Căn Nhi

Chương 14.2: Mưa rào (2)




Khi đó Niệm Đệ chính là chị gái lớn nhất trong nhà, cô chăm sóc các em trai, em gái. Nhưng cô cũng không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào cảm giác, rửa sạch cát đất trên miệng vết thương cho hắn, dùng mảnh vải sạch băng miệng vết thương lại cho hắn.
Máu trên đầu hắn chảy không ngừng, có khi còn nhìn thấy mạch máu nhảy lên thình thịch, máu chảy ra làm ướt sũng mảnh vải, đầy tay cô đều là màu đỏ tươi.
Sau đó, là do hắn mạng lớn mới sống tiếp được.
Nhưng từ đó về sau, hắn liền thân cận với cô. Hắn nguyện ý để cô tới gần, để cô ôm, để cô giúp tắm rửa, buối tối đi ngủ sẽ nằm một bên là tường, một bên khác chính là dựa gần cô.
Hắn có thể cảm thấy cô đối tốt với hắn?
Nhưng hắn đối với cô càng tốt, cô lại càng khó chịu. Nhà họ Tôn hủy hoại hắn. Hắn đáng lẽ không phải chịu tất cả những chuyện này.
Tiếng mưa rơi từ mái hiên chảy xuống vang lên tiếng tích táp.
Cô có thể nghe thấy tiếng động kỳ quái. Tiếng Nguyện Đệ rên rỉ, còn có tiếng giao hợp bạch bạch.
“...Cha em thật là dám mở miệng... Tám vạn tám?”
Nguyện Đệ khóc lóc xin tha, dần dần biến thành tiếng kêu rên vui sướng.
Niệm Đệ nhắm mắt lại, thở dài một tiếng.
Cửa bên ngoài đột nhiên bị gõ vang lên. Ngoài cửa có tiếng bước chân dẫm lên bùn tiến vào.
Trong lòng cô bỗng nhiên có linh cảm, lăn lóc bò dậy, đi ra phía cửa lớn đang mở ra.
Diệu Tổ cả người ướt đẫm đang đứng ở cửa.
Nước mưa theo tóc của hắn chảy tới sườn mặt, hắn vẩy tay một chút, chau mày, đặt tay che ở trên đầu Niệm Đệ: “Mau vào phòng.”
Mưa không ngừng rơi, Niệm Đệ cảm giác được chính mình bị xối một ít nước mưa.
Nhưng sự chờ mong xen lẫn lo lắng đột nhiên toàn bộ hóa thành phẫn nộ. Một tay cô đẩy Diệu Tổ ra ngoài cửa.
Vì sao phải về chứ!
Nếu có thể đi, sao còn phải trở về!
Cô dùng sức khép cửa lại.
Thẳng đến khi cửa gần đóng lại, Niệm Đệ mới phản ứng lại, cười khổ một tiếng.
Đều đã trở lại, cô còn nháo cái gì chứ. Mưa lớn như vậy, trời tối như vậy. Cô không thể đuổi Diệu Tổ đi, quá nguy hiểm.
Thế mà vào thời tiết này hắn lại trèo đèo lội suối mà về, Niệm Đệ ngẫm lại liền cảm thấy trong lòng run lên. Mưa lớn đường trơn, đêm đen trời tối như vậy, nếu lạc đường thì làm sao bây giờ? Nếu ngã hỏng đầu lại làm sao đây? Hoặc ngã gãy chân thì biết làm thế nào.
Cô vội vàng dừng động tác, vừa định mở cửa lần nữa, chỉ nghe trên tường vang lên một tiếng.
Diệu Tổ trèo tường nhảy vào.
Ngắn ngủi mấy chục giây, Niệm Đệ cũng bị mưa xối ướt đẫm. Hắn bế Niệm Đệ lên, vài bước nhanh chóng mang cô đến phòng bếp, đặt cô trên kệ bếp.
Bốn phía tối tăm, mắt hắn lại tỏa sáng lấp lánh. Niệm Đệ há mồm muốn nói gì đó với hắn, hắn lại cúi đầu.
Hôn lên môi cô.
Nước mưa có loại hương vị bụi đất nửa sống nửa chín. Môi hắn lạnh lẽo, dán chặt cùng môi cô. Đầu lưỡi chua xót từ trên môi cô liếm láp cuốn đến giữa môi răng khẽ cắn.
Niệm Đệ giật mình, hắn liền đè đầu cô lại, nghiêng đầu câu đầu lưỡi cô ra ngoài, hàm ở trong miệng liếm láp mút vào, hơi thở dồn dập, rất nhanh từ lạnh lẽo đã trở nên nóng bỏng.
Hắn kề sát cô cọ cọ, ngón tay lau nước mưa trên mặt cô, tách ra, nhìn cô một cái.
Niệm Đệ thở hổn hển nói: “Diệu...”
Hắn lập tức lại dán lên lần nữa, ngậm lấy môi cô.
Niệm Đệ bị đầu lưỡi của hắn đẩy mở khớp hàm, không khép môi lại được, nước miếng chảy ra theo khóe miệng, bị hắn mút vào sạch sẽ.
Cô có cảm giác có chút hít thở không thông cùng choáng váng, cho dù mắc mưa, trên người cũng nóng lên.
Lặp lại vài lần, hắn dừng lại, buông Niệm Đệ ra. Hắn dùng năm ngón tay phải nhẹ nhàng mơn trớn cánh môi sưng đỏ của cô từng chút một, giống như đối đãi với bảo vật hiếm có trên thế gian, lộ ra sự yêu thương thân thiết.
Sau đó hắn lui về sau hai bước. Vuốt nước trên tóc xuống, lại vắt nước ở vạt áo.
Hẳn ngẩng đầu: “Nhớ em không?”
“...”Niệm Đệ nói không nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.