Hôm nay cô vốn vô cùng buồn ngủ, bị hắn liếm cao trào vài lần đã ngủ rồi.
Ga trải giường màu hồng nhạt hoàn toàn ướt đẫm, hắn kéo xuống ném trên mặt đất, lộ ra ga trải giường màu xám đậm bên dưới.
Niệm Đệ ngủ ở phía trên, cả người đều lưu lại dấu vết của hắn, cô không hề phòng bị, sắc mặt hồng nhuận, hai chân hơi hơi tách ra, khe thịt hồng nhạt có một chút ánh nước lấp lánh.
Nhưng hắn lại không có chút buồn ngủ nào. Hắn không biết đủ. .
||||| Truyện đề cử: Vượng Gia Tiểu Nông Nữ |||||
Diệu Tổ ngồi ở trên giường nhìn cô, ánh mắt trầm trọng.
dương v*t cứng phát đau, không có chút thư giải nào, vừa rồi cô rên rỉ làm hắn cắm vào trong, hắn không để ý đến cô, có lệ qua đi.
Không bao giờ làm cô mang thai nữa.
Ngày hôm qua sau khi mất khống chế, suốt đêm hắn chạy đi mua thuốc và bao cao su, sau đó cho cô uống thuốc tránh thai xong nhưng thuốc kia không tốt cho thân thể. Áo mưa mua sai kích cơ, chính hắn thử ở trong phòng tắm, nhỏ.
Nhưng hắn vẫn muốn cắm vào.
Hắn giống như một khối thân thể lạnh băng sắp chết, bên trong là trống rỗng, cần phải đem cô nhét vào trong lòng buộc chặt lại, hai người ở cùng một khối, vĩnh viễn không rời xa nhau mới được.
Trong khi hắn còn lo lắng đề phòng, hoàn toàn không buồn ngủ.
“Chị à.” Hắn nhẹ giọng gọi cô, nâng tay lên hợp lại khuôn mặt cô.
Lòng bàn tay có thể cảm giác được làn da ấm áp, hắn cực lực khắc chế mới không có bị hút qua dán sát vào, đè ép thịt non của cô.
Cô không phải chủ động tới tìm hắn. Nếu không phải một chút trùng hợp buồn cười, hắn vĩnh viễn không thấy được cô.
Hắn sợ cô không nhìn thấy hắn, giống như đom đóm trong đêm hè, cố gắng bay lên cao, điên cuồng phát sáng, để cô biết: Hắn ở chỗ này! Hắn ở chỗ này! Cuộc đời này ngắn như vậy, cô mau tới bên hắn một chút đi!
Nhưng trước sau cô lại không tới.
Khó có thể tìm kiếm ảm đạm không ánh sáng, trong lòng hắn hận cô. Hắn muốn cắm chết cô, giống như thợ săn đem con mồi xuyên ở trên trường mâu, làm cô giãy giụa đổ máu, muốn động cũng không thể động, không thể đi bất cứ chỗ nào.
Niệm Đệ trở mình, hình như ánh đèn quá sáng, nhiệt độ điều hòa quá thấp, nhíu mày hừ nhẹ. Tay cô chạm vào đùi hắn, lòng bàn tay khô ráo thô ráp, hơi hơi nóng lên. Cô buồn ngủ mà nỉ non: “Diệu Tổ...”
Hắn đứng lên một chút, không nhịn được.
Lấy từ ngăn tủ trong phòng tắm hộp bao cao su kia, cởi bỏ giấy gói, hắn ngồi vào bên người cô, lại thử mang vào một lần nữa.
Dịch bôi trơn trên áo mưa làm hắn nhíu mày. Keo silicon của bao cao su co dãn khá tốt, chính là kích cỡ không hợp, lặc đến hắn thực bực bội, hắn thử dùng tay cầm dương v*t, nắm lấy vuốt ve vài cái, kéo bao xuống.
Cắm như vậy không được vài cái liền sẽ rơi xuống, dùng sức một chút liền rách mất. Hắn kéo thứ đồ kia xuống, ném trên mặt đất, đứng lên mặc quần.
“...Diệu Tổ?” Niệm Đệ bừng tỉnh lại, thanh âm mang theo chút giọng mũi chưa tỉnh hắn.
Hắn đeo thắt lưng, kéo khóa quần, mặc áo sơ mi, động tác nhanh đến giống như hành quân gấp gáp: “Chị ngủ đi.”
Niệm Đệ từ trên giường ngồi dậy, lo lắng hắn có việc gấp, kết quả hắn xoay người lại, cô liếc mắt một cái liền nhìn đến hạ thể của hắn.
Đỉnh cũng thật cao. Quần mặc vào thế nào vậy, không khó chịu sao?
Cô có chút giật mình: “Em...”
Bởi vì cương cứng vây ở trong quần, tư thế của Diệu tổ có chút không được tự nhiên. Hắn lướt qua Niệm Đệ, sắc mặt cứng đờ: “Một lát em về.”
“...” Niệm Đệ nhìn hắn chạy ra ngoài, hoàn toàn hết buồn ngủ.
Đi làm gì vậy. Cô nhìn đồng hồ, hai giờ sáng.
Trên người cô không có một kiện quần áo, tóc dài rũ xuống che lưng, Niệm Đệ xuống giường đi đến bên cửa sổ, xốc lên một khe hở nhỏ, nhìn hắn lái xe dần dần đi xa.
Cô mờ mịt mà ngây người vài giây, trở lại mép giường. Các loại đồ chơi bày tứ tung ở trên giường, ngang dọc khắp nơi.
Ga trải giường hồng nhạt trên mặt đất hỗn độn để ở đằng kia, cô cúi người gấp lại.
Một âm thanh cùm cụp vang lên.
Niệm Đệ nhìn qua, một hộp nhỏ không biết là thứ gì rơi trên mặt đất, đồ vật bên trong rơi ra ngoài, một bọc nhỏ được gói kín trong bao plastic.
Giống như một đồ chơi gì đó rơi bên cạnh thảm trên mặt đất.
Cô nhặt lên nhìn, vừa trơn vừa bóng dầu.
“...Bao...Tránh thai?”
Diệu Tổ cầm theo một cái túi nilon chạy lên lầu hai, đẩy cửa vào nhà, rửa sạch tay ra ngoài liền cởi bỏ thắt lưng.
Niệm Đệ còn tỉnh, ngồi ở mép giường nhìn hắn.
Diệu Tổ nhấp môi một chút, đem túi nilon ném tới chân cô: “Mở ra, mau.”
Niệm Đệ nhặt bao nilon lên, thấy bên trong là một đống hộp màu sắc rực rỡ, các loại nhãn hiệu mỗi loại một hộp.
Cô cầm lên nhìn, bao nilon cọ xát vang lên tiếng xào xạt.
...Vị dâu tây...Siêu mỏng không cảm giác... Vân tay... Viên tròn lớn...Nanh sói... Dạ quang?
Hắn thật sự biết hắn mua về cái gì sao?
Diệu Tổ nhanh nhẹn mà cởi sạch sẽ, chân dài một bước đến ôm lấy cổ cô, áp đảo cô lên giường, thấp giọng oán giận: “Sao chậm vậy?”
Niệm Đệ nói: “Mấy thứ này em...” Đa dạng thế này cô biết chọn thế nào!
Diệu tổ kéo cô tới giữa giường, hai chân tách ra quỳ gối ở hai bên ngực cô, đem tay cô ấn cầm lấy dương v*t, chính mình kéo bao nilon ra.
“...” Hắn vốn định tùy tiện mở một cái, nhìn lướt qua, chính hắn cũng ngốc một chút.
Hắn lại lật lật, đột nhiên nói, “Em muốn cái nanh sói này.”
Sắc mặt Niệm Đệ đỏ lên: “Hơn nửa đêm đi làm cái này?”
“Em muốn cắm chết chị.” Hắn nghiêng mặt đi, mở hộp ra, thấp giọng nói, “Đem chị thao đến chảy máu ra, dính ở trên dương v*t của em.”
“Lung tung rối loạn...” Biểu tình Niệm Đệ phức tạp.
Diệu Tổ thẳng lưng, quy đầu va chạm ở miệng cô: “Suỵt.”
Lỗ tai hắn đỏ lên.
Hắn vòng đi vòng lại, may mà cửa hàng tiện lợi 24h còn mở cửa. Hắn không biết mua như thế nào, chỉ có thể tùy tiện vơ một túi lớn, chủ tiệm còn tặng hắn mấy cái.
Chỉ có thể như vậy.