[Cao Gia Phong Vân] Lãnh Quân Tình Ái

Chương 5:




“Ai!” Giọng lạnh băng của Cao Dật Hiên lớn tiếng từ bên trong truyền ra.
Hạ thân Vệ Ưởng xôn xao kỳ quái, hắn căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình, vì sao nơi kia lại phản ứng, hơn nữa lại có cảm giác tê dại, nói không hơn là thống khổ, chính là như bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển) không ngừng có dòng nhiệt từ đâu chạy vào toàn thân.
Hắn muốn chạy! Nhưng thân thể lại bủn rủn, căn bản là chạy không được, hắn đỡ lấy cái bàn, mặt ửng hồng, toàn thân cảm giác kỳ quái khiến hắn không biết như thế nào.
Lúc này, Cao Dật Hiên nghe tiếng chạy ra.
Vệ Ưởng ngơ ngác nhìn Cao Dật Hiên, y phủ trong tay y vật, ngoài ra, toàn thân y xích lỏa.
Vệ Ưởng chưa thấy qua bất luận kẻ nào lỏa thể, trừ chính hắn lúc này đây là hắn lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của người khác, hơn nữa không hề che chắn, trần trụi toàn thân.
Hắn không khỏi trợn mắt to nhìn Cao Dật Hiên, Cao Dật Hiên mặc quần áo thoạt nhìn thực đơn bạc, nhưng cởi quần áo ra, xem ra hoàn toàn không như vậy, không biết bởi tập võ, thân thể của y vân da rõ ràng, vô cùng cường tráng, chân cũng vô cùng cơ bắp, mà ngay cả nơi độc nhất nam nhân cũng không giống chính mình, như đặc biệt cực lớn.
( =]]]]]]]] Pé Ưởng ghê quá, quan sát kỹ quá, chỗ ấy ấy nữa =p)
Nhìn một hồi, mặt Vệ Ưởng đỏ lại càng đỏ hơn, tim đập nhảy loạn không kìm chế được, cơ hồ nhìn hắn đỏ từ đầu đến chân.
Cao Dật Hiên không thể tin được nhìn đến vẻ mặt của hắn đầy bối rối, y nghĩ đi nghĩ lại nghĩ cũng không ra Vệ Ưởng làm thế nào lại xuất hiện nơi này.
Vì thế hai người cứ ngu ngốc nhìn như thế, không ai nói gì.
Mãi đến khi một nữ nhân mái tóc lộn xộn từ bên trong đi ra, nàng sinh ra diễm lệ hào phóng, hàm răng khẽ mở đi đến bên Cao Dật Hiên: “Nhị thiếu gia, chuyện gì xảy ra sao?”
Nghe tiếng của nữ nhân, rốt cùng Vệ Ưởng lấy lại tinh thần, hắn không biết nên giải thích như thế nào, lại càng không hiểu được vừa rồi chính mình xảy ra chuyện gì, vì sao thân thể lại nóng lên khiến mình dị thường khó chịu chỉ là, khi hắn nhìn Cao Dật Hiên trần trụi từ bên trong đi ra, lại nhìn đến nữ nhân xinh đẹp cũng quần áo không chỉnh đích đi ra theo.
Hắn không hiểu được bọn họ lúc đó phát sinh chuyện gì, nhưng hắn trực giác cảm thấy không thoải mái, hắn muốn rời đi, hắn không muốn…Cao Dật Hiên cùng nữ nhân này nữa.
Hắn xoay người, vừa sợ hãi, vừa thẹn đẩy cửa phòng ra, vội vàng chạy nhanh đi, hắn muốn chạy ra khỏi nơi này hắn cắm đầu chạy, cũng không biết đi đâu, cứ cắm đầu chạy về phía trước. Một mặt cứ chạy, một mặt nước mắt cứ lã chã rới xuống, ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao mình lại rơi lệ như thế, nước mắt cứ thế mà chảy đầm đìa.
Hắn chẳng biết mình chạy bao lâu, đến khi phía sau có người cố bắt lấy tay hắn, không cho hắn tiếp tục chạy, hắn mới dừng lại thở phì phò.
“Ngươi làm sao lại đến nơi đó?”Cao Dật Hiên đã mặc y phục, chỉ có chút thất thần, mồ hôi nhễ nhại, không biết mình cuối cùng đã chạy bao lâu, mới tìm được hắn.
Vệ Ưởng cố phất tay hắn,”Buông ra, buông!”
“Ngươi vì sao đến kỹ viện?”Cao Dật Hiên hỏi lại một lần.
Vệ Ưởng giận rống lên: “Chỉ có ngươi có thể đi, ta không thể đi sao?”
“Ngươi muốn phiêu kĩ sao?”
(Phiêu kĩ, chắc mọi người đều biết nhỉ)
Hai chữ ‘phiêu kĩ’ nghe không hiểu, Vệ Ưởng vẫn mạnh mẽ phất tay Cao Dật Hiên ra! Bởi tay hắn đã chạm đến nữ nhân quần áo không chỉnh tề kia, hắn cảm thấy tay kia rất bẩn, hắn không muốn y dùng bàn tay kia chạm vào hắn. Vì thế hắn càng phẫn nộ khóc kêu: “Đối, ta là muốn đi phiêu kĩ, chuyện gì đến ngươi?”
Cao Dật Hiên chợt cả mặt lạnh trào lên, “Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa?”
“Ta chán ghét ngươi, ta hận ngươi, ngươi không được tới gần ta, ngươi làm cho ta muốn nôn, đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi chạm vào ta.”Vệ Ưởng ra sức giãy giụa, đồng thời khóc rống lên, tay gạt không xong, hắn dùng chân đá y.
Cao Dật Hiên như kinh hoàng quá lớn, cả chống cự nhỏ này cũng không tránh, để Vệ Ưởng đá bẩn cả áo trắng của hắn.
“Ngươi không có khả năng chán ghét ta, ngươi thích ta –”
“Mới không có, ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi, chán ghét ngươi –”Vệ Ưởng nói liên tiếp hơn mười tiếng chán ghét ngươi, càng nói càng lớn, nói đến khàn cả giọng, vẫn không ngừng gào.
Nhãn thần Cao Dật Hiên càng ngày càng lạnh băng, đột nhiên như là mất hết lý trí, mạnh mẽ bắt lấy tay hắn, hung hăng lôi đi.
Khí lực kia rất lớn, Vệ Ưởng căn bản là không có phần kháng cự, hắn bị ném vào vách tường mà thân thể Cao Dật Hiên lập tức kề sát, khiến hắn bị giam trong vách tường, không lấy chút không gian vùng vẫy.
Vệ Ưởng không ngừng thở dốc, kháng cự.
Ánh mắt kia của Cao Dật Hiên lạnh băng cực độ, nhìn chăm chăm vào hắn, khí tức trên người y tràn ngập lạnh mãnh liệt, làm người ta không rét mà run như chỉ cần tới gần một chút là có thể bị đông cứng lại, cả một bầu không khí hắc ám lạnh băng khác bao phủ, luồng hắc ám này tựa hồ muốn đem người nhấn chìm vào.
Vệ Ưởng vẫn còn đang giãy giụa, nhưng bị Cao Dật Hiên nhanh chóng nắm chặt tóc, đau đến chảy nước mắt, còn bị ép ngẩng đầu đối mặt với vẻ mặt âm vụ khiến người ta khiếp sợ của y.
Ngay lúc đó, hơi thở của Cao Dật Hiên phủ đầy mặt của hắn, môi hắn bị Cao Dật Hiên đột nhiên bao lại, cố sức ma xát, cái loại cảm giác này vì động tác quá mức thô bạo, căn bản là làm người ta không thoải mái.
Vệ Ưởng bị đau, càng cố sức đánh vào lưng Cao Dật Hiên.
Cao Dật Hiên càng kéo đầu hắn về sau, hắn đau đến gào lên, ngay khi hắn há miệng kêu, lưỡi của Cao Dật Hiên liền xâm nhập vào trong môi hắn, cảm giác đầu lưỡi kia cùng thóa dịch lạnh lạnh, cường lực quấy nhiễu trong môi hắn.
Mà lực đạo kia chẳng ôn nhu, đầy mạnh mẽ, tỏa chiết cùng với khát vọng mãnh liệt không hình dung được, giống như muốn thiêu đốt cả hai.
Vệ Ưởng khóc lớn lần nữa, hắn ghét như vậy, nói không chừng y cũng làm như thế này với người phụ nữ kia nghĩ đến đó hắn càng chán ghét, lệ càng rơi nhiều hơn, hắn lại liều mạng giãy giụa.
Hắn cố đấm đánh Cao Dật Hiên, thế nhưng Cao Dật Hiên không chỉ không chút động đậy, ngược lại càng mạnh hoành thô bạo đoạt lấy hắn hết thảy trong miệng.
Vệ Ưởng khóc đến rên rỉ, hắn dùng lực cắn miệng Cao Dật Hiên Cao Dật Hiên càng kéo mạnh đầu tóc hắn, không cho hắn cử động, không chút ‘thương hương tiếc ngọc’ mà hôn.
“Đủ rồi, Nhị ca, ngươi làm hắn sợ!”
Một giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng vang lên, đồng thời hắn nhẹ nhàng tóm lấy sau cổ Cao Dật Hiên, kéo y về phía sau, mang Vệ Ưởng xa ra.
Cao Dật Tĩnh nhìn vẻ mặt lạnh băng thần sắc khủng bố của Nhị ca, cầm tay y, chậm rãi mở miệng, ngữ khí mặc dù kiên định lại đậm chất nhu nị cuồng bạo dã thú đủ để khống chế, âm thanh kia không giống âm thanh của ngươi, ngược lại như là âm thanh của tự nhiên: “Nhìn mắt của ta, Nhị ca!”Cao Dật Hiên không tự chủ nghiêng đầu nhìn về phía Tam đệ, đôi đồng tử của hắn thực đặc biệt, nhìn chăm chú trong nháy mắt như nhìn vào hồ nước trong veo, lòng y tràn đầy liệt tình cuồng bạo, phút chốc toàn bộ lắng đọng, khôi phục lại lý trí.
Vệ Ưởng ngồi xổm ở góc tường, không ngừng nức nở.
Cao Dật Hiên biết mình làm Vệ Ưởng sợ! Lòng hắn đầy bối rối, đưa tay muốn đỡ Vệ Ưởng.
Vệ Ưởng thấy thế, sợ tới mức vội vàng lui về sau.
Cao Dật Tĩnh lắc đầu với Cao Dật Hiên, ý bảo y không nên làm gì cả, sau đó hắn đi đến bên Vệ Ưởng, ôn nhu nói: “Lại đây, Vệ Ưởng, đi theo ta.”
“Ta không muốn đi theo hắn! Không muốn! Không muốn!”Vệ Ưởng khóc la lên, như đã bị một khiếp sợ cực độ! Thần trí đều cuồng loạn không rõ ràng, hắn một mặt khóc, một mặt tay quơ loạn xạ trong không trung, như Cao Dật Hiên còn trước hắn uy hiếp, khiến cho hắn bội phần hoảng sợ.
“Đến đây, ngoan ngoãn, nhìn mắt của ta. Vệ Ưởng, ngẩng đầu lên, nhìn ta, ta là Cao Dật Tĩnh, ngươi nhớ không? Đêm nay ta cùng ngươi đọc sách mà.”
Vệ Ưởng vừa kêu vừa khóc đến đỏ cả mắt nhìn Cao Dật Tĩnh, ánh mắt Cao Dật Tĩnh rất sâu lắng, tượng như đáy biển thâm sâu, vô ba vô lãng (không gợn không sóng), đầu tiên mắt sẽ có cảm giác choáng váng hoa mắt nhưng tiếp đó, sẽ là một cảm giác bình thản an tường, làm cho người ta cảm thấy thật an toàn.
Cao Dật Tĩnh thấp giọng phi thường ôn nhu, “Đừng khóc, được không? Ta cùng ngươi về nhà. Vệ Ưởng, ngươi là đứa trẻ ngoan, cầm tay ta nào.”
Rốt cục, Vệ Ưởng vươn tay ra, Cao Dật Tĩnh bắt lấy kéo hắn lên, hắn khóc đến nỗi cả mặt đều là nước mắt, Cao Dật Tĩnh cầm lấy khăn giúp hắn lau sạch nhưng hắn vừa nhìn thấy Cao Dật Hiên đứng cách đó không xa, hắn liền từng đợt run rẩy.
Không nghĩ tới Vệ Ưởng lại sợ hãi mình như thế, Cao Dật Hiên ảm đảm, hắn khó chịu quay đầu đi chỗ khác, trong lòng đau đớn, nói nhỏ: “Tam đệ, đệ dẫn hắn về trước, ta đi đường khác trở về, không cùng các ngươi ở cùng một chỗ.”
Cao Dật Tĩnh khẽ chạm tay Cao Dật Hiên, coi như đang an ủi y, sau đó chuyển lực chú ý lên người Vệ Ưởng, “Ta đây đưa Vệ Ưởng về trước, Nhị ca.”
Lúc sau Cao Dật Tĩnh cùng Vệ Ưởng đi rồi, Cao Dật Hiên còn đứng lại tại chỗ, cũng không nhúc nhích, như lắng nghe cái gì đó, mãi cho đến y xác định, mới lớn tiếng quát: “Ra đây!”
“Được rồi, được rồi, ta đi ra là được, làm gì hung dữ như vậy? Cao Dật Hiên, chúng ta đều là hảo bằng hữu mà!” Đàm Thiên Diễn từ nóc nhà nhảy xuống nói chuyện không chút nghiêm túc, không biết hắn ở đó nhìn lén đã bao lâu.
Cao Dật Hiên thính lực rất tốt, một khi đã hồi phục như thường, liền lập tức biết ngay có người ẩn thân ở nóc nhà. Vì thế, y lạnh lẽo trừng mắt nhìn hắn.
Đàm Thiên Diễn cố ý chuyển đề tài, nói ca ngợi: “Không hổ là Cao Dật Tĩnh, tình hình như vậy đại khái cũng chỉ có Cao Dật Tĩnh có thể dễ dàng giải quyết. Cao Dật Tĩnh là người võ công thấp nhất trong Cao gia huynh đệ các ngươi, tính tình rất tĩnh, cũng rất không thích náo động, nhưng e rằng hắn cũng là một người vô địch nhất Cao gia các người. Bởi bất luận kẻ nào nhìn đến ánh mắt ôn nhu của hắn, đều tự nhiên không muốn tổn thương tình cảm của hắn, hơn nữa từ nhỏ hắn đã học chính là công phu định tâm, vừa nhìn ánh mắt của hắn, khả năng bình tĩnh kia cũng đủ khiến người ta tự động buông vũ khí đầu hàng khả năng như vậy, quả thật thích hợp với tình huống hỗn loạn vừa nãy.”
Thấy Cao Dật Hiên không trả lời, hắn tiếp tục nói:”Chỉ có điều, nghe nói hắn không học võ công nhất lưu Cao gia tổ truyền các ngươi, mà đi học công phu định tâm, chính là từ nhỏ bởi vì hắn thần trí hỗn loạn, thường thường cảm xúc bất ổn không thể khống chế hắn đành phải từ bỏ học võ công, mà đi học công phu định tâm, đúng không?”
“Chuyện Cao gia không phải để ngươi xen vào, Tam đệ ta cũng không có khuynh hướng phát cuồng! Đàm Thiên Diễn, ta chỉ nói với ngươi một lần, nếu ngươi còn đến gần Vệ Ưởng nữa, ta sẽ hủy ngươi.” Cao Dật Hiên lạnh băng nói vô cùng quyết đoán.
Đàm Thiên Diễn nhún vai nhận tội nói: “A, bị ngươi đoán là ta đưa Vệ Ưởng đến kỹ viện rồi, Cao Dật Hiên, mặc dù ngươi bởi vậy mà bất mãn, nhưng là Vệ Ưởng đã muốn mười bảy tuổi, hắn thế nào khờ dại mãi được, cũng nên cho hắn mở mang một chút, không phải sao?”
“Ngày mai ngươi lập tức rời khỏi Cao gia cho ta!”
Đàm Thiên Diễn cười, “Đừng tức giận như vậy chứ, Cao Dật Hiên, ngươi không biết là chính ngươi có ý mưu mô sao? Ngươi đem Vệ Ưởng dưỡng ở Cao gia, không cho hắn ra ngoài, cũng cho hắn ở tại Cao gia, làm cho hắn cũng chỉ biết có một mình ngươi không phải là ngươi sợ hãi nếu đem Vệ Ưởng dẫn đi ra ngoài, khiến cho hắn nhìn qua thế giới rực rỡ này, có lẽ hắn sẽ vứt bỏ ngươi như đôi dép cũ nát, cho rằng ngươi căn bản là không tính toán cái gì. Ngươi thích hắn, cho nên ngươi thu nhỏ phạm vi cuộc sống của hắn lại, làm cho bên cạnh hắn chỉ có một mình ngươi, hắn nếu không thích ngươi! Còn có thể thích ai? Ngươi không biết là ngươi rất ích kỷ sao?”
Cao Dật Hiên sắc mặt thiểu biến, “Câm mồm!”
Đàm Thiên Diễn nghiêng đầu, vẫn mỉm cười, “Ta chỉ là nói sự thật, hắn đã mười bảy tuổi, lại còn đơn thuần như tờ giấy trắng, bên cạnh hắn không phải tiểu cô nương cùng tuổi, mà hắn mỗi ngày tiếp xúc, nghe thấy, cũng chỉ có mình ngươi Cao Dật Hiên.”
Dừng, rồi hắn nói tiếp: “Ngươi sợ hãi, sợ hãi nếu đem Vệ Ưởng ra ngoài, một ngày nào đó hắn gặp gỡ người hắn thích, một ngày nào đó hắn muốn thành thân, đến lúc đó ngươi không thể không buông tay để hắn bay đi, đúng không? Vậy ngươi lại là một người cô đơn, ngươi bề ngoài tuy rằng lạnh như băng, nhưng nội tâm lại nóng như lửa, tình yêu đối với hắn mỗi ngày một tăng, một năm qua đi, ngươi không ngừng khống chế chính mình, đúng không?”
Sắc mặt Cao Dật Hiên càng thêm lạnh lùng, nhưng không nói lại lời nào.
Đàm Thiên Diễn dường như bắt được nhược điểm, lại nói: “Vệ Ưởng thật sự đáng yêu, một mình ngươi chống đỡ Cao gia, mặc dù có quyền thế vô hạn, nhưng là ngươi cũng hiểu được đó là hư không, ngươi đem hắn dưỡng ở bên người, làm như vậy với hắn là tốt, hay là không tốt? Chính ngươi cũng hiểu được, thế giới bên ngoài rộng lớn như thế, những người phi phàm như Cao gia các người có lẽ có rất nhiều, ngươi cố ý đem Vệ Ưởng giam lỏng, viện cớ dạy hắn đọc sách tập võ.”
Ngữ khí tăng thêm, hắn đi thẳng vào trọng điểm: “Kỳ thật ngươi chính là muốn đem hắn cột vào ngươi, làm cho hắn cả đời chỉ có thể cùng ngươi, làm cho trong óc của hắn chỉ có ý niệm trả thù ngươi, căn bản là không có cơ hội đi yêu người khác. Cao Dật Hiên, ngươi thực thông minh, nhưng cũng thực ích kỷ. Vệ Ưởng hiện nay còn nhỏ, còn không hiểu tâm tư của ngươi, khi hắn lớn một chút, hiểu được sự đời, ngươi đoán hắn có hận ngươi hay không?”
Trên mặt Cao Dật Hiên tuy rằng không có lộ ra cảm xúc, nhưng toàn thân y hơi chấn động.
“Hơn nữa cho dù ngươi đem hắn dưỡng ở bên cạnh ngươi, thì sao? Hắn muốn lấy vợ, ngay cả ngươi cũng không quản được, hắn căn bản không hề có tình yêu với ngươi, hắn còn nói với ta –”
Cao Dật Hiên lạnh lùng mở miệng: “Nói cái gì?”
Đàm Thiên Diễn như là cố ý luẩn quẩn nói: “Không nói gì, hắn chỉ nói hắn muốn theo ta đi ra ngoài một chút, ta mới dẫn hắn đến kỹ viện để mở mang tầm mắt, ai biết ngươi đêm nay vừa vặn đến đó, cho dù ngươi đi đến nơi nào, ngươi vì cái gì sợ bị hắn biết? Cao Dật Hiên, bởi vì trong lòng ngươi có quỷ, ngươi sợ hắn biết nguyên lai nam nhân có thể cùng nữ nhân như vậy, có lẽ hắn mở to mắt nhìn nữ nhân, rốt cuộc nhìn ngươi như một xú nam nhân không hơn! Mà ngươi yêu hắn là chuyện của ngươi, hắn không yêu ngươi, vậy rất khó nói.”
Bỗng dưng, Cao Dật Hiên xoay người bước đi, không muốn cùng Đàm Thiên Diễn nói chuyện.
Đàm Thiên Diễn ở phía sau hô: “Cao Dật Hiên! Ngươi có thể không thừa nhận, nhưng là ngươi trong lòng hiểu được thật sự, Vệ Ưởng là một thiếu niên bình thường, hắn yêu nữ nhân, cho dù hắn không yêu nữ nhân, với thái độ lạnh như băng cùng tác phong hành sự của ngươi, hắn nhất định sẽ không yêu ngươi nói không chừng hắn có thể yêu ta, hoặc là Tam đệ ngươi, vậy ngươi có thể làm gì?”
Cao Dật Hiên không nói lại, y đi nhanh vòng qua ngã tư đường.
Đàm Thiên Diễn nhẹ phẩy quạt mỉm cười, “Ai nha, không thể tin được châm ngòi thổi lửa, bịa đặt nhiễu loạn, thật đơn giản với Cao Dật Hiên! Quả nhiên là người khi yêu! Lý trí gì cũng không còn, Cao Dật Hiên a Cao Dật Hiên, đừng trách bằng hữu đối với ngươi quá mức tuyệt tình tuyệt nghĩa, tóm lại không tổn thương tính mệnh của ngươi, chỉ tổn thương lòng của ngươi, coi như là không phải có lỗi với ngươi, ai bảo ngươi không yêu tỷ tỷ của ta, lại đi yêu một tiểu nam hài.”
Khi Cao Dật Hiên trở lại Cao gia, đã quá khuya, y đi đến phòng Vệ Ưởng, Cao Dật Tĩnh vừa mới khép cửa phòng Vệ Ưởng lại.
Cao Dật Hiên nhỏ giọng hỏi: “Tam đệ, Vệ Ưởng có khỏe không?”
“Thật vất vả mới dỗ ngủ, chúng ta đến tiền thính nói chuyện, đừng ồn ào hắn.”
Cao Dật Hiên gật đầu, hướng tiền thính mà tiến, đến lúc Cao Dật Tĩnh ngồi xuống, bọn họ mới hai mặt nhìn nhau.
Đầu tiên Cao Dật Hiên mở miệng, nói không phải chuyện của mình: “Đại ca nói mở đại hội võ lâm, ngươi sẽ trở về, quả nhiên ngươi trở lại.” Do dự một chút! Hình như đang có nên hỏi hay không, y thở dài rồi quyết định hỏi: “Ngươi tìm thấy nàng chưa?”
Cao Dật Tĩnh thất vọng lắc đầu, hắn đưa tay che mặt, khẽ hít một hơi, “Vẫn không thấy, nhưng ta sẽ không từ bỏ.”
“Nếu tìm được, nàng đã lập gia đình rồi thì sao? Ngươi từ mười tuổi đã ra ngoài đi tìm, ngươi tìm đã quá mười năm, vẫn đều không tìm được, như mò kim đáy bể, cho dù nàng mỗi kiếp đều làm vợ ngươi, nhưng không phải kiếp nào cũng giống nhau a! Bây giờ là hiện tại, quá khứ là quá khứ, nhớ rõ chuyện kiếp trước, chỉ làm cho ngươi tâm trí hỗn loạn mà thôi, ngươi đã quên ngươi trước đây thống khổ sao?”
“Không, ta muốn tìm được nàng, ta biết nàng sẽ không gả, nàng yêu ta a!”
“Vấn đề này chúng ta đã đề cập vô số lần, vạn nhất chỉ có ngươi nhớ, nàng một chút cũng không nhớ ngươi! Vậy phải làm thế nào?”
Cao Dật Tĩnh ngước đầu lên, trong đôi mắt ấy chứa đựng quá nhiều tình cảm, “Nàng vừa nhìn thấy ta, cho dù không nhớ ta, cũng sẽ yêu ta như những kiếp trước ta biết nàng tình cảm sâu đậm với ta, nàng cũng sẽ hiểu được tình cảm sâu đậm ta dành cho nàng. Nhị ca, ta nhất định sẽ tìm được của nàng! Ông trời sẽ không đùa cợt ta như thế đâu.”
Cao Dật Hiên không nói gì, y thở dài: “Tam đệ, đáp ứng ta, nếu là ngươi đến ba mươi lăm tuổi còn không tìm được, vậy từ bỏ có được không? Ngươi không thể cả đời đuổi theo tình yêu vô vọng này được, mọi người tuy rằng cũng không nói gì, nhưng cũng không chịu được mỗi lần ngươi ra ngoài kiếm, mỗi lần cô độc trở về nhà thống khổ không chịu nổi.”
“Ta tận lực, Nhị ca.” Đem vấn đề chính mình bỏ sang một bên, Cao Dật Tĩnh thấp giọng nói: “Vệ Ưởng đã bị hoảng sợ rất lớn, Nhị ca, ngươi gần đây không nên gặp hắn nhiều, để ta dạy hắn đọc sách tập võ, chờ hắn tâm tình vững vàng một chút, ngươi lại tiếp cận hắn.”
“Ngươi đã hơn một năm không về, thấy ta dưỡng thiếu niên này trong nhà không ngạc nhiên sao?”
Cao Dật Tĩnh chậm rãi lắc đầu, “Không, ta chỉ hy vọng ngươi vui vẻ tự tại, Nhị ca, ta hy vọng nhìn thấy ngươi hạnh phúc, lại nói đến hài tử kia nhìn gương mặt lạnh như băng của ngươi, cũng không sợ hãi, ta thật cảm thấy vô cùng thích hợp với ngươi.”
Cao Dật Hiên đột nhiên cười nhẹ đứng lên, “Hắn nói muốn tìm ta báo cha mẹ của hắn, nhưng người giết cha mẹ hắn không phải là ta. Ta đi ngang qua nơi đó, gặp có một nam một nữ nằm trên mặt đất, hình như cường đạo vừa lọt vào, sau đó Vệ Ưởng hiện ra. Ta đang lật xem bọn họ, muốn xem có thể cứu được người nào không, đáng tiếc bọn họ đều đoạn khí, Vệ Ưởng liền nhận định ta là cừu nhân của hắn. Ta cũng không giải thích nhiều, bởi vì nếu nói thật, hắn tựa hồ sẽ không có lý do ở tại Cao gia ta không muốn thấy hắn còn nhỏ mà lưu lạc ở ngoài, hơn nữa lúc nhìn thấy hắn, cái cảm giác này –”
Cao Dật Hiên cũng không nói gì thêm, nhưng trên mặt y lúc ấy khi nhìn thấy Vệ Ưởng, là có một rung động rất lớn.
Hắn chỉnh lại tâm tình một chút, mới đứng lên nói: “Đêm khuya rồi, chúng ta đi ngủ đi! Đệ ngày mai bắt đầu dạy Vệ Ưởng đọc sách cùng võ công, dù sao sắp tới đại hội võ lâm sẽ bộn bề công việc, ta cũng hết cách phân thân, vậy quyết định như vậy.”
Cao Dật Tĩnh gật đầu, rồi bọn họ từng người ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.