Căn Nhi

Chương 24.1: Hồng nhạt (1)




Lại lần nữa gặp lại mấy người Thạch Đầu là bốn giờ chiều, ở trong phòng thuê của Hi Đệ cùng Lãnh Đệ.
Lúc này cách lúc Niệm Đệ bị Diệu Tổ bắt đi chẳng qua chưa đến hai mươi tiếng đồng hồ.
Hi Đệ vừa thấy hắn liền há mồm rống to: “Diệu Tổ! Sao hôm qua anh có thể lái xe nhanh như vậy hả! Xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ!” Phảng phất như cô vẫn còn ở nới đó, là thân nhân ngày ngày gặp mặt Diệu Tổ, không có một chút cảm giác xa lạ.
Diệu Tổ không hé răng.
Hắn đối diện với Thạch Đầu, hai người đánh giá lẫn nhau, đều có loại cảm giác xem kỹ lần đầu gặp mặt.
Lãnh Đệ nhìn chằm chằm Niệm Đệ: “Chị rất buồn ngủ?”
Niệm Đệ nỗ lực tình táo: “Còn tốt.”
Lãnh Đệ nhìn về phía cổ cô, tảng lớn dấu hôn xanh tím vẫn luôn kéo dài đến phía dưới cổ áo, cô nhìn thoáng qua liền vội vàng dời tầm mắt, cảm thấy có chút xấu hổ.
Cánh tay Niệm Đệ đột nhiên bị kéo một chút, Diệu Tổ bắt lấy tay cô.
Cô hỏi: “Làm sao vậy?”
Diệu Tổ còn chưa nói gì, Thạch Đầu nhíu mày: “Mẹ, mẹ đối với người này thật tốt.”
“Đâu có.” Niệm Đệ có điểm xấu hổ.
“Ngay cả giọng nói khi nói chuyện với người này đều không giống nhau.” Thạch Đầu hoảng sợ nói. Giống như người này nói cái gì đều sẽ đồng ý.
Niệm Đệ ngậm miệng lại, trên mặt phiếm hồng.
Diệu Tổ cười một chút, kéo lực chú ý của cô: “Chị à.”
“...Ừ.” Niệm Đệ cảm giác có chút kỳ quái. Từ lúc gặp lại tới giờ vẫn là lần đầu tiên hắn gọi cô là chị.
Hắn gần sát lỗ tai cô, thấp giọng nói: “Đem hai chúng ta buộc chặt vào nhau, chính là như vậy.”
Ngữ khí có chút vi diệu quái dị.
“...” Niệm Đệ cảm thấy không giống lời hay, lại không biết không đúng chỗ nào.
Hắn mút lên vành tai cô một cái, không coi ai ra gì.
“Diệu Tổ.” Niệm Đệ cảm thấy làm trò trước mặt trẻ con như vậy không tốt, đẩy hắn ra.
Thạch Đầu ở một bên nhìn, ngộ ra gì đó: “Áo.”
Niệm Đệ không biết con bé hiểu ra cái gì.
Biết hai người bọn họ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà kết hôn như vậy, Lãnh Đệ ngây dại. Cô không nghĩ tới mấy ngày hôm trước còn lo lắng cho Hi Đệ, kết quả Niệm Đệ luôn đáng tin cậy lại làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy.
Nhưng Hi Đệ thật ra không để ý nhiều, còn hỏi: “Khi nào làm hôn lễ?”
Diệu Tổ nhìn thoáng qua Niệm Đệ, nói: “Nhanh thôi.”
Đôi mắt hắn đánh vòng trước ngực Niệm Đệ nói: “Kích cỡ áo cưới không thích hợp, sửa lại là được.”
Lãnh Đệ không thể không kêu dừng lại: “Hi Đệ! Tứ tỷ ngay cả hắn hiện tại là ai cũng không biết!”
Cô chống cái bàn nhìn Niệm Đệ: “Tứ tỷ! Cách nhiều năm như vậy, chị cảm thấy hắn không thay đổi chút nào sao? Chị biết hiện tại hắn đang làm cái gì sao?”
Niệm Đệ: “...Biết đến không sai biệt lắm.”
Lãnh Đệ ngạc nhiên: “Tứ tỷ! Chị?”
Diệu Tổ nhìn chằm chằm Niệm Đệ không bỏ.
Niệm Đệ liếc hắn một cái, thở dài: “Chị xem qua phỏng vấn...”
Cô cùng Lãnh Đệ, Hi Đệ rời khỏi núi lớn, đi vào thành phố này, từ hai bàn tay trắng mà sống qua một đoạn thời gian sứt đầu mẻ trán khó khăn nhất, miễn cưỡng ổn định đã là ba năm sau.
Một ngày nọ Thạch Đầu phát sốt, cô ngàn cầu vạn cầu xin nghỉ một ngày, ôm Thạch Đầu đến phòng khám nhỏ tiêm thuốc, thời điểm đầu hôn não trướng, nghe thấy một đôi mẹ con nói chuyện ở cách vách.
Ngay từ đầu nói chuyện trời đất, sau đó lại bắt đầu nói bát quái.
“Thái tử gia của Tề Thi này thật lợi hại, khi còn nhỏ từng bị lừa bán...”
Cô giật mình một cái tỉnh táo lại, nghiêng tai lắng nghe.
“...Năm thứ hai được tìm về liền thi đỗ đại học thủ đô, hai năm tốt nghiệp, hiện tại đã là người nắm quyền thực tế...”
“...Nói chính mình đã kết hôn ở trong núi, còn là con gái của cha nuôi... Khi đó còn là trẻ vị thanh niên...”
Niệm Đệ đần độn mang theo Tiểu Thạch Đầu đã hạ sốt về nhà, ngày hôm sau ra cửa đi làm, đi ngang qua tiệm bán báo.
“Tề Thuấn Khanh? Cái tin bát quái này cô cũng nghe qua sao! Chính cô chọn đi, cái này, cái này, cái này nữa, đều có tin phỏng vấn của hắn.” Chủ quán bày ra nói.
“Người trẻ tuổi chính là quá nóng nảy, xem chính mình giống như anh hùng truyền kỳ, thân nhẹ nhưng cái đuôi lớn đã cong lên. Vừa mới lên làm tổng giám đốc, mỗi ngày không có việc gì làm hay sao mà tiếp nhận phỏng vấn liên tục, ai đến cũng không từ chối.”
“Những việc tư không tốt đẹp như vậy, lại hận không thể gào lên làm cho tất cả mọi người trên đời này đều biết.”
Niệm Đệ mua ba quyển tạp chí kia cùng hai tờ báo, tiêu hết tiền lương một ngày. Về nhà mở ra, gian nan lược qua những chữ không biết mới miễn cưỡng đọc được.
Thủ đô, Tề Thuấn Khanh.
Hắn muốn làm cho mọi người đều biết, là vì chỉ đường cho cô.
Thạch Đầu bắt đầu khóc, Niệm Đệ đem mấy thứ này nhét xuống dưới giường, bế con bé lên, vừa sờ lại thấy cả người nó nóng bỏng.
Lãnh Đệ lưu ban một năm, cuối cùng sang năm cũng có thể tham gia thi đại học, hiện tại vô cùng khẩn trương.
Gần đây Hi Đệ càng ngày càng xinh đẹp, ông chủ cửa hàng quần áo luôn muốn chiếm tiện nghi của con bé, bị nó đập đánh đạp ngã mỗi ngày hận không thể cá chết lưới rách.
Cô chỉ có thể đặt hắn ở trong lòng. Diệu Tổ sống tốt cô liền an tâm.
Niệm Đệ có điểm hoảng hốt, Diệu Tổ ôm sát lấy cô, một câu cũng không hỏi.
“...”
Nhưng tóm lại bọn họ đã lãnh chứng thành vợ chồng hợp pháp.
Chờ đến khi Diệu Tổ nói cho Thạch Đầu về sau bọn họ sẽ ở cùng một chỗ, con bé trực tiếp sảng khoái đáp ứng: “Được ạ.”
Diệu Tổ gật đầu với con bé, trịnh trọng lại mới lạ mà khích lệ: “Đứa trẻ tốt.”
Thạch Đầu rùng mình một cái. Cảm giác này thật kỳ quái.
Hôm nay tính tình Diệu Tổ cực kỳ tốt, tuy rằng trên đường có chút xấu hổ ngắn ngủi, nhưng hắn vẫn mang hai chị em tới phòng ở của hắn, buổi tối cùng nhau ăn cơm, sau đó đưa Lãnh Đệ cùng Hi Đệ về phòng thuê của bọn họ ở thủ đô.
Lãnh Đệ nhìn qua rất muốn quan tâm Niệm Đệ một chút, nhưng nhìn Thạch Đầu đều đã tám tuổi, hai người cũng đã lãnh giấy chứng nhận kết hôn, nhất thời không biết nói cái gì.
Cô cùng Hi Đệ lựa chọn tới thủ đô, lại gọi Niệm Đệ tới, thật ra cũng có một chút hy vọng mong bọn họ gương vỡ lại lành. Chính là tốc độ của bọn họ nhanh như vậy lại làm cô mơ hồ cảm thấy không thích hợp. Nhớ tới ngày đó Hi Đệ mắng cô giống như bà mẹ già, Lãnh Đệ cảm thấy cũng không phải không có lý.
Tứ tỷ cùng Hi Đệ đều rất làm người nhọc lòng.
Cô nắm tay Niệm Đệ, moi hết cõi lòng mà nói: “Chị phải sống thật tốt.”
“...” Niệm Đệ nói, “Chị ở lại thủ đô, về sau sẽ còn gặp mặt nhiều mà.”
Lãnh Đệ nghĩ cũng đúng, liền không còn lời gì để nói.
Diệu Tổ mang Niệm Đệ cùng Thạch Đầu đi xem phòng.
Thạch Đầu nhìn Diệu Tổ lưu phòng ngủ cho con bé, nói: “Con không thích hồng nhạt.”
Diệu Tổ nói: “À.”
Lông mày Thạch Đầu nhíu lại: “À là có ý gì?”
Diểu Tổ hơi hơi cúi đầu nhìn con bé, Thạch Đầu còn chưa cao tới eo hắn, khuôn mặt nhỏ giống Niệm Đệ, tính tình lại hư giống hắn. Hắn đột nhiên quay đầu gọi: “Chị à!”
Thạch Đầu trừng mắt: Nó còn chưa có gọi mẹ đâu! Người này thế nhưng gọi chị trước! Trong lòng dâng lên cảnh giác, người ba ruột này có thể không hợp đâu.
Niệm Đệ đang ở trên sân phơi ngắm hoa, nghe được tiếng liền chạy tới, hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Diệu Tổ hỏi cô: “Thích màu hồng nhạt không?”
Niệm Đệ nhìn nhìn trong phòng, búp bê Tây Dương, nơ con bướm, ren, màn lụa, thảm nhung. Này tuyệt đối không phải phong cách của Thạch Đầu.
Nhưng mà bố trí như vậy cũng coi như có tâm, cô khích lệ: “...Còn có thể.”
Diệu Tổ nói: “Nhưng Thạch Đầu không quen.”
“Có cái gì quen hay không quen chứ? Sao con có thể cô phụ tâm ý của người chứ." Khuôn mặt nhỏ của Thạch Đầu nghiêm túc nói, “Nói cho người con không thích là để người chú ý lần sau thôi.”
Diệu Tổ cười một chút, nghiêm túc nói: “Ba nhớ kỹ.”
Niệm Đệ nhìn người này, lại nhìn người kia, cảm thấy phương thức hai người bọn họ ở chung không giống cha con. Giống như hai cá nhân độc lập hoàn toàn bình đẳng, đang thong thả mà tìm hiểu lẫn nhau.
Nhưng Diệu Tổ vẫn là thay đổi khăn trải giường cho Thạch Đâu, lấy những vải ren hồng nhạt cùng búp bê Tây Dương đi, nói với con bé có việc gì cứ việc rung chuông, hắn sẽ lập tức đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.