ngọc bội thả vào một cái túi nhỏ, đưa tới tay Thác Bạt Phong.
Trong phút chốc đồng môn học nghệ, từng năm từng tháng hoan nhan tiếu ngữ từ nhỏ đến lớn, trúc mã chi tình toàn bộ đều hồi tưởng lại, Vân Khởi chỉ cảm thấy một cổ bi thương khó tả tràn đầy trong lòng, nước mắt tuôn trào.
“Sư ca, lúc này ngươi đi rồi…” Vân Khởi đứt quãng, nức nở nói: “Ngươi không cần phải sống qua ngày…Tiền…Đều phải cấp cho tức phụ của ngươi, sau này nhượng nàng thay ngươi bảo quản, ta…trở về đây”
Thác Bạt Phong thu hồi một miếng ngọc bội, chậm rãi kéo tay Vân Khởi qua.
Hắn đem túi tiền cùng một miếng ngọc bội khác đặt vào lòng bàn tay Vân Khởi.
Thác Bạt Phong niết niết lỗ tai mình, lắc đầu, rồi gập ngón tay thon dài ấm áp lại, phủ lên mu bàn tay Vân Khởi, nhượng hắn nắm chặt vật trong lòng bàn tay, sau đó lưu luyến rút tay trở về.
Nước mắt Vân Khởi rơi xuống liên tục không ngừng, dồn dập thở dốc, cuối cùng khóc lớn mấy tiếng, tiến lên ôm cổ Thác Bạt Phong.
Vân Khởi khóc đến phát run, đem đồ vật này nọ nhét vào ngực Thác Bạt Phong, rốt cuộc cắn răng xoay người, xuống thuyền.
Thuyền gia thấy cảm động, thổn thức nói: “Quan gia, hai ngài sẽ không gặp lại nữa sao?!”
Vân Khởi hung hăng lau nước mắt, đáp: “Lái thuyền đi, tai hắn điếc, không nghe được”
Thuyền gia chống cây sào dài vào bờ một cái, trường thanh nói: “Lái thuyền đi_____!”
Đầu thuyền lắc lư vẽ ra vô số sóng nước, ánh trăng thanh lãnh rực sáng như một chiếc áo bào khoát lên bồng thuyền, đi vào sông Tần Hoài, thẳng hướng đông chậm rãi rời đi.
Vân Khởi đưa mắt nhìn bồng thuyền ly khai, trong tay vẫn cầm thật chặt kì lân ngọc bội.
Trên Vũ Yên Lâu xa xa, tiếng hát mềm mại đáng yêu của Xuân Lan thăm thẳm truyền đến:
“Mạc bả yêu huyền bát, oán cực huyền năng thuyết; thiên bất lão, tình nan tuyệt, tâm tự song ti võng… Trung hữu thiên thiên kết…” [không ai gảy đàn, dây đàn oán hận có thể nói sao; thiên bất lão, tình nan tuyệt, tâm như ngàn nút thắt giữa đôi tơ tằm…]
Khuôn mặt Vân Khởi đẫm nước mắt hô to: “Sư ca_____!”
Thác Bạt Phong một tay vịn vào tiểu song bên mép bồng thuyền, vén mành lên, hướng ra ngoài vẫy vẫy vô mục đích khắp nơi.
——————–
clover: mấy trích đoạn thơ hay nhạc chương này, là do ta tự chém, có gì sai sót, các nàng cứ góp ý ta sửa nha