Vợ của Vi Minh Hỉ tạm thời không có gì nguy hiểm, phỏng chừng ở lại bệnh viện vài ngày thì có thể xuất viện rồi. Nhưng bây giờ lại đến Vi Minh Hỉ ngã bệnh.
Trong một đêm đã sốt cao.
Thứ nhất là vì bệnh tình của người vợ mà lo lắng. Thứ hai là hôm đó ở thị trấn đại náo một hồi, sinh ra khó thở. Lại vì mấy chục năm nghẹn khuất, không thể thoát ra, rốt cuộc là không chịu nổi.
Ngày hôm sau, Bành Viễn Chinh vừa mới đến văn phòng, thì nghe Lý Tuyết Yến nói về bệnh tình của Vi Minh Hỉ. Hắn đang chuẩn bị an bài một vài người đi thăm hỏi, nhưng Chử Lượng sắc mặt không tốt, từ ngoài cửa tiến vào, ngay cửa cũng không gõ, trực tiếp đi vào luôn.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, nhưng chợt đoán ra Chử Lượng khẳng định là có việc gấp.
- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi có việc gấp cần nói.
Chử Lượng vốn muốn nói gì, nhưng thấy có Lý Tân Hoa trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh thì cũng đột nhiên dừng lại, không nói nữa.
Lý Tân Hoa biết mình không tiện ở lại, để cho các lãnh đạo nói chuyện với nhau, liền buông văn kiện trong tay, xoay người rời khỏi phòng làm việc của Bành Viễn Chinh.
Chủ nhiệm văn phòng chính đảng Hướng Thiếu Niên tạm thời bị cách chức. Bành Viễn Chinh cố ý muốn Lý Tân Hoa đảm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng chính đảng, nhưng chưa có thông qua Đảng ủy nghiên cứu, chỉ là ý tưởng của Bành Viễn Chinh.
Mà trên thực tế, gần đây công tác của phòng chính đảng, trên cơ bản là do Lý Tân Hoa quản lý. Lý Tân Hoa làm việc ở phòng chính Đảng được ba bốn năm. Kinh nghiệm, năng lực đều có. Tiếp nhận công tác cũng không có bất cứ vấn đề gì. Mà ý thức phục tùng còn hơn xa so với Hướng Thiếu Niên, khả năng viết tài liệu cũng không phải Hướng Thiếu Niên có thể so sánh.
- Phó bí thư Chử, ngồi đi. Có chuyện gì thì nói từ từ, không cần sốt ruột.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, đưa qua một điếu thuốc. Chử Lượng hút thuốc, cười khổ nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, tôi vừa rồi nhận được thông báo của Cục Thông tin Đối ngoại khu và Ủy ban Kỷ luật khu, nói là con trai của Vi Minh Hỉ là Vi Tiểu Cường chạy đến thành phố khiếu oan, ở Ủy ban Kỷ luật thành phố gây sức ép cả nửa ngày, nói là muốn tố cáo vấn đề mục bại của Hách Kiến Niên.
- Cái gì?
Bành Viễn Chinh chấn động, đứng lên, ôm lấy cánh tay Chử Lượng:
- Lão Chử, chuyện này rốt cuộc là sao?
- Tôi cũng không biết rõ. Ở quận vừa mới thông báo cho chúng tôi, bảo thị trấn phải khẩn trương đến thành phố nhận người, tránh cho sự việc lan rộng.
Chử Lượng thở phào một cái:
- Lãnh đạo, nếu không để tôi mang một vài người đi mang cái tên tiểu tử kia về?
Bành Viễn Chinh nhíu mày:
- Sao đang êm đẹp cậu ta còn muốn cái gì vậy? Lại còn trực tiếp chạy đến thành phố. Chuyện này không biết Vi Minh Hỉ có biết không?
- Tôi hiểu Vi Minh Hỉ mà. Cho dù ông ta trong lòng có chút oán khí nhưng chỉ sợ là sẽ không làm ra cái loại chuyện như thế. Nhưng con của ông ta thì lại khác. Vi Tiểu Cương trước kia từng đến đại náo thị trấn một lần. Là bởi vì điều động công tác của cậu ta. Vi Minh Hỉ muốn đem cậu ta về đây, nhưng Hách Kiến Niên vẫn không gật đầu. Phỏng chừng là Vi Tiểu Cương còn ghi hận trong lòng.
Chử Lượng vội vàng nói.
- Như vậy đi, lão Chử, anh hãy dẫn người đến thành phố, tranh thủ mang Vi Tiểu Cương về. Đồng thời xem thái độ của Ủy ban Kỷ luật thành phố là như thế nào. Lão Chử, hãy nhớ kỹ, phải kiên nhẫn và cẩn thận. Ngàn vạn lần không nên gay gắt.
Bành Viễn Chinh phất tay, căn dặn.
Chử Lượng gật đầu:
- Vâng, tôi hiểu rồi. Anh cứ yên tâm.
Nói xong, Chử Lượng lập tức dẫn người chạy đến thành phố.
Ngẫm nghĩ một chút, Bành Viễn Chinh đã bắt đầu gọi điện thoại cho Lý Tuyết Yến, khiến Lý Tuyết Yến tranh thủ đến bệnh viện, hỏi Vi Minh Hỉ đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.
Gọi xong cuộc điện thoại, Bành Viễn Chinh trong lòng không khỏi có chút bực bội.
Vi Tiểu Cương đến Ủy ban Kỷ luật thành phố và Cục Thông tin Đối ngoại cáo trạng, tố cáo Hách Kiến Niên tham ô, điều này gần như có thể khẳng định có sắc thái ân oán trong đó. Nhưng mặc kệ có phải hay không ân oán cá nhân, đề cập đến một Ủy viên thường vụ quận ủy, cán bộ cấp phó huyện, Ủy ban Kỷ luật không thể coi thường. Mà lãnh đạo quận ủy cũng sẽ coi trọng.
Đồng thời còn muốn xem Vi Tiểu Cương có chứng cứ rõ ràng hay không. Nếu có chứng cứ, Hách Kiến Niên có thể bị lập án điều tra thì còn muốn xem ở quận có làm hay không. Nếu quận không muốn bao che cho ông ta thì xem như lần này ông ta nguy rồi.
Đương nhiên, nếu không có chứng cứ, chỉ do ân oán cá nhân, việc này sẽ chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không. Còn Vi Tiểu Cương tiền đồ của cậu ta coi như xong.
Bành Viễn Chinh không quan tâm đến Hách Kiến Niên, nhưng hắn lại lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cục diện thị trấn.
Nếu ở trên muốn điều tra Hách Kiến Niên, chuyện này khẳng định sẽ khiến thị trấn rung chuyển. Đây là điều tất nhiên.
Mà lúc này, hắn đang đẩy mạnh hạng mục phát triển thị trấn. Nếu xuất hiện loại vấn đề này, hắn tất nhiên không muốn thấy. Suy nghĩ quá nhiều, hắn bỗng có chút nhức đầu.
Không bao lâu sau, điện thoại vang lên. Bành Viễn Chinh trong lòng biết rõ, khẳng định là UBND quận hoặc người của Ủy ban Kỷ luật gọi tới.
Quả nhiên, là Ủy viên thường vụ quận ủy, Chánh văn phòng quận ủy Thì Đại Kiến đích thân gọi điện thoại đến.
- Đồng chí Viễn Chinh, tôi là Thì Đại Kiến.
- Chào ngài, lãnh đạo!
- Con trai Vi Minh Hỉ ở thị trấn mọi người là Vi Tiểu Cương chạy đến thành phố cáo trạng. Ủy ban Kỷ luật thành phố thông báo xuống dưới, yêu cầu ở quận trước điều tra. Bí thư Tần và Chủ tịch quận Cố muốn tìm cậu nói chuyện, cậu hãy khẩn trương đến quận một chuyến. Cop q𝓾a cop lại, 𝒕rở lại 𝒕ra𝔫g chí𝔫h # 𝘛𝐑𝖴𝘔𝘛𝐑𝖴Y ỆN.𝙑𝔫 #
Thì Đại Kiến giọng nói trầm thấp. Gặp loại chuyện này, ai cũng sẽ cảm giác khó chịu, mặc kệ là nó có quan hệ với mình hay không. Tố cáo đồng nghiệp chính là một loại kiêng kị.
- Vâng, lãnh đạo, tôi lập tức đến ngay. Xin nói với Bí thư Tần và Chủ tịch quận Cố, thị trấn chúng tôi đã phái người đến thành phố lĩnh người. Đồng thời tiến thêm một bước điều tra. Tôi sẽ báo cáo tình huống cụ thể cho lãnh đạo khu.
Bành Viễn Chinh lập tức đồng ý, không nói bất luận điều gì vô nghĩa.
Cúp điện thoại, Bành Viễn Chinh vội vàng đi ra, ngồi xe thẳng đến thành phố. Hắn quyết định trước khi đi gặp lãnh đạo quận ủy và UBND quận thì trước đi tìm hiểu nguyên nhân. Nếu không, khi gặp lãnh đạo khu, hắn cũng không biết nên tỏ thái độ như thế nào.
Bành Viễn Chinh khiến Lý Tân Hoa gọi điện thoại cho Chử Lượng, bảo sau khi anh ta đem được Vi Tiểu Cương ra thì đừng vội trở về thị trấn, mà ở lại thành phố tìm một chỗ chờ hắn. Sau đó, Bành Viễn Chinh trên đường chạy vào trong nội thành, dùng điện thoại di động gọi cho một người quen ở Ủy ban Kỷ luật thành phố để hiểu biết một chút tình huống cơ bản.
Hóa ra, Vi Tiểu Cương gọi điện đến Ủy ban Kỷ luật thành phố để tố cáo, nhưng không ai hưởng ứng. Sáng sớm hôm nay liền đến tận Ủy ban Kỷ luật thành phố để tố cáo tham quan, đứng ở ngay ngoài cổng trong giờ làm việc. Một Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố nhìn thấy, lập tức cho người dẫn Vi Tiểu Cương vào hỏi thăm tình huống.
Người quen cũng không thể nói nhiều lắm. Chỉ có điều ám chỉ Bành Viễn Chinh rằng Hách Kiến Niên đã tạo quỹ đen, nhận hối lộ của các ông chủ xí nghiệp. Hành vi như thế này đụng vào tiêu điểm mà hiện nay Ủy ban Kỷ luật thành phố đang đẩy mạnh trong sạch hóa bộ máy chính trị.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, trong lòng hiểu được, đây gần như là chính Vi Minh Hỉ âm thầm sai khiến. Nếu như không có Vi Minh Hỉ cung cấp căn cứ chính xác, Vi Tiểu Cương có muốn tố cáo cũng không được. Mà Vi Tiểu Cương thì hận Hách Kiến Niên thấu xương, nhưng cũng không có khả năng tùy ý thêu dệt tội danh cho Hách Kiến Niên.
Nói thật, Bành Viễn Chinh đối với Vi Minh Hỉ thật có chút bất mãn. Đồng thời cũng hiểu được ông ta thật sự quá ngây thơ. Không nói đến việc Hách Kiến Niên có bị đẩy ngã hay không, nhưng tiền đồ của Vi Tiểu Cương sẽ vì thế mà tiêu tan hết. Có thể nói là hại người mà cũng hại mình. Tội gì phải làm như vậy chứ?
Cha con bọn họ thật sự là vì phút bốc đồng nhưng lại khiến thị trấn gặp phải phiền toái lớn. Nếu ở trên nhất định điều tra đến cùng, khẳng định là phái tổ điều tra xuống dưới. Bành Viễn Chinh không thể không phân tán tinh lực để mà ứng phó. Về phương diện khác, nếu Hách Kiến Niên thật sự bị điều tra, thì có thể hay không rút cây cải mà không dính bùn? Hách Kiến Niên ở thị trấn Vân Thủy nhiều năm như vậy. Hết thảy đều rất khó nói.
Nghĩ đến đây, Bành Viễn Chinh không kìm nổi hung hăng đấm một cái vào đầu xe, phát ra một âm thanh. Lái xe hoảng sợ nhưng không dám quay đầu lại hỏi cái gì.
Bành Viễn Chinh ở sân thể dục Tân An gặp Chử Lượng và Vi Tiểu Cương.
Vi Tiểu Cương thần sắc xúc động phẫn nộ, dường như đang nhao nhao nói cái gì với Chử Lượng. Bành Viễn Chinh ở ven đường bước xuống xe, mặt âm trầm bước đến.
Chử Lượng khẩn trương bỏ Vi Tiểu Cương sang một bên:
- Chủ tịch thị trấn Bành, đây chính là tên tiểu tử đó.
- Vi Tiểu Cương?
Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, nhìn Vi Tiểu Cương nói:
- Cậu có phải là có chút không phục? Cậu cảm thấy cậu hẳn là nên tiếp tục ở lại Ủy ban Kỷ luật thành phố để tố cáo?
Vi Tiểu Cương đang đánh giá với Bành Viễn Chinh. Y tuy rằng không biết Bành Viễn Chinh, nhưng hắn là ân nhân của nhà họ Vi, chẳng những đối với cha mình cực kỳ lễ độ mà còn giúp chị y giải quyết vấn đề công tác.
Vi Tiểu Cương thái độ lập tức trở nên mềm dịu, kính cẩn nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, cấp cho lãnh đạo thêm phiền toái.
- Vấn đề cậu tố cáo có phải là thật hay không? Đã được kiểm chứng hay chưa?
Bành Viễn Chinh thở dài, xoay người sang chỗ khác, thản nhiên nói:
- Cậu hãy nể mặt tôi, trước cùng với Phó bí thư Chử trở về, rồi nói chuyện với ba của cậu. Về phần vấn đề cậu tố cáo đã khiến cho lãnh đạo thành phố chú ý. Tôi nghĩ, việc cậu tố cáo sẽ được điều tra.
- Lão Chử, anh hãy dẫn cậu ấy đến bệnh viện. Anh thay tôi chuyển lời cho đồng chí Vi Minh Hỉ. Ông ấy dù gì cũng là đồng chí lão thành, lảm việc gì cũng phải ổn thỏa. Không thể vì ân oán cá nhân mà làm mất phong độ của mình.
Nói xong, Bành Viễn Chinh ngênh ngang bỏ đi.
Vi Tiểu Cương nhìn ra Bành Viễn Chinh dường như có chút không cao hứng. Y trong lòng có chút buồn bực và bồn chồn.
Y đến Ủy ban Kỷ luật thành phố cáo trạng, là một sự đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, cũng là bằng bất cứ giá nào. Y công tác tại một thị trấn quá xa nhà, thu nhập cũng không cao. Y đã có ý định muốn từ chức. Cho dù là mua bán nhỏ thì cũng có thể ở bên cạnh cha mẹ, cũng không đến mức làm khổ chị, làm khổ gia đình.
Mà lúc này, mẹ thì bị bệnh, còn cha thì bị Hách Kiến Niên làm nhục, thù mới hận cũ tích lũy xuống khiến y đối với Hách Kiến Niên hận thấu xương.
Nhưng đây không phải là do một mình y làm. Đây là do Vi Minh Hỉ an bài. Vi Minh Hỉ quyết định thông suốt, tố cáo Hách Kiến Niên. Cho dù không tố cáo được thì cũng phải làm cho nó thối ra. Ngoài ra, còn vì Chủ tịch thị trấn Bành mà dọn sạch chướng ngại, đáp lại ân tình mà Bành Viễn Chinh đã chiếu cố gia đình họ.
Ông ở bệnh viện nên không biết chuyện Hách Kiến Niên đã bị quận ủy điều chỉnh. Nếu biết Hách Kiến Niên giờ phút này đã không còn ở thị trấn Vân Thủy nữa thì đã là một kết quả khác.
Mà trên thực tế, nằm trong phòng bệnh truyền dịch, Vi Minh Hỉ đã hối hận không kịp.
Vi Minh Hỉ khó chịu, có chút không dám nhìn trực tiếp vào ánh mắt trong suốt của Lý Tuyết Yến.
- Phó bí thư Lý, là lão Vi tôi hồ đồ. Tôi thật là hồ đồ, nhất thời kích động đã khiến thị trấn gặp phiền toái.
Vi Minh Hỉ thở dài.
- Lão Vi à, không phải là tôi nói ông. Ông thật sự là quá kích động rồi. Nếu cuối cùng điều tra không có chứng cứ gì thì sẽ như thế nào? Ông không lo lắng cho tiền đồ đứa con mình sao?
Lý Tuyết Yến nhíu mày nói:
- Thôi đi, chuyện đã như vậy rồi thì chờ nó xem như thế nào. Ông đừng lo lắng, chờ tin của Chủ tịch thị trấn Bành.
Nói xong, Lý Tuyết Yến xoay người rời đi.
Vi Minh Hỉ không nói gì. Ông ta vốn nghĩ sẽ có thể giải tỏa hận thù cá nhân và báo ân đức. Nhưng kết quả lại như thế này khiến ông cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Không bao lâu sau, Chử Lượng và một số cán bộ thị trấn cùng với Vi Tiểu Cương vào trong phòng bệnh. Chử Lượng đi qua, ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nhìn Vi Minh Hỉ trầm giọng nói:
- Lão Vi, Chủ tịch thị trấn Bành bảo tôi mang Tiểu Cương về. Anh hãy nói chuyện với con của mình đi. Tôi cái gì cũng không nói nhiều. Hai cha con hãy suy ngẫm lại. Mặt khác, Chủ tịch thị trấn Bành nói, các người bất cứ lúc nào cũng phải chờ tin tức của cậu ấy. Tốt nhất là đừng đi thành phố làm ầm ĩ nhữa. Coi như là nể mặt Chủ tịch thị trấn Bành.
Chử Lượng và Vi Minh Hỉ quan hệ vốn không tốt. Trong trường hợp như thế này khẳng định lại càng không hài lòng. Chử Lượng đứng dậy rời đi, lúc này Vi Minh Hỉ mới hướng đứa con, vẫy tay nói:
- Tiểu Cương, Chủ tịch thị trấn Bành nói như thế nào?
Vi Tiểu Cương vốn nghĩ muốn đem thái độ của lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật thành phố nói cho cha mình trước. Thấy cha mình lại hỏi thái độ của Bành Viễn Chinh trước, liền nhướng mày lên nói:
- Anh ấy dường như không cao hứng lắm. Ba, con thật không rõ, Hách Kiến Niên rõ ràng là hạng người bại hoại. Vì sao chúng ta không thể nào tố cáo ông ta? Thế giới này còn có công lý hay không?
- Lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật thành phố nói sẽ nghiêm túc thật sự điều tra.
- Là ba hồ đồ. Ba không biết Hách Kiến Niên đã bị điều đi rồi. Nếu biết Hách Kiến Niên đã bị điều đi, ba không bao giờ để cho con làm như vậy.
Vi Minh Hỉ nghiến răng:
- Bành Viễn Chinh mất hứng là bởi vì nếu ở trên điều tra Hách Kiến Niên thì chẳng khác nào rút cây cải rút luôn cả bùn, cấp thêm phiền phức cho cậu ấy.
Vi Tiểu Cương cười lạnh nói:
- Nếu điều tra thì cứ cho điều tra. Toàn bộ cán bộ thị trấn Vân Thủy đều chẳng ai tốt.
- Được rồi, đừng nói hươu nói vượn nữa.
Vi Minh Hỉ thở dài:
- Chuyện này dừng ở đây đi, kiên quyết không đi tố cáo nữa. Chủ tịch thị trấn Bành có ân với Vi gia chúng ta. Lão Vi ta không thể vong ân phụ nghĩa. Chờ ba ra viện, con mau khẩn trương né tránh mấy ngày. Đến tỉnh tìm bạn học của con. Nếu được thì ở tỉnh tìm việc làm luôn.
- Con không sợ ông ta. Hách Kiến Niên còn có thể trở mình sao? Con không tin, ông ta có thể làm gì con.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLVi Tiểu Cương không phục, đứng lên nói:
- Ba, sức khỏe của ba và mẹ không tốt, con không thể nào rời khỏi Tân An. Kiên quyết không được. Con đi rồi, chị con không phải mệt chết sao?
- Chị con đã đủ nghẹn khuất rồi.
Vi Tiểu Cương nhớ đến người chị của mình, gần ba mươi tuổi mà không có một đối tượng nào. Gánh nặng gia đình đè lên vai chị, thì không kìm nổi thanh âm nghẹn ngào lên.
Vi Minh Hỉ thở dài một tiếng, khóe miệng co giật, không kìm nổi nước mắt trào ra.