Quả nhiên Cố Giản sâu sắc cảm thấy thái độ của Hạng Nghiêm rất ôn hòa mà chào hỏi lại: “Nghe nói em đã đi nước ngoài, về lúc nào vậy?”
Lục Mẫn, nữ Omega kia lém lĩnh lúc lắc hai đuôi tóc được cột cao nhưng không hề quê mùa mà sắc sảo như một con búp bê cười nói: “Sinh thần của bác Hạng, sao em có thể không về được.”
“Nói thế thôi, em chỉ về một thời gian, bên kia đang rảnh, sẵn tiện nghe Thiên Linh nói gia đình muốn định hôn cho cậu ấy nên em về trấn thủ xem đối phương về ai. Ai ngờ lại là anh nha, vậy em yên tâm rồi.”
“Mẫn Mẫn…”
Lục Mẫn vừa nói xong liền có một Omega nữ không tính là lúng túng kéo tay cô nàng nhắc nhở.
“Cậu đâu cần phải ngại, Thiên Linh.”
Trước khi Lục Mẫn tỏ vẻ thì đám người bên cạnh đã hùa theo.
“Đúng đấy. Trong đám Omega ở Vạn Lý người xứng đôi với Hạng thiếu chỉ có cậu thôi. Có lẽ cũng có người tốt nữa, nhưng tuổi tác lại không đẹp, cho nên cậu không cần khiêm tốn.”
Mặc Thiên Linh năm nay mười bảy. Mặc gia bên trong cái vòng tròn Vạn Lý này là một thế gia không hề thua kém Hạng gia. Hôm nay việc Hạng gia công khai kém dâu không hề hạn chế cái gì, miễn được mời thì chỉ cần đôi bên đồng tình sẽ lập tức kết thân ngay. Nếu đã như vậy thì ai lại không muốn kiếm một con dâu vừa môn đăng hộ đối vừa ở trên thương trường có thể hỗ trợ nhau, có khi không sớm thì muộn sẽ độc bá Vạn Lý cũng nên.
“Các cậu đừng nói bậy, đây là tiệc xã giao, không phải tiệc định thân, Hạng gia chưa từng có ý nghiêng về bên nào. Đừng nói nữa.”
Biết rõ bọn họ muốn đẩy mình ra làm chim đầu đàn khuấy đục vũng nước trong nhưng thái độ của Mặc Thiên Linh vẫn rất nhã nhặn, vô cùng có giáo dưỡng mà nhẹ giọng bác bỏ.
Đám người có lẽ không hề muốn mích lòng Mặc Thiên Linh nên nhao nhao tỏ vẻ được rồi, không nói nữa cái kiểu, đùa giỡn rất vui vẻ.
Ngược lại ba người Cố Giản vẫn im lặng từ lời nói kia Lục Mẫn. Bởi vì họ im lặng nên tạo thành đối lập với nhóm Omega mới tới, không khí có chút quái dị lạ thường.
Dần dần theo thời gian đám Omega đang líu ríu cũng ý thức được mà có vẻ sượng trân, cảm thấy mình như con khỉ bày trò mà hơi bực bội. Chỉ có Lục Mẫn từ sau câu nói kia không có cùng đám người tham gia cuộc nói chuyện mà cười mỉm chi quan sát Cố Giản nãy giờ, sau khi bọn họ không nói chuyện nữa thì tiếp tục ung dung lên tiếng: “Nãy em nghe bác nói anh đã tìm được bạn đời rồi.”
Hạng Nghiêm làm sao không biết Lục Mẫn tiểu tinh linh giảo hoạt này có ý đồ gì, cho nên chỉ đơn giản gật đầu xem như nhận đồng. Biết rõ cô nàng không có coi trọng câu trả lời của mình, quả nhiên sau đó liền nghe cô nói: “Nhưng mà bác nói anh quen một Alpha, em biết ngay là bác đang nói đùa rồi.”
“…”
Cố Giản xem như hiểu rồi, lại chỉ thấy buồn cười.
Đánh thái cực quyền nhiều như vậy cũng mệt mỏi quá đi nhỉ, sao không dứt khoát một chút đi.
Chẳng lẽ còn sợ mất mặt? Hay có gì khiến cho bọn họ cố kỵ không dám nhận trước mặt người khác sao?
Có lẽ lúc nói ra người nhà họ Hạng đã dùng thái độ vừa thật vừa giả, coi như mánh khóe để điều tiết không khí ấy mà. Nhưng suy cho cùng đám người này chỉ là đang tự mình an ủi mình thôi.
Khẽ liếc thấy Tô Đan Chi không cam lòng cùng khiêu khích đứng ở không xa nhìn lại đây, Cố Giản cười khẽ một tiếng.
Thời điểm mọi người đều âm thầm đặt sự chú ý lên người cậu, cái cười này liền rơi vào tai vào mắt bọn họ.
“Anh là Alpha kia đúng không?”
Cô nàng Lục Mẫn này vô cùng biết nắm lấy lợi thế, chủ động lên tiếng trước. Mặc dù còn nhỏ hơn Cố Giản hai tuổi nhưng lại giảo hoạt, thông minh.
Chỉ là vẫn còn nhỏ…
Cố Giản cười khẽ, hơi tiến lên một bước hí hửng xoa đầu Lục Mẫn: “Em gái.”
Điệu bộ còn có chút lưu manh.
Mặt Lục Mẫn hơi dại ra.
Cô nàng làm sao cũng không ngờ tới thái độ của Cố Giản nên cứ thế để cậu xoa đầu như một đứa trẻ. Lúc phản ứng lại hai má liền phồng lên, như muốn nổi giận.
Những người xung quanh đương nhiên cũng không lường được, cứ nghĩ nãy giờ Cố Giản không lên tiếng là bị họ áp chế rồi. Ai mà ngờ…
Nhưng trước khi Lục Mẫn bùng nổ Cố Giản đã đáng hận chặn trước: “Em gái à, em nói như vậy là đang uy hiếp khiến chúng tôi không dám công khai hay nghĩ chúng tôi không dám công khai mà hùa theo em khẳng định đây chỉ là tin đồn?”
“Công khai chuyện này sẽ khiến Hạng gia xuống dốc, tiền mất tật mang hay mất mặt?”
Lục Mẫn khựng lại, sau đó mặt khẽ sượng đi.
Quả thật là cô đã có chút kiêu ngạo, tự cho mình đã nắm chắc Hạng gia sẽ không làm ra chuyện kỳ quái như vậy. Nhưng nó sẽ ảnh hưởng cái gì trực tiếp đến Hạng gia thì cô lại không kịp nghĩ rõ ràng. Những gì Cố Giản nói đều là sự thật, cô không có khả năng ép Hạng gia phải cố kỵ mà hùa theo mình.
Tưởng có thể dắt mũi Hạng gia, nhưng đó chỉ là ý nghĩ vị kỷ mà thôi.
Nếu Hạng gia là cái hạng nghèo mạt không có địa vị không danh tiếng không sang quý gì thì cũng được đi, nhưng Hạng gia có phải người vậy đâu. Cho dù hôm nay Hạng gia rõ ràng đã đánh tiếng muốn cho con trai lựa chọn bạn đời nhưng họ đâu có ép đám người này phải tới. Ai cũng vì muốn kiếm chỗ tốt mới chạy tới thôi, Hạng gia đương trường hủy bỏ việc này họ có thể làm gì. Dám nói bất mãn không? Hôm nay là sinh nhật của Hạng gia gia chủ đó.
Chính vì họ có địa vị cho nên mới dám mở miệng ra nói “đùa” rằng Hạng Nghiêm đang quen một Alpha.
“Em gái à, em kiêu ngạo là vì em có khả năng, nhưng mà kiêu ngạo quá sẽ thành ngu ngốc.”
Cố Giản không tiếc cho cô thêm đao.
“Anh dám nói tôi ngu ngốc!”
Lục Mẫn lập tức xù lông: “Tôi…”
Còn muốn nhào lên đánh Cố Giản nhưng nửa đường bị Mặc Thiên Linh kéo lại.
“Mẫn Mẫn được rồi mà.”
“Nhóc con!”
Đã vậy Cố Giản còn chọc vô, cậu ác ý đưa tay giữ chặt trán của Lục Mẫn, dựa vào ngoại hình vượt trội hơn hẳn Omega của cô nàng mà làm ra kiểu cho dù Lục Mẫn có muốn đánh cậu thì cô nàng đã có năng lực gì làm được mà nói: “Đừng nói anh bắt nạt em. Em đang xem thường anh đấy à?”
“Tôi giết anh!”
Lục Mẫn thẹn đến mức hét ầm lên, không ngừng vung tay muốn đánh về phía Cố Giản, nhưng đương nhiên là không làm gì được vì cánh tay đang chống vào trán cô nàng của Cố Giản, khiến cho cô không thể tới gần Cố Giản được chứ nói chi là đánh cậu.
Giữa lúc ai cũng trợn mắt há hốc mồm vì chuyển biến này, chưa đợi đám người đến chống đỡ cho Lục Mẫn thì có người đã ra tay trước.
Hạng Nghiêm mặt không đổi sắc nhưng lại khiến cho người ta không dám coi thường vươn tay đem cái tay của Cố Giản kéo xuống, ở trước mặt mọi người bày trò chà chà lòng bàn tay của cậu vào áo vest của mình.
“…!!!”
Hành động của hắn khiến người ta trố mắt thành quả trứng gà. Còn Lục Mẫn quên mất cả đánh người, đôi mắt lại dần dần đỏ lên đầy oan ức.
“Anh Nghiêm…”
Tại sao có thể ức hiếp người như vậy chứ??
Không giúp cô thì thôi còn… Còn ghét bỏ người ta như vậy!!
…
P/s: Xem thằng rễ làm trò con bò.