Hôm đó Ngụy Ngôn vội vã chạy vào phòng bà, đặt chân vào lãnh địa ông đã lạnh nhạt mười mấy năm trời với bộ mặt chấn kinh tột độ: "Người năm đó cứu tôi là bà?"
Phu nhân LyLy hờ hững không đáp, Ngụy lão gia càng phẫn nộ chất vấn: "Tại sao không nói?!!!"
Bấy giờ phu nhân mới liếc mắt nhìn ông, chậm rãi nở nụ cười nhạt: "Tôi nên nói gì? Ông từng nghĩ chưa, có bao nhiêu lần không chịu nghe tôi giải thích? Bao nhiêu lần hiểu lầm tôi? Bao nhiêu lỗ hỏng, bao nhiêu nghi vấn đều vô nghĩa, chỉ cần Lucy nói một tiếng, ông đều bất chấp tin theo. Hay cho một tình yêu tin tưởng tuyệt đối."
Bà nhìn vẻ mặt xám xanh của ông, thong thả vấn tội: "Ngụy Ngôn, tình yêu của ông, hôn nhân đối với ông rất rẻ mạt có phải không? Ai cứu ông thực sự quan trọng sao? Ai cứu ông, ông liền yêu người đó, kể cả dẫm đạp luân thường và trách nhiệm? Ông đường đường là một quân nhân, lại bất chấp lí lẽ đạo đức, không ra thể thống gì.
Nếu đổi lại tôi ở trong trường hợp như Lucy ngụy tạo, cho dù thực sự cứu ông, yêu ông đến tận xương tủy nhưng đối với người đã có gia đình, tôi sẽ không bao giờ xuất hiện mà cầu xin tình yêu của ông! Tôi là một quý tộc, tôi có niềm kiêu hãnh và tự tôn của chính mình, tôi, không vô liêm sĩ như các người!"
"LyLy..." Ông khốn khổ gọi bà.
"Ngay khi biết tôi cứu ông, ông liền yêu thương tôi như chưa từng có sự phản bội..." Bà không khỏi mỉa mai.
Năm hai mươi tuổi, cô gái nhỏ một mình xông vào mưa bom tìm ý trung nhân, từ đó thân thể yếu ớt bệnh tật triền miên... Để rồi sự hi sinh cao thượng, đổi lấy một bạch nguyệt quang không biết tự trọng, một cái cớ để chồng ngoại tình... Năm bốn mươi mốt tuổi, cô gái rời khỏi nhân gian, để lại cho chồng nỗi day dứt thấu trời.
Bạch nguyệt quang, nốt chu sa...
Nếu thật tâm yêu một người, sẽ đành lòng đặt lên bàn cân so sánh sao?
Bà thở dài, ân oán tình thù thật sự đã bòn rút sinh khí của bà quá nhiều rồi. Đến bây giờ, bà không đủ sức tính toán nữa: "Ngụy Ngôn, chỉ có tình yêu không đủ lớn, chứ không có hoàn cảnh bất khả kháng."
Nói đến đây, Phu nhân LyLy chậm rãi xoay đầu, muốn tiễn khách.
Ngụy lão gia không nói được lời gì, nhưng cũng không muốn đi, vừa ra tới cửa phòng liền ngồi sụp xuống, nước mắt rơi trên sàn như chuỗi hạt đứt dây.
Quá muộn rồi, tất thảy đều không thể cứu vãn.
Nghe tiếng đóng cửa, phu nhân LyLy không nhịn được ho ra một ngụm máu tươi, chật vật một hồi, máu lại không có dấu hiệu dừng lại. Ngụy Hạo hốt hoảng lau máu, đưa thuốc cho bà, vẻ mặt hắn lúc đó còn tệ hơn cả bà.
LyLy phu nhân nắm thuốc trong tay nhưng không uống, bà bỗng nhiên cười lạc quan với hắn, khóe môi rướm máu ngược lại càng nhuộm lên sự thê lương vô tận.
Đột ngột cửa phòng đùng mở ra, Ngụy tướng quân thất kinh nhìn bà.
Phu nhân LyLy đực người, không khỏi cười khổ.
Hóa ra là vẫn chưa chịu đi à?
"Trước kia tôi cầu xin ông ở lại, ông chẳng chịu nén lại một giây. Bây giờ tôi đuổi ông đi, ông một mực nửa bước không rời." Bà cảm thán hai câu, sau đó tâm trạng cùng xuống đột ngột thay đổi giọng điệu như hồi quang phản chiếu, tiếc nuối nói: "Ngụy Ngôn, nếu trước kia anh yêu em bằng một nửa hôm nay, tình cảnh hiện tại đã không phải thê lương thế này."
Một đời của em, đều hao phí trên người anh rồi...
Phu nhân LyLy dứt lời, mi mắt liền khép lại, bàn tay vô lực rơi lên nệm giường.
Trước khi đi em để lại một ác ý, những lời thương tâm hôm nay sẽ khiến anh phải ân hận day dứt cả đời.
Lạc lối mấy mươi năm, anh đã không còn xứng được sống an nhàn nữa.
Ác ý bà gieo rắc thực sự quá kinh khủng, cho nên kết cục không phải Ngụy Hạo giết Ngụy lão gia, cũng không phải nửa đời sau ông sống trong đau khổ dằn vật, mà là lựa chọn nắm tay bà cùng đi xuống hoàng tuyền.
Lúc còn sống không chịu nắm lấy tay em, giờ chết rồi liệu còn ý nghĩa?
Trương Viễn Hoài nghe xong trầm mặt, không tới nỗi rơi nước mắt nhưng cũng chẳng thể thờ ơ như chưa biết gì.
Ngụy Hạo cười khổ: "Đến cuối cùng bà ấy cũng chẳng cho tôi một cơ hội."
Ngay cả tư cách cùng chết cũng không có...
Trương Viễn Hoài tỏ ra lạnh lùng chế giễu: "Đường xuống suối vàng rộng thênh thang, đi ba người một lượt cũng không hết chỗ mà ha?"
Ý là sao ông không chết luôn đi, ở lại hại đời hắn chi vậy?
Ngụy Hạo vẻ mặt khổ sở nói: "Bà ấy không chọn tôi... Tôi lo hậu sự cho họ xong, ý nghĩa sống cũng mất đi, cứ vật vờ như xác chết cho đến khi Ngụy Thanh đề xuất hợp tác bắt cậu."
Trương Viễn Hoài: "..." Hại người ta mà làm cái mặt như oan ức lắm vậy?
Hắn ta thành thật bày tỏ nỗi lòng: "Tuy cậu lớn lên trong tầm mắt tôi nhưng thú thật người chú này không vừa mắt cậu chỗ nào cả. Tôi đã nghĩ hay là tiễn cậu xuống dưới cho ba người đoàn tụ luôn?"
Trương Viễn Hoài: "..." Cho nên tình yêu rồi sẽ biến chất đúng không?
Ngụy Hạo nói tiếp: "Có điều đến thời điểm hiện tại, không biết cậu đã trải qua những gì nhưng đối với tôi, cậu đã xuất sắc vượt ngoài mong đợi. Vì thế, tôi an tâm đi rồi."
"Nói như tốt lắm, là người nào suýt hại chết tôi?" Trương Viễn Hoài quyết tâm cả đời không quên mấy cái kim tiêm với mớ thịt bị lấy trong phòng thí nghiệm.
"Rồi, rồi, cậu nhỏ nhen giống bố quá." Ngụy Hạo vậy mà lại cười.
Trương Viễn Hoài xị mặt đứng dậy: "Nể tình một tấm lòng son và hơn ba mươi năm nguyên tem của ông, tôi sẽ cho ông chết thật thoải mái."
Ngụy Hạo: "..." Nguyên tem? Niềm đau thầm kín của hắn không ngờ lại bị thằng cháu vừa nhận chọc thủng. Cậu có chắc nói vậy rồi tôi chết được thoải mái không?
Nhưng cuối cùng, có vẻ như Trương Viễn Hoài đã giữ đúng lời hứa. Ngụy Hạo đã ra đi với vẻ mặt an yên.
Hắn phân phó Ngô Tùng: "Chôn ông ta cạnh mộ mẹ tôi."
Nếu bên cạnh mộ bà là Ngụy lão gia, vậy thì chỉ trách Ngụy Hạo quá cao thượng an táng họ gần nhau.
Dù sao thì cũng là hắn gây thù trước, Trương Viễn Hoài nói cho chết thoải mái chứ không nói làm ma thoải mái.
Cho ông bị show ân ái chết chục lần không đủ luôn!
Đại Lợi tò mò: "Còn nếu Ngụy Hạo không chôn họ cùng nhau?"
"Vậy thì ông ta được làm con ma hạnh phúc chứ gì nữa?"
"Ha ha trí tưởng tượng của cậu phong phú quá."
Trương Viễn Hoài dở thói bạo lực đe dọa: "Không muốn bị vặt lông thì tắt cái giọng mỉa mai đó đi."
"..." Vẫn là chướng mắt bé hu hu.
Đại Lợi nén niềm đau, hỏi: "Cậu tính làm gì Cố Thanh?"
Trương Viễn Hoài lửng thửng đi đến phòng giam bên cạnh, làm như khó chọn: "Lăng trì róc thịt, làm mồi cho chó, biến thành kỷ nam hay chôn sống hắn giờ?"
"Cậu... tởm quá đó!" Đại Lợi chê.
"Câm miệng mày đi!" Hắn lạnh mặt.
May là Trương Viễn Hoài không có áp dụng mấy cái biến thái vừa nêu, nhưng thực tế cũng không khá hơn là bao.
Đầu tiên, hắn theo thông lệ vào chọc chó trước.
Cố Thanh thấy hắn, khuôn mặt nhăn lại tỏ vẻ chán ghét tận xương.
"Yo, sao không cười nữa đi?" Hắn vừa vào, phòng giam liền có không khí náo nhiệt.
Cố Thanh: "Mày đừng vội đắc ý."
Chậc, không thèm xưng anh anh tôi tôi nữa luôn kìa.
Trương Viễn Hoài mỉa mai: "Bây giờ không đắc ý cho mày xem, sau này mày còn mạng xem không?"
Cố Thanh tắt văn: "..."
Cái thứ ngang ngược không theo lẽ thường chết tiệt!
Trương Viễn Hoài cười vô mặt hắn cho hả dạ, ngay sau đó không biết chạm trúng dây gì lại tỏ vẻ nghiêm túc chưng cầu ý kiến: "Nào, muốn tắm axit hay ngâm chảo dầu?"
Cố Thanh: "..." Hỏi mấy câu man rợ này đừng tỏ ra nghiêm túc như vậy có được không?
Mặt hắn xám ngoét, vẫn cố mạnh miệng: "Mày đừng tưởng có hào quang nam chính là hay, sẽ có một ngày mày bị người mình yêu giết chết!"
Trương Viễn Hoài không quan tâm lời Cố Thanh, hắn chợt ngộ ra một chuyện, thăm dò: "Bỗng nhiên tao nhớ ra một vấn đề, cái ý tưởng linh tuyền trị bách bệnh từ đâu mày có? Chắc không phải là vì mày thực sự sở hữu linh tuyền đâu ha?"
Mặt Cố Thanh lập tức biến sắc, cười cứng ngắc: "Đương, đương nhiên rồi! Chỉ là tùy tiện nghĩ thôi."
Trương Viễn Hoài chậm rãi nở nụ cười: "Tao biết cách để hành mày rồi hê hê."
Không lâu sau đó, Ngô Tùng được lệnh dẫn một đoàn xác sống hơn ba mươi con vào phòng giam Cố Thanh. Ngay khi cánh cửa ngục khép lại, tiếng kêu thảm thiết của hắn vang lên không dứt.