Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1149: Nhiệm vụ số 5 - giai đoạn thứ 2 bắt đầu




Trong lòng có chút không vui, hắn từ từ xoay người lại nhìn cái kẻ vừa vỗ vai của mình, vừa quay lại thì hắn đã nhìn thấy một tên thanh niên có khuôn mặt khá tuấn tú, cao khoảng 1m8, thân thể hơi mập, ăn mặc đồng phục học viện, còn lại thì chẳng có gì đặc biệt. 
Xuân Đức tiện thể liếc nhìn qua cô gái lúc trước kêu hắn khoác lác, nữ nhân kia cũng chẳng đẹp gì, tóc thì xanh như tàu lá chuối, môi thì đỏ chót, mặt thì lại trắng như bạch tạng, duy chỉ có ánh mắt là đẹp, cô gái kia có một đôi mắt màu tím nhìn như hai viên pha lê vậy rất sống động. Cô gái kia lúc này cũng đang nhìn về phía bên này.
Sau khi nhìn qua hai người thì lông mi Xuân Đức không khỏi hơi nhíu lại, hắn lúc này nhìn cả hai người mà nói: 
“ Tâm tình ta hôm nay rất tốt nên đừng có tới làm phiền ta. Bây giờ các ngươi có thể lựa chọn câm miệng hoặc rời đi.”
Khi hắn vừa nói thì Bóng Ảnh trên cơ thể hắn đồng thời thả ra một chút linh áp hướng hai tên kia ép tới, hai người kia vốn còn đang nhơn nhơn cái mặt nhưng sau một giây thì nét mặt bọn họ liền hiện lên sự sợ hãi đến cùng cực.
Tiếp sau đó hai người kia liền ôm lấy ngực cố gắng hít thở nhưng không qua mấy cái hô hấp thì cả hai người đồng thời hôn mê bất tỉnh.
Xuân Đức thấy vậy thì không khỏi bó tay, hắn lúc này dùng hồn niệm giao tiếp với Bóng Ảnh:
“ Hai tên đần này sẽ không chết luôn chứ lão nhị, đã nói ra chỉ cần dọa hai đứa tụi nó là được mà, không cần dọa cho bọn nó sợ bể mật mà chết chứ.”
Bóng Ảnh lúc này cũng dùng hồn niệm đáp lại, hắn cũng dùng giọng nói cực kỳ bất đắc dĩ đáp:
“ Đệ cũng đã cố gắng rồi mà, ai biết được hai con gà này đến ngay cả một chút vậy cũng không chịu được, may mà đệ còn chưa dung quỷ nhãn nhìn hai đứa nó bằng không giờ chắc chết thật rồi chứ không phải chỉ dặt dẹo thế này đâu.”
Xuân Đức nhếch môi nói:
“ Thôi kệ đi, sống được là tốt mà chết thì đem chôn, dù sao cũng chẳng phải cái gì to tát.”
Nói xong thì hắn nhìn qua Phi Nhã truyền âm nói:
“ Tiểu Nhã, cô lại xem coi hai tên kia chết chưa mà. Chết rồi thì nhanh đi tìm Mộng Vận đến đấy giúp ta giải quyết.”
Phi Nhã lúc này cũng đã hồi thần lại, nghe được Xuân Đức nói thì nàng liền nhẹ gật đầu sau đó chạy đến nhìn xem hai tên đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất còn sống không.
Nhưng vào đúng lúc này, cửa vào của nơi này mở ra. Đại tế tự Mộng Vân lần nữa vừa kịp lúc xuất hiện, vừa vào trong này thì nàng ta liền nhìn xung quanh tìm Xuân Đức, do nơi này cũng không có mấy người nên rất nhanh nàng liền tìm thấy hắn.
Có điều lúc này nàng cũng phát hiện ra cái gì đó không đúng. Tất cả mọi người nơi đây đều đang dùng ánh mắt có chút sợ hãi nhìn về phía Xuân Đức, duy chỉ có hai tên ma pháp sư đang đánh nhau bên trên là không biết việc gì.
Mộng Vân lúc này mang theo bốn thiếp thân hộ vệ đi tới bên cạnh Xuân Đức, nhìn qua hai người đang nằm bất tỉnh trên mặt đất không rõ sống chết sau đó nhìn Xuân Đức nói: 
“ Hai người này sẽ không phải vì chọc tới ngươi liền bị người giết rồi chứ.”
Xuân Đức nhún nhún vai nói:
“ Bọn họ quả thực có chọc đến ta, có điều bọn họ còn không phải chưa chết sao, chẳng qua là kinh hãi quá độ mà ngất đi thôi. Sau này cùng lắm sẽ biến thành người tâm thần là cùng chứ làm sao mà chết được. Nói đùa thôi, bọn họ ngất đi một lúc thì sẽ tỉnh lại, nếu cô có lòng tốt thì chữa trị cho bọn họ.”
Nghe Xuân Đức nói vậy thì mặt ngoài Mộng Vân tỏ ra một chút bất mãn nhưng trong lòng lúc này thì đang cảm thấy vô cùng kỳ quái. Trong ấn tượng của nàng, Xuân Đức không phải là loại người lương thiện gì, kẻ nào dám chọc đến hắn thì sẽ bị hắn giết ngay lập tức. Vậy mà bây giờ hắn bị người ta chọc đến lại chỉ hù dọa một chút mà không có lập tức lấy mạng đối phương. Nàng cũng không biết như vậy là tốt hay xấu nữa.
…….
Tiếp sau đó Mộng Vân liền trị liệu cho hai tên xấu số kia, Mộng Vân đã trở thành một đại tế tự, việc trị liệu cho một người quả thực vô cùng đơn giản. Hai người kia được nàng trị liệu thì một lúc sau liền tĩnh lại.
Hai người kia sau khi tỉnh lại, vừa nhìn thấy Xuân Đức thì lại một lần nữa mắt trợn trắng sau đó ngất đi. Xuân Đức đối với điều này quả thực không biết nên nói cái gì cho phải, hắn cảm thấy hai tên này thần kinh cũng không phải quá yếu đi, chỉ nhìn thấy một vài ảo tượng thôi mà liền sợ đến trình độ này rồi.
Mộng Vân nhìn thấy như vậy thì không khỏi giật giật nhè nhẹ khóe miệng, nàng nhìn Xuân Đức vâng đang còn đứng bên cạnh có chút nho nhỏ tức giận nói:
“ Ngươi còn đứng ở đây, tính dọa chết bọn họ sao?”
Nhún nhún vai như không phải liên quan đến mình, Xuân Đức hờ hững nói:
“ Là cô y đạo không tinh lại đổ trách nhiệm lên đầu ta, mình y đạo không tốt lại tìm cớ. Thôi ta chịu khó đi ra ngoài trước để cho ai đó đỡ mất mặt.”
Nói xong, Xuân Đức lúc này liền mang theo Lan Đóa cùng Phi Nhã đi ra ngoài trước. Có điều ba người cũng không có đi đâu mà đứng ngay trước cửa đợi 5 người bọn Mộng Vân.
……
Cũng không cần phải chờ đợi quá lâu, Mộng Vân sau một lúc liền đã đi ra ngoài này. Vừa đi ra thì nàng liền nhìn qua Xuân Đức hỏi:
“ Bây giờ chúng ta đi đâu nữa?”
Ước chừng thời gian một chút, Xuân Đức liền nói:
“ Giờ cũng đã không còn sớm nữa rồi, đợi ta đưa Tiểu Đóa về phòng ở thì liền quay về thôi.” 
Nói xong thì hắn liền nhìn Lan Đóa cười ôn hòa nói:
“ Hôm khác chúng ta tiếp tục đi chơi, bây giờ cũng đã trễ rồi anh cũng nên về. Tiểu Đóa có muốn mua gì không, lần sau anh tới sẽ mang theo?”
Cô bé Lan Đóa nghe hắn nói vậy thì khẽ lắc đầu, trên mặt xuất hiện sự mất mát có điều cô bé cũng rất hiểu chuyện, Lan Đóa cười nói:
“ Không cần đâu, chỉ cần anh tới là em đã rất vui rồi. Hì hì.”
Khẽ nhếch môi, Xuân Đức lúc này dùng tay nhéo nhéo má cô bé vài cái, tiếp sau đó liền mang cô bé trở về nơi ở.
Lúc đến nơi ở của Lan Đóa thì hắn có gặp hai người Lisa cùng Lina. Ba người nói chuyện với nhau dăm ba câu thì Xuân Đức bắt đầu dặn dò hai nàng một số việc, đương nhiên hắn cũng không quên đưa tiền sinh hoạt phí cho hai nàng.
Làm xong đâu vào đấy thì hắn chính thức tạm biệt cô bé Lan Đóa rồi mới cùng mấy người Mộng Vân quay về.
Lúc hai người quay trở về thì bên phía Học Viện Quý Tộc đích thân viện trưởng cùng một đám giáo sư đến mời mấy người ở lại dùng tiệc tối gì đó, có điều đã bị Mộng Vân từ chối. Tên viện trưởng kia khi đó nhìn có vẻ rất tiếc nuối, không những hắn mà đám giáo sư cũng vậy.
Giống như việc không mời được Mộng Vân đến tham dự là một mất mát lớn lao vậy. Do Mộng Vân không thể tới tham dự tiệc tối nên đám kia liền mang quà biếu đã chuẩn bị từ trước đem tới tặng cho nàng, đối với điều này thì Mộng Vân cũng không có từ chối, ai tặng quà gì thì nàng cũng đều nhận.
Cứ tưởng rằng như vậy là đã xong nhưng mà không. Hết đám giáo sư thì lại đến đám học viên. Đám kia còn điên cuồng hơn nhiều, cả đám tranh giành xô đẩy chỉ để được Mộng Vân chạm nhẹ lên đầu một cái.
Cũng vì cái đám lâu nhâu kia kéo chân mà mãi gần hai giờ sau thì Mộng Vân mới có thể lên xe của Xuân Đức rời đi.
Vừa thấy Mộng Vân đi lên xe thì Xuân Đức đã liền trêu nàng ta:
“ Ta thấy ai cũng muốn cô sờ lên đầu một cái cho thông minh, vậy cô lại giúp ta sờ lên đầu vài cái xem có thông minh lên không nào.”
Mộng Vân vừa tức vừa buồn cười, có lẽ đã quen dần với tính cách của Xuân Đức, biết khi nào hắn đang đùa, biết khi nào hắn nghiêm túc nên nàng cũng thuận theo mà làm. Nàng lúc này lườm hắn một cái sau đó đưa cho hắn một tập tài liệu lớn nói:
“ Đây là tài liệu của 17 người kia. Ta đã cẩn thận chỉnh sửa rồi. Có gì thắc mắc thì nói cho ta biết.”
Xuân Đức thu lại vẻ cười đùa, hắn lúc này bắt đầu nghiêm túc hẳn lên, quan sát tài liệu mà Mộng Vân đưa cho. Hắn bắt đầu nhanh chóng lướt qua những tư liệu của những người kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.