Cao Quan

Chương 358: Thà làm đầu gà còn hơn đuôi phượng





Phó trưởng ban Lý đi rồi, Tống Bính Nam do dự một chút, nhưng không trực tiếp tìm Bành Viễn Chinh mà gọi điện thoại cho Tống Quả, dặn y hỏi thăm Bành Viễn Chinh một chút.
- Tống Quả, con hãy hỏi cậu ta một chút. Tại sao cậu ta lại không muốn trở về thủ đô. Mau chóng cho ba một câu trả lời.
Tống Bính Nam trầm giọng nói.
Tống Bính Nam xem ra, mình đã tiến cử và an bài, đối với Bành Viễn Chinh mà nói, là một kết cục rất thỏa đáng và thiện ý. Giải quyết được cấp phó cục cho Bành Viễn Chinh, lại còn có thể để y trở về thủ đô.
Tống Quả ngẫm nghĩ một chút, không khỏi cười nói:
- Ba, con thấy ba làm điều thừa rồi. Ba bảo Bành Viễn Chinh về lại thủ đô, cậu ta nhất định sẽ không vui. Hơn nữa, Phùng gia đem cậu ta đặt ở Tân An, chính là muốn cậu ta ở đây để được rèn luyện. Về lại thủ đô nhậm chức, đối với cậu ta chẳng có ý nghĩa gì.
- Đây là một cơ hội, giải quyết cấp phó huyện, chính là một cánh cửa tiến lên.
Tống Bính Nam thản nhiên nói:
- Bỏ qua cơ hội này, về sau không biết đợi khi nào mới có cơ hội nữa.
- Ba, cấp phó huyện thì sao? Ba đã quên một câu rồi "Làm đầu gà còn hơn đuôi phượng". Phó chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô, cả ngày chỉ biết ngênh đón thì trong tay còn có quyền lực gì? Đừng nhìn Bí thư Đảng ủy thị trấn cấp bậc rất thấp, nhưng tuyệt đối quyền lực không nhỏ.
Tống Quả cười hì hì:
- Ba, ba thật sự là chẳng hiểu gì về Bành Viễn Chinh. Cậu ta là một người rất mạnh mẽ và có khát vọng. Cậu ta chắc chắn sẽ không ham cái lợi cực nhỏ như thế này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Ba, ba ngẫm lại mà xem. Cậu ta ở thị trấn Vân Thủy cục diện đã mở ra, xây dựng được nhiều mầm mống. Nhiều lắm là một hai năm nữa, cậu ta sẽ thu hoạch được rất nhiều. Cậu ta làm sao có thể bỏ lỡ giữa chừng? Nói sau, cậu ta cũng là một người rất cụ thể. Văn phòng tại thủ đô đối với cậu ta mà nói không phải là lựa chọn tốt.
Lời nói của Tống Quả khiến Tống Bính Nam nhiều ít không cho là đúng. Cho rằng ý tưởng của người trẻ tuổi là quá ngây thơ. Ông ta cảm thấy lấy thân phận bí ẩn của Bành Viễn Chinh, nếu hắn làm việc tại văn phòng thủ đô thì có thể rất nhanh chóng làm ra thành tích, đồng thời vì thành phố Tân An mà mang đến nhiều lợi ích hơn nữa.
- Được rồi, đừng bàn ra nữa. Con hãy trực tiếp hỏi cậu ta, sau đó cho ba một câu trả lời. Ba đang chờ đây.
Nói xong, Tống Bính Nam liền cúp điện thoại.
Kỳ thật thì ông ta còn có chút tư tâm cá nhân, cũng không thể nói ra miệng, cũng chẳng thể cùng con của mình kết nối.
Ông ta tiến cử Bành Viễn Chinh đến đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô, chính là muốn đưa Bành Viễn Chinh đi. Để Bành Viễn Chinh ở lại thành phố Tân An công tác, nhất là công tác tại một thị trấn, mang đến cho ông ta áp lực rất lớn. Ông ta bất cứ lúc nào cũng sợ Bành Viễn Chinh sẽ xảy ra đường rẽ. Đến lúc đó ông ta không thể nào ăn nói với Phùng Bá Đào.
Lúc trước, ông ta đồng ý để Bành Viễn Chinh đến thị trấn Vân Thủy tạm giữ chức, vốn là muốn khiến Bành Viễn Chinh tìm cơ hội quay trở lại cơ quan. Nhưng không muốn nghĩ tới Bành Viễn Chinh tại cơ sở lại kiên quyết làm việc, hấp tấp, mạnh mẽ, dứt khoát, quyết đoán triển khai công tác. Rất có tư thế của một viên tưởng trẻ xông ra phía trước.
Điều này làm cho Tống Bính Nam có chút bận tâm. Thực biết làm việc thì cố nhiên rất đáng khen ngợi. Nhưng cũng từ đó mà chạm đến các lợi ích của địa phương. Quan trường hiểm ác, quan trường ở cơ sở lại càng phức tạp hơn. Cho dù hắn được Tống Bính Nam và Đông Phương Nham "chú ý" thì cũng không thể tuyệt đối lo cho an toàn của Bành Viễn Chinh được.
Tống Quả cúp điện thoại, cũng không dám chậm trễ, trực tiếp gọi điện thoại di động cho Bành Viễn Chinh. Nhưng thật lâu mà cũng không có ai tiếp. Y biết rằng, Bành Viễn Chinh hơn phân nửa là để điện thoại ở nhà.
Tống Quả ngẫm nghĩ một chút, rồi gọi điện thoại đến văn phòng của Bành Viễn Chinh, nhưng vẫn không có người nào tiếp. Kỳ thật, lúc này Bành Viễn Chinh còn chưa trở lại thị trấn, vẫn còn đang trên đường.
Tống Quả đợi hơn nửa tiếng, rồi gọi lại, rốt cuộc cũng thông. Bành Viễn Chinh nghe được giọng nói Tống Quả, biết rằng lý do tại sao, thì cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp vào đề.
- Tống Quả, phiền anh nói với Trưởng ban Tống một tiếng, cám ơn ông ấy. Nhưng tôi không muốn trở lại thủ đô. Tôi ở thị trấn công tác mới có được khởi đầu tốt đẹp nên không thể rời khỏi.
- Anh phải biết rằng, một khi tôi rời khỏi thị trấn Vân Thủy, những hạng mục do tôi quản lý, trên cơ bản sẽ phải dừng lại, tạo thành lãng phí thật lớn. Tôi không thể gánh nổi trách nhiệm. Tôi phải trước sau vẹn toàn.
Bành Viễn Chinh giọng nói rất nhẹ, nhưng rất kiên định.
Tống Quả thở dài một tiếng:
- Viễn Chinh, cậu đã quyết rồi chứ?
Bành Viễn Chinh cười khẽ, rồi hỏi lại:
- Anh còn không hiểu tôi sao?
Tống Quả biết Bành Viễn Chinh đã hạ quyết đoán, cũng không hỏi cái gì nữa, lại cùng Bành Viễn Chinh nói tào lao vài câu, rồi cúp điện thoại.
Ngày thứ ba, UBND quận thành lập một tổ lãnh đạo phụ trách về các xí nghiệp dệt. Chủ tịch quận Tô Vũ Hoàn đảm nhiệm chức Tổ trưởng. Ủy viên thường vụ quận ủy, Phó chủ tịch thường trực Hồ Đức Vịnh, Ủy viên thường vụ quận ủy, Phó chủ tịch Chu Đại Dũng đảm nhiệm chức Phó tổ trưởng. Văn phòng của tổ lãnh đạo thành lập tại UBND quận. Phó chánh văn phòng UBND quận đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng.
Thị trấn Vân Thủy cũng kịp thời đưa ra một người phụ trách bộ môn có liên quan đảm nhiệm chức tổ viên, phối hợp với các bộ môn và đơn vị của UBND quận để triển khai công việc.
Gần như là cùng lúc đó, một tin tức kinh người ở quận truyền ra. Cán bộ hậu bị trẻ tuổi của thành phố Tân An Bành Viễn Chinh, cự tuyệt đề bạt của Thành ủy, không muốn đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm văn phòng tại thủ đô, mà thỉnh cầu ở lại thị trấn Vân Thủy đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn.
Tin tức này có thể nói là một kích bay tận trời xanh, trong nháy mắt đã trở thành một đề tài nghị luận ở quận.
Cán bộ cấp phó huyện không muốn làm, chỉ muốn ở lại thị trấn Vân Thủy chịu khổ. Điều này đi ngược lại quan điểm chính trị của đại đa số người. Rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc. Nhưng có một số người đã nhận ra được tương lai tốt đẹp ẩn sâu trong đó.
Tin tức này đương nhiên cũng truyền đến thị trấn Vân Thủy. Nhưng khác với sự khiếp sợ và khó hiểu của những cán bộ ở quận, những cán bộ ở đây biểu hiện rất khác. Bởi vậy đủ để chứng minh, Bí thư Bành ngoài miệng nói phải làm chuyện thật sự cũng không phải là nói suông. Thà rằng buông tha cho việc lên chức cũng nguyện ý ở lại thị trấn, cùng mọi người đồng cam cộng khổ, vượt qua cửa ải khó khăn. Điều này khiến cho cán bộ thị trấn cảm thán vô cùng. Từ đó tăng thêm tin tưởng và động lực để công tác.
Phòng họp.
Bộ máy liên tịch Đảng chính chủ yếu đề tài thảo luận là truyền đạt văn kiện của UBND quận. Nhưng về sau, lại trở thành một cuộc thảo luận nhiệt liệt về công tác. Bộ máy thành viên cảm thấy rất hưng phấn. Bành Viễn Chinh lần này cự tuyệt thăng quan, chứng minh sự tin tưởng và quyết tâm của hắn trong công tác đẩy mạnh. Mà tương ứng, nhiệt tình của các phụ tá cũng được nâng lên.
- Bí thư Bành, hiện tại những hạng mục này cơ bản đã đi vào quỹ đạo. Công trình cải tạo phố buôn bán và xây dựng công viên trung tâm tháng bảy này có thể hoàn thành. Hạng mục khu sản nghiệp đồng thời cũng có thể làm xong trong thời gian đó.
Chử Lượng mỉm cười, châm một điếu thuốc nói:
- Hiện tại, việc chỉnh đốn lại các xí nghiệp dệt cũng đã đến thời điểm mấu chốt. Hết thảy đều dựa theo kế hoạch mà tiến hành. Phỏng chừng bốn năm tháng nữa, cục diện thị trấn sẽ không còn như vậy.
Bành Viễn Chinh mỉm cười nói:
- Phó Bí thư Chử nói rất đúng. Các đồng chí, chúng ta phải đứng vững. Qua mấy tháng nữa, sẽ đẩy mây mù gặp trăng sáng. Nhưng công tác hiện tại của chúng ta bây giờ không thể buông thả. Dây cung vẫn phải căng, không thể nới lỏng.
- Bí thư Bành, nhưng ở quận yêu cầu tổ chức chúng ta phải đến dệt Phong Thái học tập. Đồng thời ở quận còn yêu cầu chúng ta tạm thời dừng lại việc chỉnh đốn các xí nghiệp dệt, chờ quận an bài.
Mặc dù Quý Kiến Quốc không muốn phá vỡ không khí sung mãn này, nhưng y cảm thấy lo lắng cho vấn đề hiện tại nên không thể không nói.
Mọi người rất nhanh đều trầm mặc.
Ở quận thành lập tổ lãnh đạo công tác về xí nghiệp dệt, nói là chỉ đạo toàn bộ xí nghiệp dệt của khu, kỳ thật là nhắm vào thị trấn Vân Thủy, và đối chọi gay gắt với việc thị trấn Vân Thủy đẩy mạnh chỉnh đốn lại xí nghiệp dệt. Nếu quán triệt chứng thực chỉ thị của UBND quận, thì việc chỉnh đốn vừa mới có được hiệu quả phải nửa đường sinh non mất.
Quan trọng hơn, Quý Kiến Quốc lo lắng, chiến lược hợp tác sắp triển khai với tập đoàn dệt Phong Thái sẽ bị tấn công, thậm chí sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.
Chử Lượng thở phào một cái, trầm giọng nói:
- Bí thư Bành, UBND quận nhúng tay vào như thế, công tác của chúng ta rất khó triển khai.
- Mọi người không cần lo lắng. UBND quận quản lý chính là xí nghiệp dệt trong toàn bộ khu. Thị trấn Vân Thủy chỉ là một phần nhỏ trong đó. Chỉ thị của lãnh đạo UBND quận không sai, nên học tập tham khảo phương thức quản lý của dệt Phong Thái. Phó bí thư Chử, anh hãy mang theo vài người đến tham gia đoàn khảo sát học tập của UBND quận. Học tập khảo sát như thế nào thì hết thảy ở quận sẽ an bài.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, rồi lại quay đầu sang nhìn Quý Kiến Quốc:
- Lão Quý, anh vẫn cứ tiến hành chỉnh đốn theo như thường lệ. Căn cứ vào tình hình thực tế, vững chắc đẩy mạnh. Nhưng nhớ kỹ, nhất định phải thận trọng, ổn thỏa. Đem sự việc làm cho chu đáo, không cần trái với trình tự và chính sách có liên quan.
Bành Viễn Chinh giọng nói dần dần trở nên ngưng trọng và nghiêm túc:
- Hiện tại là thời điểm mấu chốt, không thể xảy ra một chút trở ngại nào. Đương nhiên, mọi người cũng đừng có bất cứ một gánh nặng tư tưởng. Chỉ cần làm tốt công tác, nếu vấn đề vẫn còn xuất hiện, thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Bành Viễn Chinh ra sức phất tay nói.
Lý Tuyết Yến ở một bên cười khẽ:
- Ban lãnh đạo của chúng ta chính là một chỉnh thể, cũng là một tập thể, sao lại để một mình Bí thư Bành chịu trách nhiệm. Bí thư Bành, kết nối với UBND quận cứ để tôi làm. Tôi phụ trách việc giao tiếp với những lãnh đạo ở quận.
Bành Viễn Chinh quay đầu lại nhìn Lý Tuyết Yến, chủ động chuyển đề tài:
- Được rồi, chúng ta không bàn vấn đề này nữa. Chúng ta bàn về công tác nửa năm tới.
- Bây giờ đã là cuối tháng hai, các hạng mục công trình đã đi vào quỹ đạo. Việc chỉnh đốn lại các xí nghiệp dệt tranh thủ tháng tư chấm dứt. Từ tháng tư đến tháng sáu, tôi suy xét đến một vài công trình dân sinh.
Bành Viễn Chinh chậm rãi đứng dậy, cười nói:
- Kế hoạch trăm năm, giáo dục làm gốc. Thị trấn chúng ta mạnh về kinh tế, thị trấn có tiền thì nhất định phải đầu nhập vào giáo dục. Thị trấn Vân Thủy trước đây luôn là tấm gương về tôn sư trọng đạo ở quận. Nhưng như thế cũng chưa đủ, chúng ta phải làm tốt hơn nữa.
- Chúng ta trong thị trấn có mười bảy thôn. Từng thôn đều có một trường tiểu học. Kỳ thật có chút phân tán. Lực lượng giáo viên cũng khá bạc nhược. Suy xét đến tình huống thực tế của thị trấn và quy hoạch lâu dài, tôi đề nghị đem trường tiểu học trong mười bảy thôn này hợp thành một trường tiểu học hiện đại hóa. Nên sửa chữa thì sửa chữa, nên xây mới thì xây mới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.