Vân Khởi ăn xong điểm tâm, thương thế trên người vẫn chưa khỏi, đương nhiên nhiệm vụ trực ban không đến phiên hắn, cho nên chán đến chết, bèn làm một chuyện trợ giúp tiêu hóa_____đếm tiền.
Năm mười…Mười lăm hai mươi…Đếm tới đếm lui, trong tủ Vân Khởi có tám mươi lượng bạc, đếm của mình xong, vẫn chưa thõa mãn, bắt đầu đếm tới tiền tiết kiệm của Thác Bạt Phong.
————–
“Này, cho ngươi” Tiểu Thác Bạt Phong bị đánh sưng mặt sưng mũi, móc từ trong người ra một túi ngân lượng, nhét vào tay tiểu Vân Khởi.
Tiểu Vân Khởi lo lắng hỏi: “Đau không?”
Tiểu Thác Bạt Phong đắc ý cười cười nói: “Lần này xem ai còn dám đánh cuộc thua mà muốn ăn quỵt không?”
Tiểu Vân Khởi xì một tiếng nở nụ cười, gãi gãi đầu nói: “Ngươi ráng chịu đau, ta đem tiền đi giấu kỹ”
————-
Tiền bạc của chính – phó sử khóa chung một chỗ, Vân Khởi cũng đã quên luôn thế nào là phép tắc.
Tủ sơn màu đỏ chỉ có một chiếc chìa khóa, thường ngày tùy ý Vân Khởi lấy. Mỗi tháng phát bổng lộc, Thác Bạt Phong lĩnh tiền, giao cho Vân Khởi, Vân Khởi sẽ mang tiền khóa vào tủ, tách ra hai bên cất kĩ.
Một năm…Thác Bạt Phong chỉ có bốn lượng bạc, Vân Khởi dở khóc dở cười, đem tiền riêng của mình đều đặn đẩy qua, rồi khóa cửa tủ lại.
“Thật sự không nhận hồi lộ?” Vân Khởi tự nhủ.
Hắn đứng trước tủ suy nghĩ một chút, nhìn thoáng quanh bên ngoài cửa sổ, bắt đầu lục lọi y vật của Thác Bạt Phong, động tác nhanh tay nhẹ chân, ra vẻ như một kẻ trộm lâu năm, mấy thứ đông tây này nọ đặt nơi nào, Vân Khởi thuộc lòng như cháo.
Cười trộm lục lọi hồi lâu, giũ giũ Phi ngư phục chỉnh tề ở cuối giường, “leng keng” một tiếng, hai miếng ngọc bội màu xanh rơi ra.
Vân Khởi nhíu mày, nhặt ngọc bội kia lên, đem chúng ghép lại với nhau.
Hai con kì, lân giơ chân kề sát vào nhau, vững vàng khảm hợp lại, lật ra phía sau, có khắc tam tự:
Thiên bất lão, tình nam duyệt.
“Là cô nương nhà ai tặng?” Vân Khởi thấp giọng nói.
Vô số cảnh tượng trong đầu nhanh chóng lui lại, cuối cùng dừng tại hình ảnh trong con hẻm nhỏ, cửa ngọc ***, lão bản nương nụ cười tinh xảo như hoa.
Vân Khởi hơi có chút phiền muộn, muốn đem ngọc bội nhét trở về, bỗng thay đổi chủ ý, thích thú mở tủ sơn đỏ ra, đem ném vào chỗ sâu nhất trong tủ, phát ra một tiếng giòn tan, sau đó phanh một tiếng đóng cửa tủ lại, uể oải đi tới hành lang phía trước ngồi xuống.
———
Tiểu Thác Bạt Phong mới cùng bọn thị vệ trưởng thành ẩu đả một trận nhừ tử, chảy máu mũi, nhưng lại làm ra vẻ hết sức thoải mái.
Tiểu Thác Bạt Phong một cưới cong lên, gác trên thành giếng. Hai tay ôm tiểu Vân Khởi ở trước người.
Tiểu Vân Khởi lắc lư lắc lư, cưỡi trên bắp đùi của tiểu Thác Bạt Phong, cẩn thận kiểm tra máu đọng trên mặt nó, liếm liếm lên một chiếc lá ngô đồng xanh, trở tay “ba” một tiếng, đem lá cây dán lên con mắt gấu mèo của Thác Bạt Phong.
“Ô! Nhẹ chút!” Tiểu Thác Bạt Phong cả giận nói.
Tiểu Vân Khởi ha ha cười nói: “Chỉ mới có thế thôi mà đã lo lắng chết ta rồi, sư ca thật sự có thể đánh sao”
Thác Bạt Phong nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Tiểu Vân Khởi nói: “Lần sau đánh không lại thì chạy a, đừng có để ý tới. Một người bị đánh chết, so với cả hai cùng chết thì tốt hơn”
Tiểu Thác Bạt Phong từ chối cho ý kiến, rồi sau đó hững hờ nói: “Sống nương tựa lẫn nhau, ngươi sẽ không chết được”
“Phiền toái!”
Vân Khởi thở dài, một trận hô to hoảng loạn đem hắn từ trong kí ức tỉnh lại.
Vinh Khánh vội vàng chạy vào trong viện, hô: “Lão Bạt đánh nhau với người ta, mau gọi các huynh đệ đi tiếp ứng!”
Tiếng la của Vinh Khánh làm kinh động thị vệ trong viện, mọi người rối rít ra khỏi phòng, từng người vén tay áo quát: “Vậy mà cũng được! Đúng là vuốt râu hùm mà, kẻ nào dám đánh Cẩm y vệ?!”
Nhất thời có người trở về phòng xách đao, muốn đi theo Vinh Khánh Vân Khởi tìm rắc rối.
Vinh Khánh thở hồng hộc nói: “Sáng sớm lão Bạt xuất cung, mang theo Trương Cần đi đến Bộ binh tra tên”
Vân Khởi vừa nghe liền hiểu, quan lại Bộ binh thấy Cẩm y vệ được cung kính hầu hạ, song người lui tới Bộ binh, phần lớn là các tay cầm binh quyền, cũng có không ít quân lính đã trải qua sa trường, đã gặp qua cảnh giết chóc, thường ngày vốn cùng Cẩm y vệ không vừa mắt lẫn nhau.
Thác Bạt Phong đã đá trúng thiết bản rồi.
Vân Khởi vội vàng trở về phòng thay y phục, không biết nên khóc hay nên cười nói: “Sao không gọi ta đi ngay? Đêm qua nói chuyện với hắn thấy vẫn còn nửa ngủ nửa tỉnh…Nguyên lai là giả say a”
Vinh Khánh gấp muốn chết nói: “Ngươi còn cười nữa! Bộ binh nửa điểm cũng không chịu châm chước, còn Trương Cần kia xú tính tình rất bướng bỉnh, một tới hai lui, ầm ĩ lôi kéo không chịu ly khai, lập tức đánh nhau. Lão Bạt che chở Trương Cần, để cho hắn hồi cung tìm người đến…”
Vinh Khánh lấy Tú xuân đao ra, Vân Khởi lại nói: “Đừng mang theo đao, ta tự mình đi là được rồi”
Vinh Khánh thấy Vân Khởi đã có chủ ý riêng, liền không hề kiên trì nữa, Vân Khởi vội vã đi ra viên, thấy người đứng đầy đất, phân phó nói: “Các ngươi cũng trở về đi”. Lại hỏi Vinh Khánh: “Trương Cần tính tình bạo phát, sao lão Bạt không khuyên bảo?”
Vinh Khánh nói: “Nói Đột Quyết hung tàng…”
Vân Khởi nói: “Dừng lại, hiểu rồi. Đứa mắng lão Bạt tên gì?”
Vinh Khánh rùng mình một cái, nói: “Hứa Mộ Đạt”
Vân Khởi gật đầu, nghiêm túc căn dặn: “Hôm nay trừ những người đang làm nhiệm vụ, ai cũng không được phép ly khai viện. Đợi hai chúng ta hồi gia mà không thấy ai, thì gậy gộc hầu hạ, minh bạch chưa?”
Xong không đợi bọn thị vệ trả lời, liền vội vã đi.
Vân Khởi vừa hướng Bộ binh môn khẩu đi tới, vừa thầm than thời vận bất hảo, tai họa bất ngờ, có vẻ như đêm qua tâm tình Thác Bạt Phong không tốt, sáng sớm không gọi Vân Khởi, lại tùy tiện mang Trương Cần đi cùng, cả hai đi tới Bộ binh tra người.
Trương Cần chính là đệ tử quan gia, gia nhập Cẩm y vệ đã lâu, xưa nay cho dù một mình xuất cung cũng là ngang tàng mà đi, giờ phút này lại có Thác Bạt Phong dẫn lối, cẩu trượng lang thế*, lại càng không chút kiêng kị. [*chó cậy vào thế lực của sói]
Sự thật chứng minh, ngang ngược không phải là thói quen tốt, hơn nữa dễ dàng gặp trở ngại, điển hình như lần này.
Kẻ dẫn đầu đánh trả tên là Hứa Mộ Đạt, vốn trấn thủ nơi biên giới xa xôi, năm trước vừa mới đổi về phòng thủ nơi kinh thành, đang nhàn nhã không có việc gì làm, mồm năm miệng mười đến Bộ binh khua môi múa mép, muốn dựng chuyện nói xấu,nhưng lại chẳng nắm rõ tình hình, không biết Cẩm y vệ ương ngạnh.
Cũng vẫn là ngày đó, Binh bộ Thượng thư đến chậm nửa canh giờ, Tả thị lang liền ngồi trong thính nội*,Hứa Mộ Đạt uống trà tán gẫu, đang thổn thức chuyện họa ưng khuyển trong triều, thì đầu lĩnh của ưng khuyển đã tới nơi. [*phòng khách]
Thác Bạt Phong vừa tới, thị lang lập tức im bặt, nói rằng văn kiện của Binh bộ chính là tuyệt mật, đều do tự tay Binh bộ thượng thư viết nên, còn phải được điều duyệt, liền kêu Thác Bạt Phong cùng Trương Cần chờ trong chốc lát.
Suốt ngày chỉ nghe quan viên xin đợi Cẩm y vệ, nào có đạo lý Cẩm y vệ phải chờ đợi ai?
Hằng năm Hứa Mộ Đạt phòng thủ biên cương, khá xem thường Cẩm y vệ, lại mang mười phần khí chất hung hãn của binh lính, trong lời nói thì đâm thọt, châm chọc khiêu khích.
Trương Cần nghe vào tai, một lời cũng không lọt, bắt đầu ầm ĩ lên.
Thác Bạt Phong chỉ lạnh lùng bang quan, không đáp lại.
Hứa Mộ Đạt không biết cái mạng nhỏ hắn đã bị ném đi nửa cái, chỉ cho rằng Thác Bạt Phong nhát gan sợ phiền phức, càng nham hiểm làm tới, thẳng cho tới khi nghe thấy một lời ‘chó hoang Đột Quyết’, Tả thị lang kia trong nháy mắt biến sắc. Trương Cần đã giận dữ không kiềm nén được, cầm ghế lên muốn đánh.
Cho nên lớn thì thị lang, nhỏ thì chủ sự vội vàng rối rít tiến lên can ngăn, song phần lớn quan viên Bộ binh đều đã từng phục dịch trong quân đội, cộng thêm đều thống hận chức Cẩm y vệ, nên tất cả bắt đầu ẩu đả nhau.
Hứa Mộ Đạt còn chưa phát giác kế mượn đao giết người, chỉ càng lớn lối kiêu ngạo. Thác Bạt Phong thấy tình hình không ổn, vội che chở Trương Cần thối lui khỏi Bộ binh, lệnh đi trước tìm viện binh.
Vân Khởi ngáp một cái, thấy Thác Bạt Phong đứng bên ngoài đại môn Bộ binh, nói: “Không có bị thương chứ”
Thác Bạt Phong im lặng đến đáng sợ, không nói câu nào, trong mắt thần sắc âm lãnh. Một tay nắm chặt quyền, không ngừng run rẩy.
Vân Khởi chỉ thấy qua Thác Bạt Phong toát ra loại ánh mắt này hai lần, trong lòng run sợ, biết hắn đang cố gắng nhẫn nại, dường như muốn rút đao tiến vào giết người. Bước lên phía trước nắm lấy tay Thác Bạt Phong, sóng vai tiến vào Bộ binh.
Vân Khởi mỉm cười cúi đầu, đứng tại đại môn Bộ binh, bước chân lễ độ, thỉnh người gác cổng đi trước thông báo.
“Hứa đại nhân uy vũ!”
“Hứa đại nhân không sợ ưng khuyển, dũng khí đáng khen!”
Nhóm quan viên Bộ binh chân thành không gì sánh được, cùng tề thanh tán thán, ngón cái giơ lên thành rừng, lệ quang như biển, đem Mộ Đạt vây quanh chính giữa như chúng tinh củng nguyệt*. [tinh tú vây quanh mặt trăng]
Mọi người ý nghĩ giống nhau như đúc_____thừa dịp người này sắp bị lăng trì róc xương, tru di cửu tộc trước tiên nhìn ngó vài lần, ngày sau còn có thể khoe với tử tôn* [*con cháu]
Hứa Mô Đạt một khắc trước vừa mới đuổi được chó dữ đi, dương dương tự đắc, thu được tiếng reo hò của cả sảnh đường, không thể khiêm tốn…Chợt nghe người gác cổng báo lại, chỉ huy phó sử Cẩm y vệ Từ Vân Khởi tới thăm hỏi.
Mới vừa đuổi một con, con khác lại tới?!
Hứa Mộ Đạt càn rỡ nói: “Các vị đại nhân chờ ở đây một chút, Hứa mỗ nhất nhân tố sự nhất nhân đương*, lần này cùng ưng khuyển đi tới yết kiến Hoàng thượng, đem lí lẽ ra, trút hết một khẩu ác khí!” [*người nào làm người đó chịu]
Chúng quan viên vâng dạ, Hứa Mộ Đạt vuốt tay áo vội vã đi ra đại sảnh.
Chúng quan giao đầu tiếp nhĩ, bàn luận rối rít, một chủ sự chợt thấy không đúng, nói: “Từ Vân Khởi…Chính là do Thiên Đức tướng quân tiến vào cung…Người hầu của tiểu công tử, nội đệ* của Yến vương?” [*em vợ]
Trong sảnh yên lặng, một lát sau Tả thị lang kêu thảm một tiếng: “Không tốt! Mau kéo Hứa đại nhận trở về!”
Từ Vân Khởi: nhi tử Từ Đạt, tiểu cữu tử của Yến vương Chu Lệ, sủng vật cẩu của Thái tử đương triều Chu Duẫn Văn, phó sử Cẩm y vệ.
Toàn bộ Nam Kinh chỉ cần là quan, thì đều biết Từ Vân Khởi đã vì Chu Duẫn Văn mà chịu biết bao oan uổng, bị phạt bao nhiêu lần, hôm nay lâm triều Hoàng thượng vừa chiếu cáo thiên hạ, lập Hoàng tôn vi trữ, nếu Từ Vân Khởi ở Bộ binh mà bị rớt một cái lông vũ lãnh diễm cao quý nào, chỉ sợ mọi người phải ôm nhau cùng chết rồi!!!
Lại nói Hứa Mộ Đạt chân cao khí ngang xông ra, sau lưng một đám quan viên Bộ binh đi theo kéo tay kéo chân, hết lời cầu khẩn, Vân Khởi đối với Mộ Đạt làm như không thấy, chắp tay, khiêm nhường cười nói: “Các vị thúc bá tiền bối hảo”
Hứa Mộ Đạt ngây ngẩn cả người, mọi người vội vã nghênh đón bên ngoài phòng, nói: “Từ thế chất…Ai nha Từ thế chất…”
Thác Bạt Phong hừ lạnh một tiếng.
“Thác Bạt đại nhân…Ai nha Thác Bạt đại nhân…”
Chúng quan viên tiến lên liên tục không ngừng hướng Thác Bạt Phong bồi tội, Vân Khởi chắp tay hành lễ, đột nhiên nhanh nhẹn đi vào, cười nói: “Thật lâu rồi chưa tới Bộ binh, lần trước tới hình như là khi ba tuổi…Cách bày trí vẫn không thay đổi sao?”
Lời kia tất nhiên là bịa chuyện, tiểu hài nhi ba tuổi thì nhớ được cái gì, Hứa Mộ Đạt bị gạt qua một bên, trơ mắt nhìn Vân Khởi cùng Thác Bạt Phong được súm xít vào trong thính nội, thật sự nghĩ không ra vì sao nhân tình lạnh nóng, tại sao đám quan gia trong nháy mắt lại thay đổi nét mặt?
Hứa Mộ Đạt không biết Vân Khởi là người thế nào. Một hơi không ra được, đang muốn kiếm chuyện trêu chọc, Vân Khởi cùng Thác Bạt Phong ngồi vào chỗ của mình, liền nghe người gác cổng Bộ binh lớn tiếng thông báo: “Thượng thư đại nhân đến_____!”
Vân Khởi vừa mới ngồi xuống vội vàng đứng dậy nghênh đón, chỉ thấy Thượng thư Tề Khuếch Nham cùng một người dắt tay vào Bộ binh, Tề Khuếch Nham vừa thấy Phi ngư phục, nhất thời trong nội tâm liền run rẩy một cái, mỗi ngày đều vào triều, nên tự nhận biết được Từ Vân Khởi, vội nói:
“Không biết Từ thế chất đến thăm sớm như vậy, Khuếch Nham hôm nay tới chậm, thỉnh thứ tội”
Vân Khởi chỉ nói: “Không sao, bất quá chỉ là tra án nhỏ” Một mặt cười nhường chỗ ngồi, nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt người đứng phía sau Tề Khuếch Nham.
Người đi cùng Thượng thư Bộ binh, chính là Lam Ngọc.
Lam Ngọc chính là một viên mãnh tướng dưới trướng Chu Nguyên Chương, nội đệ của Khai bình vương Thường Ngộ Xuân, luận về khả năng lĩnh quân, trừ Từ Đạt, thì bên ngoài Đại Minh không có đại tướng khai quốc nào vượt qua Thường Ngộ Xuân, mấy năm trước đã đánh bại tàn quân Nguyên tại biển Bộ Ngư Nhi.
Lam Ngọc một đời chinh chiến bên ngoài nhiều năm, công trạng thật nhiều, được Chu Nguyên Chương so sánh với “Vệ Thanh”, “Lý Tịnh”, có thể thấy người này hưởng đãi ngộ như long.
Vân Khởi không dám lỗ mãng trước mặt Lam Ngọc, chấp hành lễ nghi phép tắc của hậu bối nói: “Từ Vân Khởi kiến quá Lam thúc”
Phân theo vai vế, Lam Ngọc cùng thế hệ với Từ Đạt, Vân Khởi gọi một tiếng thúc cũng không phải là nịnh hót, Lam Ngọc thấy Vân Khởi có mấy phần quen mặt, sang sảng cười to nói: “Nguyên là tiểu tử Từ gia! Một thân cẩm y hoa phục, bổn tướng quân suýt chút nữa liền nhận không ra!”
Vân Khởi đảo mắt qua mọi người, thấy Hứa Mộ Đạt đã sớm không biết tung tích, đoán là thấy tình thế không đúng mà rút lui, thầm nghĩ bào đắc liễu hòa thượng bào bất liễu miếu*, ngày sau tìm hắn tính sổ cũng không muộn, liền giải thích rõ ý đồ đến, nói: “Muốn mượn binh tịch bộ** tra tên người” [*trốn được hòa thượng nhưng không trốn khỏi miếu; **sổ ghi chép tên trong Bộ binh]
Chúng quan vì Hứa Mộ Đạt mặc niệm ba mươi giây rồi tự tản đi, Tề Khuếch Nham có chút khó khăn nói: “Từ thế chất, không nói gạt ngươi, muốn điều duyệt binh tịch bộ trong kinh thành thì có thể, song bản ghi chép điều binh, danh biểu ở cấp bậc này, không có ngự chỉ Thánh thượng, dù Cẩm y vệ cũng không được phép xem”
Vân Khởi trong lòng rùng mình, vì thế liên tưởng đến lời nói của Tưởng Hiến, chẳng lẽ việc hoán đổi binh lính trong kinh thành có gian trá? Nếu thật sự như thế, Lam Ngọc ở bên cạnh, muốn tra xét thì thật phiền toái.
Không ngờ Lam Ngọc lại nói: “Ai, sao lại nói như vậy! Khuếch Nham đi mang danh biểu bốn quân ra đây, để Từ thế chất lấy về xem cho tiện”
Vân Khởi lúc này lại càng nghi ngờ, nhìn hai người Khuếch Nham và Lam Ngọc, hiện tại lại không giống như đang thông đồng giả bộ, chỉ cảm thấy như lọt vào trong sương mù, kì quái nghĩ không ra.
Nãy giờ vẫn im thin thít, Thác Bạt Phong mở miệng nói: “Không cần mang về, ở chỗ này mượn xem một hai canh giờ là được”
Lam Ngọc nheo mắt lại, qua lại đánh giá Thác Bạt Phong, nói: “Ngươi là đại đồ đệ của Tưởng Hiến?”
Thác Bạt Phong nhẹ vuốt cằm, cùng Lam Ngọc nhìn nhau.
Lam Ngọc tuy là người thô kệch, nhưng phục sức lại vô cùng cầu kì, một thân y phục thêu hắc mãng* làm nổi bật một mãnh tướng lưng hùm vai gấu anh vĩ bất phàm. [*rắn đen]
Phần lớn võ quan đều là mày rậm mắt sáng, trong mắt toát ra chân khí sáng ngời của người tập võ, ẩn ẩn phong độ là một kẻ võ công cao thủ, đem Thác Bạt Phong ra so sánh cùng, đúng là chỉ đáng ở cấp dưới.
Tề Khuếch Nham vô phương, chỉ đành tự mình đi lấy danh sách, trên sách đều là chữ cực nhỏ, tràn ngập tên người, một tờ trăm tên, một quyển trăm tờ, mỗi quyển chép cả vạn tên người, chồng chất một chỗ, có chừng bốn mươi quyển thật dầy.
Lam Ngọc cười nói: “Mang về đi mang về đi…Một thời ba khắc, biết đến bao giờ mới xong?!”
Vân Khởi cười đáp: “Nghe nói trong quân Lam thúc có mười lăm vạn người, cũng nhớ được hết tên, ai là ai, chẳng bao giờ sai?” Miệng nói chuyện phiếm, nhưng lại đưa tay lấy bản danh sách, mở ra.
Lam Ngọc uống ngụm trà, đáp: “Này, Lam thúc là người thô kệch, không có bản lĩnh này, chỉ nhớ được bách hộ trường, thiên hộ trường, như thế hơn ngàn người còn chưa tính”
Vân Khởi chế nhạo nói: “Nếu gọi sai, hoặc là đào binh dùng tên giả, thì phải làm thế nào?”
Lam Ngọc cười ha ha, đáp: “Dùng tên giả như thế nào? Vào quân thì đều ngụ lại trong thành như nhau, đều cần giấy hộ tịch, người mới ra đời ở đất phương nào, đặt tên thế nào, đều có hộ quan ấn dấu giám định, nhất thanh nhị sở”
Vân Khởi mười phần thú vị nói: “Trong quân nhân số đông đảo, trùng tên thì phải làm sao?”
Lam Ngọc lắc đầu mỉm cười, lộ vẻ là chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, tay Vân Khởi không ngừng lại, trong lúc nói chuyện đã có thể lật xong một quyển, Tề Khuếch Nham đã thông tri bản lĩnh Vân Khởi, nên cũng không kinh ngạc lắm.
Lam Ngọc cũng trực tiếp thấy như vậy, bất bình nói: “Vân Khởi có bản lĩnh bậc này, chuyên tâm không cần bàn, càng đã gặp qua là không quên được, vì sao chỉ đảm nhiệm phó chức?!”
Vân Khởi nở nụ cười, trong mắt lướt nhanh như gió, thuận miệng đáp: “Vân Khởi chỉ xuất thủ được chút bản lĩnh này thôi, khiến Lam thúc chê cười…”
Lam Ngọc lại nói: “Không được, ngày mai đợi ta cận kiến Hoàng thượng, nhân tài như vậy, há có thể chỉ làm cái phó sử?”
Nội tâm Tề Khuếch Nham không nhịn được mà ai thán, trước mắt cũng không biết đã vẫy gọi lộ Thái tuế kia*, lúc này coi như đã đắc tội triệt để với Thác Bạt Phong rồi. [*lộ Thái tuế là hành trình của sao Thái tuế, sao thái tuế thời xưa còn dùng chỉ bọn cường hào ác bá, ý câu này theo ta giống như chỉ hành động ‘tự rước họa vào thân’]
Không nói tới Vân Khởi có được thăng chức chính sử hay không, chỉ sợ Thác Bạt Phong trở về liền muốn lấy Bộ binh ra khai đao.
Không ngờ Thác Bạt Phong bật cười nói: “Phong so với Vân Khởi, tất nhiên vỗ mông ngựa không kịp, Từ phó sử trời sinh tính lười biếng, không thích quản lý sự vụ, gia sư mới lệnh ta gánh mà chạy”
Lam Ngọc tùy tiện, ỷ vào công trạng mà kiêu căng, nói chuyện không kiêng nể gì, hiện mới biết Thác Bạt Phong nguyên là chính sử, Thác Bạt Phong kia nói chuyện thẳng thắn càng làm tăng thêm nhiều hảo cảm, lại trêu ghẹo nói: “Ngươi là chính sử? Xem bộ dáng ngươi, có vẻ là người chính trực, mới đánh nhau một trận với ai sao?”
Thác Bạt Phong không đáp, Lam Ngọc như là phát giác được cái gì, lại nói: “Hai mắt ngươi tương đối sâu, mũi ưng, sống mũi, xương gò má rất cao, không phải là người Trung Nguyên?”
Thác Bạt Phong đáp: “Ta là người Đột Quyết. Năm đó Yến vương viễn chinh, người Nguyên bại trận hoảng hốt rút lui, tàn sát hết bộ tộc chúng ta, Yến vương tìm được ta…”
Vân Khởi hơi kinh ngạc, đưa tay đặt trên danh sách, ngón tay vừa vặn điểm vào một chỗ, quay đầu cười nói: “Ngươi là do tỷ phu ta ôm trở về?”
Tầm mắt Thác Bạt Phong và Vân Khởi vừa chạm lập tức rời đi, lệch hướng vào một góc độ nhỏ nhất, rơi xuống một cái tên người, Thác Bạt Phong gật gật đầu.
Vân Khởi gãi gãi đầu, đem danh sách lật trở về mặt bìa, cười nói: “Ta chưa từng nghe ngươi nói qua”
Thác Bạt Phong thấy rõ tên người lĩnh quân nhân trên mặt bìa kia, rõ ràng chính là Lam Ngọc.
Sau đó Vân Khởi trở mình đi xuống, đang định tìm lời để nói, thì Lam Ngọc mở miệng: “Chuyện gì lại làm phiền chỉ huy chính – phó sử tự mình đến tra?”
Thác Bạt Phong hờ hững nói: “Giết người”
Lam Ngọc cái hiểu cái không gật gật đầu, sau nói: “Trong quân suốt ngày tư ẩu tư đấu, chết đi cũng nhiều, nếu đều tra xét giống như ngươi vậy, thì không biết phải tra đến ngày nào mới xong”
Lời này mà cũng nói ra được?
Vân Khởi trong lòng dở khóc dở cười, xem ra đại tướng quân này thật sự không có chút tâm kế nào, chỉ đành phải lúng túng nói: “Hiện giờ là niên đại thái bình, Lam thúc nói đùa”
Lam Ngọc tùy tiện nói: “Hắc, niên đại thái bình, thái bình được trong chốc lát, liền đem Lam thúc ta điều trở về kinh thành nhốt lại…”
Vân Khởi nghiêm mặt nói: “Lam thế thúc!”
Thác Bạt Phong hít vào một hơi.
Vân Khởi cười nói: “Tỷ phu thường nhớ tới ngươi, lần trước còn nghe hắn nói, ta rãnh rỗi ở kinh thành thiết tịch? Hai ngươi họp mặt? Năm đó ngươi dẫn hắn xuất chinh…”
Lam Ngọc thô thanh nói: “Thôi đi! Tên tỷ phu của ngươi ta đây không muốn gặp, một bụng ý nghĩ xấu!”
“…”
Vân Khởi nóng mặt lạnh mông, chỉ muốn đem sách hung hăng ném vào người Lam Ngọc, Thác Bạt Phong nhịn không được cười lớn lên, Lam Ngọc cũng theo đó ha hả cười vài tiếng, vung tay lên, nói:
“Tiểu tử ngươi coi như cũng cơ trí, hợp với tính ta. Năm đó ta và Trung Sơn vương rất hợp nhau, tiếc là chết sớm…”
Vân Khởi tiếp lời: “An táng tại quê nhà Chung Ly”
Lam Ngọc thở dài vài tiếng rồi lại nói: “Rảnh rỗi phải đi tế một lần. Ngươi có chuyện gì làm không được thì cứ đến Thất Hồ Đồng* phủ tìm Lam thúc là được” [*hồ đồng: ngõ hẻm, phố nhỏ]
Vân Khởi gật đầu, đem quyển danh sách cuối cùng quy củ cất kỹ, lại nói: “Đã là như thế, liền tạ ơn Đại tướng quân”.
Lam Ngọc lại nói: “Từ sau khi Từ Thiên Đức, Thường Ngộ Xuân mất, vương triều này đã không còn Đại tướng quân nữa”
Vân Khởi, Thác Bạt Phong nghe nói thế, bắt đầu cảm thấy kính nể.
Vân Khởi cười nói: “Xem xong rồi, không tìm được người, lại tìm cách khác thôi, trì hoãn nhiều thời gian của Lam thúc cùng Thượng thư như vậy, thật là có lỗi. Đợi ta tra xong án tử, rảnh rỗi liền đi bái phỏng* Lam thúc”. [*thăm viếng]
Lam Ngọc đứng dậy, nói nhất thời đừng vội, cùng Binh bộ Thượng thư một đường, tự mình tiễn hai tên Cẩm y vệ tới cửa, mới xoay người đi vào.
Bất tri bất giác, đã là sau giờ ngọ, ngày mùa hạ như nét mặt hài nhi, nói thay đổi liền thay đổi ngay, hai người mới vừa bước ra khỏi Bộ binh, bầu trời liền oanh lôi một tiếng, mây đen cuốn tới, mưa to tầm tã rơi xuống, ào ào như trút nước.
Thác Bạt Phong không kịp cùng Vân Khởi trao đổi ý kiến, chợt bị giội cho đầy người, vội vàng che chở hắn tìm chỗ trú mưa, đứng một chỗ dưới mái hiên, bỗng nghe một tiếng “Cô” nhỏ vang lên.
Thác Bạt Phong nói: “Đói bụng?”
Vân Khởi vẫn chìm trong suy tư, Thác Bạt Phong vỗ vỗ lên bả vai Vân Khởi, hỏi lại lần nữa, Vân Khởi mới lấy lại tinh thần, cười nói: “Chỉ mới ăn điểm tâm, liền chạy tới thu thập cục diện rối rắm cho ngươi, ngươi nói có đói không?”
Khóe miệng Thác Bạt Phong hiện lên một vẻ cười không dễ dàng phát hiện, nói: “Sư ca cũng đói, trước tìm một chỗ, lấp đầy bụng rồi hãy suy tính tiếp”
Vân Khởi từ dưới mái hiên nhìn quanh ra ngoài, thấy dòng người đi đường thần sắc vội vã, bị dầm mưa ướt sũng như nhau, cười nói: “Chạy về phía thành Tây? Qua chín lương nhai*, có một quán mì Đỗ Bàn…Ngươi đã từng dẫn ta vào quán này nếm thử…” [*lương: là xà nhà, nhai: là phố xá; có lẽ là qua 9 con phố]
Thác Bạt Phong nói: “Chuyện mấy tuổi rồi, còn nhớ rõ ràng như vậy”
Vân Khởi nói: “Được, ta đi trước, ngươi theo sau…”
“Thương thế của ngươi vừa mới hảo, chớ có dầm mưa!” Thác Bạt Phong hô to, Vân Khởi đã khẽ khom người, chạy vào trong mưa, Thác Bạt Phong chỉ đành sải bước xa xa đuổi theo, một trước một sau, chạy nước rút đến quán mì.