Trương Viễn Hoài không vội thoát thân, hắn chạy một vòng lượn lờ khiêu khích cho đến mình bị dồn thành cái nhân không có đường sống mới thõa mãn. Hắn nhìn vua xác sống và hàng ngàn xác sống khác đang lao vào mình, vừa mắng cả lò nhà Cố Thanh vừa áp dụng thẻ hoán vị.
Thời tới *éo cản được.
Trước khi hệ thống kích hoạt, Đại Lợi theo thủ tục hỏi: "Đây là chiếc thẻ hoán vị duy nhất, cậu có chắc muốn dùng không?"
Trương Viễn Hoài: "...Hỏi thừa."
Bốn bề thọ địch, bây giờ không xài thì không có cơ hội xài nữa đâu má?
Ngay sau khi thẻ hoán vị kích hoạt, toàn thân Trương Viễn Hoài được một màn ánh sáng trắng lóe mắt bao bọc, vài giây sau ánh sáng mất đi, người đứng ở tình thế ngàn cân treo sợi tóc đã biến thành Lục Thiên.
Vâng, đây chính là màn ảo thuật tuyệt đẹp của thế kỉ~
Lục Thiên bỗng nhiên được hàng ngàn xác sống chào đón: "..."
Clm...
Lòng Trương Viễn Hoài phơi phới như gió xuân, thậm chí khi thấy mình đang xuất hiện ở một tầng hầm dưới đất xa lạ cũng không để tâm.
Đại Lợi thắc mắc: "Sao lại là Lục Thiên?" Nó còn tưởng người được chọn là Cố Thanh cơ.
Trương Viễn Hoài cười hì một cái đáp: "Lục Thiên chết, đỡ mắc công đi từ hôn."
Đại Lợi: "..." Coi như cậu có lí.
Hắn với tâm thế không sợ "mèo chết vì tò mò" đi càng sâu vào tầng hầm, vừa quan sát vừa nghi hoặc lẩm bẩm: "Hắn vội vàng đến đây làm gì?"
Cuối đường, một cánh cửa sắt với cửa sổ nhỏ ở trên hiện ra.
Trương Viễn Hoài cẩn thận đến gần, híp mắt nhìn vào căn phòng phía sau cánh cửa, phát hiện một người phụ nữ thiên tư xinh đẹp đang ngồi đan khăn choàng cổ.
Người bên trong mặc một chiếc váy trắng thuần khiết, dung mạo khá trẻ trung. Dưới ánh đèn mờ, người đó xinh đẹp tựa như một thiên thần trong sáng, khuôn mặt mang đường nét mềm mại có vài phần tương tự với mẹ của Ngụy Bạch.
Đèn mờ mà đan khăn, người này thú vị thật.
Ngay sau khi xác định được thân phận của người phụ nữ đó, Trương Viễn Hoài lấy làm hưng phấn và vinh dự thầm nghĩ: "Mình cuối cùng đã được diện kiến con điếm phá hoại gia can nhà Ngụy Bạch rồi."
Mụ đó chính là đứa em gái mất nết cùng cha khác mẹ lang chạ cùng anh rể vì "tình yêu đích thực", giả chết vẫn được mang danh hoa mỹ là bạch nguyệt quang của lão Ngụy cha hắn.
Chuyện đã xảy ra hơn mười năm trước, nhưng hậu quả vẫn còn đến giờ, tổn thương chẳng thể nguôi ngoai...
Một người ở mạt thế vẫn xinh đẹp ngồi đây hưởng thụ, tựa như thần tiên không nhiễm bụi trần mà dọng hương khói. Còn một người khác bi thương đến độ gần đất xa trời.
Những thương tổn và bất hạnh mà mẹ con Ngụy Bạch phải chịu, hôm nay hắn có cơ hội đòi lại rồi.
Trương Viễn Hoài không nói không rằng đột ngột đá tung cửa.
Đại Lợi cả kinh vì hành động bất ngờ của hắn: "Cậu muốn làm gì vậy?"
Hắn nhìn vẻ mặt hoảng loạn đầy cảnh giác của người dì tốt càng không nhịn được cười, bình thản nói: "Nếu đã là bạch nguyệt quang thì tồn tại ở trần gian chi cho đau khổ, nể tình dì cháu tao giúp mụ về trời."
Nói đến đây hắn như ngộ ra gì đó chân lí lắm, lập tức bày giọng điệu tỏ ra chu đáo khi mà nụ cười trên môi chỉ có cợt nhã: "Quỷ nhỏ thăng thiên một lần rồi, có tâm đắc gì muốn nói với mụ không?"
Niệm Ái được đặc cách ở trong không gian hệ thống đang chơi cùng Đại Lợi, nghe thấy Trương Viễn Hoài chỉ đích danh liền lên tiếng, nhưng giọng điệu không có vẻ hào hứng gì cho cam: "Thiên giới có cửu trùng, bạch nguyệt quang này ở tầng mười tám."
Nó vừa dứt lời Trương Viễn Hoài liền không nhịn được phá lên cười, ngay cả Đại Lời cũng ôm bụng lăn lộn.
"Cậu là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây?" Phu nhân Lucy thấy Trương Viễn Hoài đột ngột xông vào liền bị kinh dộng. Bà cảnh giác kéo dài khoảng cách, liên tục chất vấn hắn.
Trương Viễn Hoài chậm rãi tiến tới, hưởng thụ sự lo sợ của bà ta.
Ngay sau khi hắn tiếp cận bà, tiếng hét thảm thiết của bà vang lên kinh hồn.
Mười phút trôi qua, Trương Viễn Hoài tay không rướm máu ra khỏi tầng hầm lên mặt đất. Lúc bấy giờ hắn mới phát hiện nơi đây vậy mà là ngôi làng bọn họ đang tạm trú. Nhưng có vẻ hắn đã muộn rồi, giờ khắc này nơi đây chẳng còn bóng ai, vật tư và đồ đạc cũng biến mất.
Hắn nhìn cảnh tượng này, bỗng nhiên nhớ về trận mưa độc ngày đó, cảm giác nghi kị càng bành trướng.
Tại sao đương không giữa đêm Lục Thiên và Cố Thanh đòi đi tìm vật tư, bỏ lại đa phần là người vô dụng phiền toái và Ngụy Bạch ở lại? Đó thật sự chỉ là một sự trùng hợp? Vậy chuyện bọn họ an toàn tránh mưa độc ở ngôi làng này, cả tầng hầm và người phụ nữ đã thăng dưới đó tính sao?
Trùng hợp cc!
'Ting' [-5% hảo cảm.]
[Độ hảo cảm hiện tại: 50%]
Đang mắng người thì bỗng nhiên thông báo trừ điểm vang lên, Trương Viễn Hoài chả hiểu mô tê gì sấc.
Anh Vĩnh Thương chẳng những không đi tìm hắn mà giờ còn tụt hảo cảm?
Mẹ kiếp, muốn tạo phản hả?
Hắn bực bội muốn chết, nhưng không thể đi tìm y đánh đòn ngay được vì còn việc phải làm. Ra lệnh cho Đại Lợi liên lạc với bọn An Trúc xong, hắn uất hận ngủ lại một đêm, sáng sớm hôm sau liền tái ngộ với họ.
Bốn người này đối với hắn có bộ dạng rất quy củ, nhưng vì không được qua đào tạo mà chỉ làm theo cảm tính nên sự ngưỡng mộ ngây ngô và nhiệt tình của thiếu niên trẻ tuổi vẫn khó giấu được.
An Trúc là đội trưởng do chính hắn chỉ định, giờ đang báo cáo: "Bọn em đã liên hệ với đồng đội cũ rồi, bước đầu diễn ra có vẻ thuận lợi."
"Rất tốt."
"Anh yên tâm, từ đây đến thủ đô còn có nhiều nhân tài lưu lạc, chắc chắn sẽ kết nạp được một quân đội như ý." Ngô Tùng được khen lấy làm vui vẻ, hăng hái đảm bảo, hai đứa còn lại là Lâm Đào, Ân Cúc đều gật gù tán thành.
Trương Viễn Hoài cười có lệ, thầm nghĩ: "Cái đám gà bông này suy nghĩ còn ngây thơ hơn cả con quỷ nhỏ mình nuôi nữa."
Đại Lợi: "..." Nhỏ đó thì ngây thơ chỗ nào?
Họp thêm một lát, Trương Viễn Hoài và bọn An Trúc liền tách nhau ra chia thành hai đường, ai làm việc nấy.
Lúc cước bộ, Trương Viễn Hoài nghĩ đến vẻ mặt trấn tỉnh ra dáng lãnh đạo của An Trúc vừa rồi, không khỏi khen nhỏ này rất có năng lực. Ngoài ra, khả năng trị liệu của Lâm Đào rất khá, hai đứa còn lại thì hơi ngáo nhưng không phế, bọn họ phối hợp với nhau cũng rất gì và này nọ.
Chậc, không tồi.
Hồi trước rất miễn cưỡng cứu mạng và tiếp nhận bọn nó, giờ đỡ rồi.
"Đm anh tao đang bị bán ở đâu rồi?" Bỗng nhiên Trương Viễn Hoài gào lên như dở.
Đại Lợi bị cái nết trầm bổng thất thường của hắn làm giật cả mình, lén mắng "Thiểu năng".
Trương Viễn Hoài biết thừa con mèo ngu đang chửi mình, nhưng hắn lười quan tâm, một mạch xách súng cướp xe rồi vèo đến khu căn cứ A. Nhờ có hệ thống gian lận Đại Lợi, suốt đường đi không gặp đội quân xác sống nào quá lớn, đôi khi va phải vài tốp nhỏ đều bị hắn nổi điên đồ sát ngược.
Con đường càng thuận lợi, hắn càng oán hận tên ngốc họ Trần, nhầm, họ Vương ngày đó không chịu tách đoàn đi với mình. Nếu đi cùng nhau đã không phải đi lâu như vậy, cũng không cần chịu nỗi khổ nhớ nhung như bây giờ.
Đúng là tức chết mà!
Gác lại bất mãn, vừa đến khu căn cứ A, Trương Viễn Hoài liền lấy thân phận đại thiếu gia nhà họ Ngụy đòi trực thăng, người đứng đầu không dám đắc tội, vội vàng chuẩn bị trực thăng và cử phi công hộ tống hắn về trời.
Giờ khắc này, chiếc trực thăng do hắn dốc lòng cướp bóc đang rung lắc dữ dội, phi công không lo cứu vãn tình thế mà lại để nó tự do rơi, còn mình thì xách dao dí Trương Viễn Hoài.
"Clm!" Trương Viễn Hoài rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan quạu đến mức chửi thề.
Hắn không dám đem đại bác ra bem, sợ một khi đạn bắn, mạng không nhặt về được. Còn súng điện tuy ít xác thương hơn nhưng tên phi công này nhanh quá, trường hợp bắn liên hoàn mà không may trúng bảng điều khiển thì bỏ mẹ. Mặc khác, hắn tiếc điểm hảo cảm của Vương Nhật, đấu tranh tâm lí mãi mà chẳng đành lòng sử dụng kho vật phẩm, vô tình tạo cơ hội cho phi công kia đến gần.