Cao Quan

Chương 419: Biết tiền không biết người





Bành Viễn Chinh ngồi trong phòng làm việc, lật xem những tài liệu của huyện Lân, để thích ứng với hoàn cảnh làm việc của mình. Lát nữa, hắn chuẩn bị đi một vòng xem qua huyện Lân.
Phó chánh văn phòng UBND huyện Vương Hạo cúi đầu đi tới, kính cẩn nói:
- Phó chủ tịch huyện Bành.
Bành Viễn Chinh ngẩng đầu nhìn, cười nói:
- Phó chánh văn phòng Vương, mời ngồi, tìm tôi có việc à?
Vương Hạo không dám ngồi, đứng một chỗ, muốn nói rồi lại thôi, cảm thấy rất khó mở miệng.
Là về vấn đề xe cộ cho Bành Viễn Chinh. Huyện Lân mặc dù là một huyện nghèo nhưng xe chuyên dụng cho lãnh đạo là vẫn phải có. Ở UBND huyện, trước mắt xe chuyên dụng cho lãnh đạo là một chiếc xe Hồng Kỳ, luôn dành cho Chủ tịch huyện. Còn một chiếc là chiếc xe vương miện màu đen. Ở thời đại này cũng được xem là xe tốt rồi. Còn lại toàn bộ là xe Santana.
Xe vương miện màu đen ban đầu là Phó chủ tịch thường trực huyện trước đây dùng. Nhưng sau khi người này ngã thì Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa lấy dùng, sử dụng được hơn nửa năm. Còn một chiếc Santana khá mới thì Lâm Trường Hà dùng.
Dựa theo lệ thường, cấp bậc gì thì đi xe nấy. Mặc dù không có chế độ quy định nhưng ước định mà thành. Xe vương miện màu đen là dùng cho Phó chủ tịch thường trực huyện. Nghiêm Hoa hẳn là nên tự giác xuất ra cái xe này cho Bành Viễn Chinh. Nhưng Nghiêm Hoa lại chẳng có chút động tĩnh nào.
Vương Hạo là cán bộ chủ trì công tác ở văn phòng UBND huyện cảm thấy rất khó xử. Nghiêm Hoa không trả xe, y cũng không thể giáp mặt nói thẳng. Nếu an bài một chiếc xe khác cho Bành Viễn Chinh thì tình hình là tất cả đều là xe dởm. Phó chủ tịch thường trực huyện mà ngồi xe còn kém hơn so với hai Phó chủ tịch huyện bình thường thì rất là kỳ cục. Cho dù Bành Viễn Chinh không so đo nhưng là người phục vụ lãnh đạo, y cũng cảm thấy khó coi.
- Phó chủ tịch huyện Bành…
Vương Hạo ngập ngừng, sắc mặt đỏ lên.
- Phó chánh văn phòng Vương có việc gì thì cứ nói thẳng. Không cần ấp a ấp úng.
Bành Viễn Chinh phất tay.
Vương Hạo cắn răng, nhẹ nhàng nói:
- Phó chủ tịch huyện Bành, điều kiện ở huyện có hạn, tình hình xe khá khẩn trương. Tạm thời chuẩn bị một chiếc xe 2113 phục vụ cho anh. Chờ thêm một thời gian ngắn nữa sẽ đổi xe mới cho lãnh đạo.
Bành Viễn Chinh là người khôn khéo. Hắn vừa nghe Vương Hạo nói thì liền đoán ra được vài phần. Nhất định là xe tốt ở huyện đều bị Lâm Trường Hà và Nghiêm Hoa chiếm giữ, còn để lại cho mình một chiếc xe rởm.
Nghĩ đến đây, hắn cười nhạt một tiếng:
- Được, anh cũng không nên khó xử. Tôi nhu cầu không cao, chỉ cần có cái xe thay cho đi bộ là được rồi. Còn xe gì cũng không sao.
Vương Hạo cẩn thận quan sát sắc mặt Bành Viễn Chinh, thấy hắn không có vẻ gì là không hài lòng thì lúc này mới thở phào một cái, trong lòng âm thầm cảm thấy vị Phó chủ tịch huyện Bành mới tới này không những không làm cao mà còn rất có trình độ và độ lượng.
- Vâng, Chủ tịch huyện Bành, anh đang bận, tôi lát nữa sẽ dẫn anh qua xem chỗ ở.
Vương Hạo kính cẩn rời đi. Nhìn theo bóng dáng của y, Bành Viễn Chinh như thoáng chút suy nghĩ, cau mày.
Buổi chiều, lúc hết giờ làm, Vương Hạo cùng Bành Viễn Chinh đến chỗ ký túc xá. Lúc này có mấy chiếc xe đang đậu dưới lầu, xếp thành hàng chờ lãnh đạo ra về.
Chiếc xe Hồng Kỳ của Cung Hàn Lâm đi đầu, sau đó là chiếc vương miện màu đen. Theo sau đó nữa là chiếc Santana mới. Còn một bên là chiếc 2113 của Bành Viễn Chinh. Chiếc xe này ít nhất đã được sử dụng từ ba đến năm năm. Tuy rằng thân xe trơn bóng, nhưng ở giữa những chiếc xe mới kia thì nhìn như "hạc giữa bầy gà".
Vương Hạo có chút lúng túng, chỉ vào chiếc xe 2113, vừa muốn nói cái gì đó thì thình lình đằng sau truyền đến giọng nói sang sảng của Cung Hàn Lâm:
- Viễn Chinh, cậu đến xem qua ký túc xá như thế nào. Xong rồi thì đến nhà của tôi. Chị dâu của cậu đang làm sủi cảo. Buổi tối nay hai anh em chúng ta cùng uống một ly
Cung Hàn Lâm phía sau là một nam một nữ. Nam là Lâm Trường Hà, còn nữ thì đương nhiên là Phó chủ tịch huyện Nghiêm Hoa rồi.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, xoay người lại, ánh mắt xẹt qua bờ vai Cung Hàn Lâm, dừng lại trên người Nghiêm Hoa. Người phụ nữ này khoảng ba bốn ba lăm tuổi, mặc một bộ váy công sở màu xám. Tuy rằng nhìn cũng xinh đẹp nhưng lại có vài phần lạnh lùng và kiêu ngạo. Vừa thấy là biết thành phần khó chung đụng.
- Lão lãnh đạo!
Bành Viễn Chinh cười, chào hỏi, lên tiếng chào hỏi Cung Hàn Lâm. Lâm Trường Hà cũng xen vào nói:
- Chủ tịch huyện Cung, lão Lâm tôi cũng muốn tham gia náo nhiệt. Chén rượu này không biết có được uống không?
Cung Hàn Lâm cười ha hả:
- Như thế nào lại không được. Vừa lúc tụ tập, nói chuyện công tác. Đúng rồi, đồng chí Nghiêm Hoa, buổi tối cô có chuyện gì không? Nếu không thì cùng nhau ăn một bữa cơm. Tôi mời cô ăn sủi cảo.
Nghiêm Hoa thản nhiên lắc đầu:
- Thật ngại quá, Chủ tịch huyện Cung, ở nhà tôi còn có việc, xin phép về trước.
Nói xong, Nghiêm Hoa không ngờ cũng chẳng thèm chào Bành Viễn Chinh, thẳng lên chiếc xe của mình.
Cung Hàn Lâm nhíu mày.
Bành Viễn Chinh và Nghiêm Hoa lần đầu chạm mặt. Nghiêm Hoa chỉ là một Phó chủ tịch huyện bình thường, còn Bành Viễn Chinh là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường trực huyện, nhưng Nghiêm Hoa lại tỏ ra kiêu căng, lãnh đạm, làm cho người ta cảm thấy không hài lòng.
Bành Viễn Chinh mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng cảm thấy không vui. Nhưng hắn trong lòng biết rõ, chính mình mới đến, không nên gây thù hằn gì, phải nên khiêm tốn. Mà cán bộ hàng không xuống bị cán bộ bản địa mâu thuẫn và bài xích là nằm trong dự liệu của hắn.
Lâm Trường Hà bật cười ha hả.
Nghiêm Hoa đối với việc Bành Viễn Chinh đến nhậm chức rất bất mãn. Mặc dù không có nói ra ngoài, nhưng thần thái đã biểu hiện tất cả. Phó chủ tịch thường trực huyện không có dành cho mình, Lâm Trường hà kỳ thật cũng có chút không phục. Nhưng y không giống như Nghiêm Hoa, biểu lộ ra ngoài như vậy. Lại thêm y mơ hồ biết được Bành Viễn Chinh là cán bộ thanh niên được lãnh đạo Thành ủy coi trọng và bồi dưỡng, càng thêm không dám đắc tội.
Các lãnh đạo đều tự động lên xe rời khỏi. Các cán bộ bình thường nhìn Bành Viễn Chinh lên chiếc Santana cũ rích kia thì không kìm nổi tụ một chỗ xì xào bàn tán.
Trong quan trường đẳng cấp rất nghiêm. Ngồi xe nào là thể hiện thân phận của lãnh đạo. Là Ủy viên thường vụ huyện ủy, lại là Phó chủ tịch thường trực huyện, vị trí của Bành Viễn Chinh ở huyện phải cao hơn Nghiêm Hoa. Nhưng Nghiêm Hoa lại ngang nhiên chiếm lấy chiếc xe không buông, căn bản là không để Phó chủ tịch thường trực huyện Bành vào mắt.
Bành Viễn Chinh một mình ở lại huyện. Hắn không có đến nhà Cung Hàn Lâm ăn cơm mặc dù đã đồng ý. Tối hôm đó, Hoàng Đại Long và Tống Quả mang theo hai chiếc xe chở một đống đồ điện gia dụng mới và đồ dùng hàng ngày cho Bành Viễn Chinh. Sau khi giúp Bành Viễn Chinh thu xếp ổn thỏa, ba người mới đi ra ngoài tìm một quán cơm nhỏ, uống một chút rượu.
Sáng ngày thứ hai, Điền Minh đã được gọi đến huyện.
Điền Minh đánh giá căn phòng làm việc mới của Bành Viễn Chinh, không kìm nổi nhíu mày nói:
- Lãnh đạo, căn phòng này bài trí quá đơn giản. Anh xem cái sofa này đã cũ quá rồi. Anh là Phó chủ tịch thường trực huyện, sao lại bày cái sofa không xứng như thế này? Trông rất kỳ cục.
Bành Viễn Chinh liếc mắt nhìn Điền Minh, thản nhiên nói:
- Được rồi, đừng nói chuyện này, tôi không so đo đâu. Tôi đã nói với cậu rồi, tình hình ở huyện Lân rất phức tạp, không thể so với khu Tân An. Cậu mới đến, đừng quá so đo. Nói chuyện làm việc phải chú ý cẩn thận. Cậu mới xuống nên tìm hiểu nhiều hơn. Tôi cũng muốn đi dạo ở huyện một chút. Cậu không cần đi theo tôi, cứ ở lại trong cơ quan.
- Vâng, tôi hiểu rồi.
Điền Minh im lặng gật đầu.
Bành Viễn Chinh cầm điện thoại gọi cho Phó chánh văn phòng Vương Hạo:
- Phó chánh văn phòng Vương, phiền anh qua đây một chút.
Vương Hạo không dám chậm trễ, lập tức chạy qua ngay. Bành Viễn Chinh là Ủy viên thường vụ huyện ủy, xác định vững chắc được phân công quản lý UBND huyện, là lãnh đạo trực tiếp của Vương Hạo.
- Phó chánh văn phòng Vương, vị này chính là đồng chí Điền Minh. Lúc trước làm việc ở Quận ủy tân An.
Bành Viễn Chinh giới thiệu một chút.
Vương Hạo cười bắt tay Điền Minh. Có thể được Bành Viễn Chinh đưa từ Tân An đến, nhất định là tâm phúc của hắn. Vương Hạo trong lòng biết rất rõ. Dù sao chuyện này Cung Hàn Lâm cũng gật đầu đồng ý, sẽ đem Điền Minh an bài ở phòng Tổng hợp UBND huyện, chủ yếu vì Bành Viễn Chinh phục vụ.
- Còn nữa, Phó chánh văn phòng Vương, tôi mấy ngày nay ở điều tra nghiên cứu ở huyện. Anh an bài một đồng chí quen thuộc tình huống ở huyện đi theo tôi nhé.
Bành Viễn Chinh nói xong đứng dậy.
Vương Hạo ngẩn ra rồi gật đầu đồng ý. Nguồn truyện: Truyện FULL
Bành Viễn Chinh ra ngoài điều tra nghiên cứu. Hắn không xuống nông thôn, mà trước đến bệnh viện huyện. thăm hỏi một bệnh nhân nông dân tình cờ gặp mặt ngày hôm qua.
Nhân viên Hoắc Quang Minh được Vương Hạo sắp xếp ra ngoài điều tra nghiên cứu với Bành Viễn Chinh. Hoắc Quang Minh đi theo Bành Viễn Chinh vào trong bệnh viện huyện, cũng không dám hỏi hắn muốn làm gì, còn tưởng hắn muốn đến khám bệnh.
Bành Viễn Chinh thẳng đến khu khám bệnh. Ở phòng Nội tiết thì gặp được đứa con lớn của nông phụ ngày hôm qua. Người thanh niên tên Vương Quân này nhìn thấy Bành Viễn Chinh, vừa cảm kích, vừa không hiểu, mà vừa có chút khẩn trương.
Ngày hôm qua, bọn họ mang không đủ tiền. Nộp không đủ tiền đặt cọc cho bệnh viện thì không được khám bệnh và làm thủ tục nhập viện. Lúc đó Bành Viễn Chinh và hai lái xe của Thành ủy đã giúp một ngàn đồng. Vương Quân theo bản năng mà cho rằng người ta muốn đến đòi nợ.
Bọn họ cả nhà trước mắt còn phải đang chạy tiền chữa bệnh. Nộp hai ngàn đồng cho bệnh viện, chiều hôm qua, bệnh viện hội chẩn, nói là bị tắc ruột nghiêm trọng, cần phải giải phẫu cắt đi một đoạn ruột.
Phí giải phẫu, khám và chữa bệnh, hơn nữa chi phí nằm viện hai ngàn đồng thì không đủ. Bệnh viện yêu cầu bọn họ phải đóng thêm hai ngàn đồng tiền thế chấp, thì mới phẫu thuật được. Trước mắt tạm thời chỉ có thể dùng thuốc giảm đau.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, nhìn Vương Quân nói:
- Tiếp tục như vậy cũng không được. Nhất định phải giải phẫu. Loại bệnh tình này không chậm trễ được.
- Lãnh đạo, tôi biết nhưng…
Vương Quân đỏ mặt, ngập ngừng nói.
Bành Viễn Chinh đuôi lông mày nhướng lên;
- Lại không đủ tiền à? Ngày hôm qua không phải mới nộp hai ngàn đồng sao?
- Bệnh viện nói mẹ của tôi lúc này đây phải làm giải phẫu. Cần đóng thêm hai ngàn nữa. Cha của tôi đã về nhà vay tiền nhưng tạm thời cũng không có nhiều như vậy.
- Mẹ của anh bệnh tình nặng như vậy. Trước tiên phải làm giải phẫu, tiền có thể đóng sau mà.
Vương Quân có phần tức giận, lẩm bẩm:
- Bệnh viện chỉ biết có tiền chứ không biết người. Bọn họ nói, không có tiền thì không làm phẫu thuật.
Nghe xong lời này của vương Quân, Bành Viễn Chinh sắc mặt lập tức chìm xuống.
Đúng lúc này, một bác sĩ đi tới, bước vào trong phòng bệnh, liếc mắt nhìn nông phụ đang mơ màng trên giường, rồi lại quay đầu nhìn Vương Quân, kiêu ngạo nói:
- Các người chuẩn bị tiền chưa? Khẩn trương đi đóng tiền đặt cọc, chúng tôi sẽ an bài phẫu thuật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.