"Ya!" Đột ngột tinh thần thể Trương Viễn Hoài hét lên một tiếng, hóa ra là hắn nảy ra một ý tưởng chiến lược mang tính quyết định thắng thua cực kì cao, thế là hào hứng thực hiện ngay và luôn.
Trước tiên bày vẽ cái đã: "Xem ra hai người có khúc mắc lớn lắm. Thái tử điện hạ, người thực sự sẽ không lấy ca ca Viễn Hoài sao? Nhưng huynh ấy vừa nói với ta là sẽ ép người cưới huynh ấy cho bằng được."
Trường Nhạc nhìn tiểu xích hồ bằng ánh mắt hoài nghi, Trương Viễn Hoài không sợ, chậm rãi nói tiếp: "Cho dù phải hủy diệt tất cả cũng phải khiến cho Hạ Duy hồi tâm chuyển ý - Huynh ấy nói vậy đó."
Tiểu xích hồ nói đến đây, rõ ràng Trường Nhạc đã tin rằng hắn không bịa chuyện.
"Thật điên rồ." Y lẩm bẩm, sau đó lại ngốc nghếch đi theo cái đường Trương Viễn Hoài dụng tâm vẽ nãy giờ: "Ta phải nhanh chóng tìm lấy một người---"
Y nói còn chưa xong, ánh mắt tiểu xích hồ đã lóe lên, lập tức đớp thời cơ: "Vậy người lấy ta đi!"
"???" Trường Nhạc ngơ ngác, ngỡ ngàng, bật ngữa.
Trương Viễn Hoài vội vàng bổ sung: "Chỉ là giả vờ để Viễn Hoài ca ca chết tâm rồi từ bỏ người thôi! Ta lấy tính mạng ra đảm bảo, nếu không được sự cho phép của người, sẽ không tự ý làm chuyện gì quá bổn phận."
Đại Lợi ngồi nhìn màn kịch của Trương Viễn Hoài: "..." Ờmm, nếu hai người lấy nhau rồi thì cái ranh giới bổn phận của câu "không làm chuyện quá bổn phận" sẽ không bao gồm lăn giường bởi vì hai người đã là phu thê chứ gì cha nội tâm cơ này?!
Ôi, chủ nhân của mình bị lừa hôn kìa!
Trương Viễn Hoài nào rảnh quan tâm con mèo đen kia đang giẫy vì bát quái quá kích thích, nói đến đây hắn chốt bằng mấy câu cảm động trời xanh: "Ta chỉ đơn thuần muốn giúp người phân ưu bởi vì không nhìn được cảnh người phiền muộn hao gầy như vậy. Dù gì người cũng là ân nhân của ta, ơn cứu mạng Lưu Diễm nhảy vào dầu sôi lửa bổng cũng không từ, huống chi đây chỉ là một cuộc hôn nhân giả."
Xạo chó thật trơn tru, nhìn cái tướng như cái lu của Trường Nhạc là hao gầy dữ gòi đó he?
Đại Lợi không tin cũng được, Trường Nhạc tin là đủ. Y có biểu hiện lung lay, không biết đường não chạy kiểu gì mà mới bị thao túng có chút xíu đã dễ dàng đáp ứng: "Ờm... cũng được."
Tiểu xích hồ Trương Viễn Hoài: "Đa tạ điện hạ đã chấp thuận."
Hừ, để em coi anh trốn được đến đâu?
...
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba |||||
Buổi tối, Trường Nhạc khó khăn lắm mới đi vào giấc ngủ, nào ngờ chưa yên bao lâu đã dễ dàng gặp phải ác mộng.
Trong mơ, y thấy một thanh niên cầm súng điện xả vào đám xác sống một cách hung hãn. Người mang kí ức ba thế giới hiện đại như y tất nhiên không xa lạ với món đồ công nghệ này, mặc dù chỉ mới thấy trong game.
Không khó đoán, lần này Trường Nhạc mơ một giấc mơ tàn bạo.
Y thấy Trương Viễn Hoài đứng trước mặt mình nở nụ cười điên rồ rực rỡ, cùng lúc lại dùng súng đại bác cầm tay giết một người sống sờ sờ đang ở ngay sau lưng y. Mơ thấy một Viễn Hoài nhẫn tâm, đầy mưu mô, ác ý. Một Viễn Hoài điên rồ khát máu, tiễn người không mắc bệnh về nơi chín suối với vẻ mặt ngay thẳng đường hoàng... cho đến hiện tại, ấn tượng của hắn trong lòng y còn đáng sợ hơn cả những con xác sống vô tri đầy rẫy.
Viễn Hoài trong ác mộng đó tiếp tục làm điều xằn bậy, vì hám lợi mà hắn nhanh chóng bán đi thứ được gọi là "Linh tuyền trị bách bệnh" để rồi sau cùng hậu quả là khiến toàn thể loài người lâm vào nguy nan.
Dòng thời gian tiếp tục trôi đi, thoắt cái đã đến biến cố trong lễ nhậm chức của Vương Nhật. Trong tình huống nghìn cân treo sợi tóc, bốn bề đều là xác sống ấy, Trương Viễn Hoài vậy mà lại trở mặt với đồng đội - cảnh tượng đó khiến trái tim Trường Nhạc đau đớn nghẹt thở.
Hắn vẫn như vậy, luôn luôn là vậy, vì lợi ích của bản thân mà sẵn sàng bán đứng tất cả.
Tình yêu của y, có lẽ trước giờ chưa từng cảm hóa được hắn.
Giấc mơ này rất thực tế, không hề gièm pha hay ngụy tạo tình huống giả cho Trương Viễn Hoài. Tuy nhiên, tất cả ngọt ngào lãng mạng, tình cảm dạt dào của Vương Nhật đều không được tái hiện.
Một Trương Viễn Hoài vì y chấp nhận đầu quân cho kẻ mình thù hận, ủy khuất chịu đựng sự vô tâm của y. Một Trương Viễn Hoài yêu đương nồng nhiệt, nhiều lần vì y chẳng màng tử vong đáng sợ, bi tráng lộng lẫy hi sinh tính mạng để bảo vệ y hết lần này đến lần khác... cứ thế bị lượt mất khỏi giấc mơ về thế giới thứ tư của Trường Nhạc. Như vậy, thực sự công bằng cho Trương Viễn Hoài sao?
Khiến y quên mất tất cả rung động và niềm hạnh phúc lớn lao của bản thân, thay vào đó chỉ còn nỗi sợ hãi hoang đường với chính người y yêu sâu sắc, như vậy có bất công với Thượng Tích không?
Những câu hỏi không người giải đáp lặng lẽ gói ghém nỗi niềm oan ức vào sự thật bị chôn giấu, cứ thế đặt dấu chấm hết cho giấc mơ của Trường Nhạc.
Trường Nhạc giật mình choàng tỉnh, vừa mở mắt ra đã đối diện với vẻ mặt phi thường lo lắng của Trương Viễn Hoài khiến y không nhịn được khủng hoảng hét toáng lên: "Ah!"
"Sao vậy? Đừng sợ, chỉ là ác m---" Hắn thoắt cái im bật, lời hỏi thăm quan tâm chưa kịp thốt ra quá nửa đã phải trầm mặt hoài nghi vì thái độ sợ hãi của Trường Nhạc, ngay sau đó giọng nói cũng biến hóa sang ngờ vực: "Chàng lại mơ thấy cái gì rồi?"
Mẹ kiếp tính cho ông đội nồi gì nữa?
Trường Nhạc run rẩy, liên tục chối bỏ: "Không có, không có gì mà."
Trương Viễn Hoài đanh thép: "Không nói cũng không sao, ta sẽ ngủ cùng chàng."
Y nghe vậy liền rùng mình, cực lực phản đối: "Không!"
Trương Viễn Hoài bất chấp thái độ chống đối của y, tức tốc leo lên giường. Trong khi đó y vẫn treo trên miệng hai từ "Không muốn."
Hắn mặc y la oai oái, tức tốc biến ra một đoạn dây trói tiên quắn cho y không thể bỏ chạy, sau đó dứt khoát ôm y vào lòng, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Trường Nhạc không được quan tâm, la một hồi mệt quá cũng biết điều mà ngậm miệng.
Một đêm không yên bình cứ thế giống như đã yên bình trôi qua. Cuối cùng thì chẳng có ai thực sự ngủ cả.
Sau sự việc tối hôm nay, Trường Nhạc càng quyết tâm thực hiện hôn nhân giả với tiểu xích hồ.
Trương Viễn Hoài tất nhiên không phản đối, bởi vì người thành thân với y vẫn là hắn thôi. Có điều không hiểu sao trong lòng hơi nhói đau âm ỉ.
Ngày tháng trôi qua chậm rãi, nhàm chán đến mức nhịp điệu gần như ngưng trọng. Vốn dĩ hôn lễ giả của Trường Nhạc và tiểu xích hồ chỉ diễn ra một cách âm thầm không khoa trương, nhưng y thân là Thái tử Thiên tộc lại muốn cưới Cửu điện hạ Yêu tộc, chuyện này muốn nhỏ cũng chẳng nhỏ được.
Lưu Diễm từng nhập ma, mặc dù chưa tới mức không thể cứu vãn và không gây nên thiệt hại gì lớn lao nhưng dù sao cũng được coi là lịch sử đen, vì thế Trương Viễn Hoài tưởng rằng cuộc hôn nhân này sẽ khó khăn lắm, ai ngờ y vừa ngõ ý đã được Thiên đế chấp thuận.
Cứ như thể Trường Nhạc muốn gì thì đều được toại nguyện.
Chuyện thành thân của Trường Nhạc thuận lợi, Trương Viễn Hoài ngược lại không tiêu thụ nổi. Lúc này hắn đứng trước mặt y, dùng thân phận Viễn Hoài chất vấn y với ánh mắt thất vọng, đượm buồn: "Chàng thực sự không cần ta, muốn cưới người khác như vậy sao?"
Biết rằng chính mình là người gài y, hắn vẫn không thể cam tâm nhìn y vì muốn rời xa mình mà chấp nhận dối trá thế này.
Trường Nhạc biểu cảm tuyệt tình: "Ai cũng có thể ngoài ngươi."
Trương Viễn Hoài nghe đến đây thì mắt đã phiếm hồng, ủy khuất đến nổi nói không nên lời, tuy nhiên vẫn cố chấp không để nước mắt rơi: "Ta hiểu rồi."
Hắn đau buồn vừa xoay người lủi thủi bỏ đi đã nghe tiếng Đại Lợi thương tiếc cảm thán: "Ài, tự lấy đá đập chân mình làm gì?"