Nhìn thấy biểu hiện kinh sợ của những người khác thì Xuân Đức cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, dù sao người nào gặp trường hợp như bọn họ thì đều kinh sợ cả thôi.
" Rời đi nơi này thôi. Các ngươi cũng không cần thu liễm khí tức của mình làm gì, cứ để như vậy." Xuân Đức nhìn những người khác thản nhiên phân phó một câu.
Tiếp sau đó hắn liền phiêu phiêu rời đi. Những người khác hai mặt nhìn nhau một cái rồi sau đó làm theo lời của Xuân Đức là tán phát ra linh áp của bản thân rồi cũng theo sau hắn bay đi. Bọn họ cũng hiểu được dụng ý của Xuân Đức là thế nào.
.....
Nhưng lần này có vẻ như Xuân Đức không gặp may mắn rồi, ý đồ câu dẫn mấy con âm quỷ vương giả của hắn đã bị thất bại. Trong khắp cả một cái phương viên mấy chục vạn dặm vậy mà không có thêm một con âm quỷ vương giả nào mò tới tấn công đội ngũ của hắn.
Không câu dẫn ra mấy con vương giả nhưng bù lại câu kéo ra được không ít đám nửa bước vương giả. Bọn này tuy có sức mạnh cùng thần thông ngang với nửa bước vương giả nhưng đầu óc quả thực không dùng được. Nếu không phải vì số lượng đám này rất đông thì đã sớm bị các chủng tộc khác tiêu diệt sạch.
Lại vừa tự tay bóp nát đầu một con âm quỷ nửa bước vương giả, hắn có phần kì quái nói:
" Thứ ngu đần này vì sao lại khiến cho các đại tộc lo lắng như vậy. Tuy số lượng đám này có đông thật nhưng cũng không tới mức khiến cho các đại chủng tộc lo sợ vậy chứ. Chỉ là một đám sinh vật cấp thấp không có đầu óc mà thôi."
Nghe hắn nói vậy thì Tôn Khánh Nguyên ở bên cạnh giải thích:
" Đại nhân có điều chưa biết. Đám âm quỷ này do mới hình thành nên linh trí không cao, đợi một thời gian sau thì bọn chúng sẽ rất nhanh sẽ phát triển về mặt này, tới lúc đó mới chính thức là thảm họa.
Với đám ma vật này lại có thể cắn nuốt sinh linh từ đó hấp thụ được linh trí cùng với máu thịt vì thế mà các đại chủng tộc mới sợ đám này như vậy. Không tiếc bất cứ giá nào tại thời điểm mới đầu dốc toàn lực tiêu diệt bọn chúng."
" Ồ " Xuân Đức khá là ngạc nhiên với điều này, hắn còn tưởng rằng đám quỷ vật này sẽ ngu mãi kia, không ngờ lại còn có chuyện như vậy. Nếu như đám này linh trí thấp còn dễ bàn chứ mà linh trí cao thì đúng thật là một thảm họa rồi.
Nhưng ngay vào lúc này thì Xuân Đức lại một lần nữa " Ồ " lên kinh ngạc. Ở bên cạnh Tôn Khánh Nguyên hiếu kì hỏi:
" Làm sao vậy đại nhân, chẳng lẽ lại có đại sự phát sinh."
Nhếch mép cười tà, Xuân Đức nói:
" Con mồi xuất hiện thôi. Được rồi, thu liễm khí tức chúng ta tới nơi kia nhìn xem."
Những người khác nghe hắn nói vậy thì lập tức thu liễm lại khí tức của bản thân sau đó mỗi người tự lấy ra một kiện bảo vật che giấu bản thân. Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy thì mới bắt đầu lên đường.
- --o0o---
Mặc dù vừa di chuyển vừa phải chú ý ẩn nấp nhưng tốc độ của đội ngũ Xuân Đức là cực kì nhanh chóng, 5 vạn dặm đối với bọn họ mà nói cũng không đáng là gì. Không qua bao lâu thì bọn họ đã xuất hiện tại phụ cận nơi đang diễn ra giao tranh.
Vừa tới nơi thì bọn họ đã thấy một trận chiến mãn nhãn, ở nơi xa xa kia đang có 3 người, bốn rồng cùng 4 con âm quỷ vương giả chiến đấu. Nói là 3 người chứ thực ra những kẻ kia đều là đám long tộc hóa hình mà thành.
Lúc này đây ba con Kim Long , một con Bạch Long có nhiệm vụ lên trước cản mặt, dùng thân thể khủng bố của bản thân liên tục dây dưa với bốn con âm quỷ vương, còn ba kẻ khác thì lúc này ở phía sau tụ lực rồi công kích.
Có điều tất cả những kẻ ở đây đều là đồng cấp nên mặc dù là 7 đánh 4 nhưng cũng chẳng ai làm gì được ai cả.
Lúc này đây Xuân Đức cùng với những người khác mới có thể thấy âm quỷ khó chơi tới mức nào, sức khôi phục của cái đám này là bất tận, bị thương bao nhiêu đi nữa thì trong vài cái hô hấp liền khôi phục như lúc ban đầu. Nếu như không có tiên thuật sát chiêu mạnh mẽ một kích giết chết thì e rằng khó mà có thể tiêu diệt được đám này.
Bốn rồng, ba người, bốn quỷ vật đánh nhau có thể nói thiên băng địa liệt, cả phương viên gần vạn dặm bị đám này đánh cho thành một mảnh phế địa. Mặt đất nứt toác ra, cát bụi mù trời, tiên thuật sát chiêu lập lòe. Đáng tiếc đám này đánh nhau lại còn bày trận pháp ra bằng không thì tràng cảnh còn sẽ lớn hơn thế này nhiều.
Những kẻ đi theo Xuân Đức lần này nhìn thấy trận chiến phía trước thì tên nào tên nấy sắc mặt kích động cứ như là bản thân đang tham chiến vậy, ánh mắt cả đám đều mở thật lớn để có thể quan sát được rõ nhất.
Riêng về phần Xuân Đức thì hắn đang tính toán làm sao để có thể bắt được toàn bộ những kẻ này. Nếu mà bắt một lần không hết để xổng một tên thôi thì sau này lúc hắn hành động sẽ là vô cùng khó khăn, chưa kể đến hệ lụy về sau.
Tính toán một chút, bây giờ hắn có trong tay trận pháp mạnh nhất là Thất Tuyệt Vô Sinh Đại Trận vây khốn vương giả không thành vấn đề, vấn đề là hao tốn mỗi lần thúc giục trận pháp là cái giá trên trời nếu không phải sử dụng thì hắn nhất quyết sẽ không sử dụng. Lần trước dùng một lần và cái giá hắn còn nhớ tới giờ. Trận pháp dùng một lần liền hư. Định mệnh ông bạn già chế tạo trận pháp như.... cứt.
Thêm vào đó hắn còn có hai con rối vương giả cùng với Bóng Ảnh. Nếu đám kia không có bỏ chạy thì hắn có thể đơn giản giết từng tên một như giết gà. Có điều làm quái gì có chuyện đám kia đứng lại cho hắn chém giết đâu.
Suy đi tính lại cuối cùng vẫn phải dùng Thất Tuyệt Vô Sinh Đại Trận. Nếu bắt được đám Vương Giả này thu được trên người bọn họ tài vật chắc cũng đủ bù đắp được tiêu hao khi sử dụng Vô Sinh Đại Trận.
Nhịn đau, hắn lúc này lại lấy ra bảy viên cầu. Ngay khi hắn lấy ra bảy viên cầu thì Mộng Hồng Trần cùng với Tôn Khánh Nguyên ngay lập tức rời đi sự chú ý. Bọn họ biết bản thân chuẩn bị được phân phó trọng trách.
Đúng là không có ngoài hai người dự kiến, Xuân Đức sau khi lấy ra bảy viên cầu thì liền nhìn qua hai người. Đưa cho hai người 5 viên cầu nói:
" Như lần trước mà làm chỉ cần thủ không cần công, không nên tiến quá gần để tránh bị phát hiện, cứ ở khoảng cách thế này là được. Trận trong trận bọn chúng có chui xuống đất cũng không thoát. Còn việc còn lại thì để ta lo."
Tôn Khánh Nguyên cùng Mộng Hồng Trần lúc này cung kính đáp lời:
" Xin đại nhân tin tưởng thuộc hạ, thuộc hạ sẽ không để cho đại nhân thất vọng."
Nói xong thì hai người quay qua phân tích cho những người khác hiểu, sau đó tất cả liền lặng lẽ rời đi.