Cảnh Năm Biết Bao Lâu

Chương 6:




Ngày thứ hai tôi đi làm trong tâm trạng buồn phiền, phát hiện trên bàn có một hộp sữa. Chữ viết tay của Trì Phi Phàm vẫn đẹp đẽ cứng cáp như vậy: “Không được uống cà phê.”
Mỗi ngày anh đều tặng tôi đồ vật này nọ, có khi là một túi đồ ăn vặt, đôi khi lại là đồ uống linh tinh, có lúc lại là một đóa hoa.
Vốn dĩ khi tôi thấy những đồ vật nhỏ này còn có thể mỉm cười, trong vài giây cảm thấy tâm trạng vô cùng vui vẻ, bây giờ tôi muốn cũng không cười nổi.
Tôi còn đang định uống cà phê, tuy rằng đối với đứa bé không tốt, nhưng ba đứa nhỏ đã không cần tôi. Tôi thở dài, đến phòng ăn lấy một bát nước ấm, làm nóng sữa.
Lâm Tâm Phi nói với tôi: “Mới đây em họ mình câu được con rùa vàng đấy, cực kì đẹp trai nha. Mình tốn rất nhiều công sức, con bé mới đồng ý đưa anh kia đi ăn cơm chung, chúng mình cùng đi nhé.”
Tôi chẳng hứng thú chút nào: “Đẹp trai thì sao?”
Lâm Tâm Phi suýt thì sặc: “Không phải chứ? Không phải mỗi ngày cậu đều gào thét: Thưởng thức soái ca là động lực duy nhất trong cuộc đời nhàm chán đó sao? Ngay cả soái ca cậu cũng không muốn nhìn, chẳng lẽ cậu thực sự đầu hàng Trì Phi Phàm rồi sao?”
Nhắc tới Trì Phi Phàm tôi bỗng tức giận không lí do: “Đi! Dựa vào đâu mà không đi ngắm soái ca chứ! Muốn mình đầu hàng sao, kiếp sau đi!”
Lâm Tâm Phi khen tôi: “Mình biết mình không nhìn lầm cậu mà.”
Chúng tôi ăn cơm tại mội nhà hàng xa xỉ, tôi vừa nhìn cách trang trí của nhà hàng vừa nói với Lâm Phi Nhi: “Em họ này của cậu, đúng thật là bắt được rùa vàng rồi.”
Lâm Tâm Phi nói: “Đó là đương nhiên, điều quan trọng không phải là có tiền, quan trọng nhất là đã có tiền còn cực kì đẹp trai, không phải cực phẩm cũng không đáng để chị đây gọi cưng cùng đi thưởng thức.”
Tôi không ngờ tới em họ kia là Cao Tây Lệ, khi nhìn thấy Cao Tây Lệ và Lục Dữ Giang đi tới, tôi gần như ngất xỉu.
Trước nay Lục Dữ Giang đều không thích người khác tới gần hắn, trước đây khi tôi và hắn còn ở chung, đều phải đi sau hắn hai bước, giống như thư kí của hắn, Vậy mà người phụ nữ kia có thể khoác tay hắn, chị của tôi còn không được xử xự như vậy đâu!
Tay tôi cầm ly đang run rẩy, ly nước lạnh băng trong lòng bàn tay nóng bỏng của tôi, hơi lạnh theo bàn tay tôi chạy lên trên, đi tới trái tim, khiến nơi đó vừa đau vừa lạnh, đau như bị dao khoét sâu. Tôi khống chế bản thân không ném ly nước đá vào đôi cẩu nam nữ kia, chỉ là một ly nước thôi, có phải tiện lợi cho đôi cẩu nam nữ kia quá rồi không? Tôi nghe thấy tiếng răng mình kèn kẹt, làm hại Lâm Tâm Phi phải hỏi tôi: “Cậu lạnh sao?”
“Lạnh quá.” Tôi cố nặn cười với cô ấy, đôi cẩu nam nữ kia đã đi tới, Cao Tây Lệ vừa nhìn thấy đã tươi cười: “A, hóa ra người bạn mà Tâm Phi nói là chị sao?” Cô ta quay đầu, cười với Lục Dữ Giang: “Anh xem có khéo không chứ, bạn tốt của chị họ em, hóa ra là người quen, đúng rồi, chị ấy là…”
“Vợ cũ!”
Tôi không thể buông tha đôi cẩu nam nữ này, hôm nay bà đây liều mạng, cũng phải quấy rối các người. Quả nhiên hai chữ này vừa nói ra, dù là Lâm Tâm Phi hay Cao Tây Lệ, đều hoàn toàn choáng váng. Chỉ có Lục Dữ Giang tỉnh bơ, rất phong độ thân mật giúp Cao Tây Lệ khoác áo vào ghế ngồi, lặp lại hai chữ kia: “Vợ cũ, chúng tôi ly hôn cũng lâu rồi.”
Lâu cái rắm!
Mới hơn một năm thôi, chính xác là mười ba tháng mười bốn ngày, còn chưa tới mười bốn tháng đâu!
Toi nổi giận, tên khốn kia còn sợ Cao Tây Lệ tức giận, giải thích với cô ta: “Ngày đó không nói với em, là lo em sẽ tức giận.”
Bây giờ Cao Tây Lệ mới bình tâm, có lẽ cũng hiểu mình thất lễ, cười với tôi: “Xin chào, tôi còn không biết…”
“Chuyện cô không biết còn nhiều lắm.” Tôi cười vô cùng ác độc: “Hai người quen nhau bao lâu, tới hai tháng không?”
Cao Tây Lệ có hơi mơ màng, lắp ba lắp bắp nói: “Không…”
“Vậy cô cần nhìn nhận rõ ràng, đừng nhìn vào việc tôi và anh ta ly hôn một năm.” Tôi vỗ nhẹ bàn tay thon đẹp của Cao Tây Lệ, dùng giọng nói nhỏ chỉ cô ta nghe được: “Chỉ có điều hai tháng trước anh ta vừa mới bò lên giường của tôi, nếu cô không để ý, cô cứ dùng tiếp đi.”
Cao Tây Lệ nghẹn họng, nhìn tôi trân trối, tôi đã lấy di động ra, không để ý đến ai mà gọi luôn cho Trì Phi Phàm. Tôi nũng nịu, ngay cả chính tôi cũng nổi da gà: “Phi Phàm à, anh đang ở đâu đó? Lại tăng ca sao? Anh đến đây gặp em ngay lập tức đi. Thôi khỏi nói, cơm em cũng chẳng muốn ăn…”
Tôi đoán vẻ mặt ta đây của tôi khiến Lục Dữ Giang vô cùng muốn cho tôi một cái bạt tai, nhưng hắn không làm gì, chỉ mím chặt môi, nhìn chằm chằm tôi.
Nhà hàng rất gần công ty, Trì Phi Phàm lập tức tới. Vừa nhìn tình hình ở đây anh đã hiểu rõ. Đúng là người thông minh, ngay tức khắc anh đã vươn tay ôm eo tôi, rạng rỡ hỏi: “Em sao vậy?”
Tôi ác mồm tố cáo: “Ăn cơm còn đụng mặt chồng cũ, thật đáng ghét.”
Ánh mắt Lục Dữ Giang gần như phun ra lửa, tôi còn sợ hắn nhớ tới chị gái, sẽ động thủ với Trì Phi Phàn. Vậy nên tôi hơi nhướn người che trước mặt Trì Phi Phàm, nghĩ rằng dù sao Lục Dữ Giang cũng không tới mức động thủ với phụ nữ, tôi nói với Trì Phi Phàm: “Em muốn ăn bào ngư cơ, anh ăn cùng em đi.”
Trì Phi Phàm rất phối hợp ôm tôi ân ái: “Dạ dày em không tốt, đừng ăn cái đó, nếu không đi mua đồ, muốn ăn gì chúng ta về nhà nấu nhé?”
“Vậy anh phải làm thịt kho tàu cho em ăn.”
“Được” Trì Phi Phàm đặc biệt khách khí chào Lục Dữ Giang: “Cô ấy đang đói, còn phải đi mua đồ ăn, chúng tôi đi trước.”
Diễu võ dương oai, nghênh ngang rời đi.
Sau khi lên xe mới cảm thấy kiệt sức, tựa vào cửa kính xe, cũng không muốn cử động.
Trì Phi Phàm là người thông minh, hiểu tâm ý người khác, không quấy rầy tôi, để mặc tôi im lặng dựa vào ghế.
Lúc này tôi cảm thấy Trì Phi Phàm thực ra rất tốt, ít nhất biết tiến biết lùi, vừa nhường nhịn tôi, lại biết dỗ dành tôi.
Chờ Trì Phi Phàm xuống bếp bận rộn nửa ngày, cuối cùng cũng bưng lên một nồi thịt kho tàu thơm phức, tôi mừng rớt nước mắt, chỉ muốn gả cho anh ngay lúc này.
“Anh còn có thể nấu cơm nữa. đúng là quá hoàn mĩ!”
Trì Phi Phàm véo mũi tôi: “Du học sinh nào mà không biết nấu cơm chứ? Ở nước ngoài muốn ăn cơm nóng, phải tự thân vận động đó.”
Miệng tôi dính đầy mỡ, gật gật đầu: “Anh rể, anh đúng là người đàn ông tốt của thế hệ mới đó.”
Ai ngờ anh liếc tôi một cái: “Vậy em còn làm gì mà không chịu gả cho anh?”
Lời này quá khó trả lời, tôi cái khó ló cái khôn: “Em phải gả cho con cháu người quyền thế!”
“Hả?” Trì Phi Phàm sợ run: “Vì sao?”
“Bởi vì bọn họ sẽ không tùy ý ly hôn.” Tôi nói lung tung: “Em đã ly hôn một lần rồi, ly hôn thêm lần nữa em không chịu được đâu.”
Trì Phi Phàm cảm thấy vô cùng buồn cười: “Điệu bộ này của em học ở đâu.”
“Trên mạng đó.” Tôi không lừa anh, không có việc gì tôi sẽ lên mạng đọc tiểu thuyết, nam chính người nào cũng thâm tình chân thành đến chết không đổi, không giống Lục Dữ Giang, nhìn thì đối với chị tôi si tình, cuối cùng không phải đã tìm được một cô Cao Tây Lệ đó sao?
Hơn nữa tiểu thuyết ngôn tình kết thúc sẽ là tất cả đều đoàn tụ, ngoại trừ truyện mẹ kế viết. tôi nói với Trì Phi Phàm về “Giai Kỳ Như Mộng”, hai diễn viên chính đặc biệt si tình đặc biệt đáng thương, cuối cùng tới chết cũng chẳng thể bên nhau.
Trì Phi Phàm rất hứng thú, hỏi tôI: “Vậy em thích Mạnh Hòa Bình, hay thích Nguyễn Chính Đông?”
Tôi hì hục ăn thịt kho tàu: “Đương nhiên phải có cả hai, cuộc đời mới viên mãn!”
Trì Phi Phàm tức giận dơ tay cốc đầu tôi: “Trư!”
Tôi không phải trư, tôi cũng không có Thùy tính dương hoa, lòng tham không đáy.
Thật ra tôi rất thích Đông Tử, chỉ là hắn ta không sống sót, còn có biện pháp nào khác sao?
Ở Kim mậu, hắn long trọng bắn pháo hoa, hy vọng Giai Kỳ có thể nhớ tới hắn. Chẳng lẽ hắn không biết pháo hoa kia chỉ trong chớp mắt, so với cuộc sống, ai biết ai ngày mai sẽ ra đi?
Tôi ăn no thịt kho tàu, Trì Phi Phàm cùng tôi tản bộ nơi ngõ nhỏ để tiêu cơm, tâm tình tôi vô cùng không tốt, vì vậy tôi khoác tay anh, kể lại mối tình đầu với anh, cũng không sợ anh sẽ chê cười tôi.
“Chỉ vì cậu ta cho em mấy cái kẹo đường, rồi em yêu cậu ta luôn sao?”
Tôi gật đầu: “Em từ bé không có mẹ, ai đối với em hơi tốt thôi, em liền hận không thể lắc đầu quẫy đuôi với người ta.”
Trì Phi Phàm khinh thường tôi: “Vừa rồi là trư, bây giờ là cẩu!”
Tôi nghiêm túc tự nghi ngờ nhân phẩm chính mình, ngay cả người tốt như Trì Phi Phàm ở cùng tôi, cũng nói tôi không tốt. Có thể thần kinh tôi quá có vấn đề, khiến đàn ông không có hứng thú, tôi tức giận: “Không phải anh còn muốn lấy em sao? Anh không thể nói câu nào dễ nghe à?”
Vì vậy Trì Phi Phàm rất phối hợp vỗ ngực: “Thật ra anh cảm thấy thật may mắn vì người đó là mối tình đầu của em, may mắn vì sau khi tốt nghiệp anh ta đã chuyển trường đi, nếu không hôm nay anh lại có thêm một tình địch rồi.”
Tôi bị anh đùa giỡn cười rộ lên.
Vốn không nay là một ngày khó chịu, nhất là khi nhìn thấy đôi cẩu nam nữ kia, nhưng coi như tôi đã làm loạn đủ rồi. Ăn một bát thịt kho tàu, lại có Trì Phi Phàm cùng tôi vui vẻ cười đùa, tôi vô tâm vô phế, cảm thấy cuộc sống dễ chịu hơn nhiều.
Tiễn Trì Phi Phàm về, tôi một mình trở về, vừa lấy chìa khóa mở cửa, đột nhiên từ bóng đêm một người bước tới, đưa tay ôm bả vai tôi. Tôi đây tốt xấu cũng mười mấy năm học võ, vẫn phản ứng kịp, theo bản năng đá một cước. Nếu là người bình thường không chừng đã sớm bị tôi đá xa tám trượng, nhưng người này phản ứng rất nhanh nhẹn, tránh thoát trong chốc lát, lực còn rất lớn, dùng sức bẻ tay tôi, ép chặt tôi vào tường.
Tuy rằng trong sân đều một màu đen, ngay cả đèn cũng không có, nhưng qua mấy chiêu vừa rồi, tôi đã biết tên khốn này là ai, tôi đúng là trư. Nghĩ đến chuyện tôi đã làm hôm nay, tôi biết hắn tuyệt đối không tha cho tôi. Nhưng sao hắn có thể tìm tới đây. Chẳng lẽ Trần Mặc bán đứng tôi? Tôi chỉ biết Trần Mặc trọng sắc khinh bạn, không nghĩ cậu ta trọng sắc khinh bạn tới mức này! Tôi há mồm kêu cứu, kết quả Lục Dữ Giang kéo mặt tôi lại gần, trực tiếp dùng thứ gì nóng rát áp vào miệng tôi.
Tôi dùng sức giãy dụa, mới phát hiện thứ trên môi tôi chính là môi hắn, tên khốn này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.