Cao Quan

Chương 560: Mất trí nhớ và ấn tượng khắc sâu trong tâm khảm (Phần 1)





Theo kế hoạch của Bành Viễn Chinh kế hoạch, trung tâm giao dịch thiết bị cơ điện và trung tâm phân phối gia vị, hai dự án mấu chốt của khu công nghiệp hậu cần sẽ được triển khai vào cuối tháng 3, đầu tháng 4, hôm nay thủ tục vẫn còn kẹt tại Ủy ban Xây dựng thành phố, nhưng công tác thu hút đầu tư đã có tính đột phá thực chất.
Xế chiều trước khi tan việc, Quách Vĩ Toàn chủ động gọi điện thoại tới nói là thấy không khỏe, muốn xin nghỉ hai ngày. Bành Viễn Chinh biết trong lòng Quách Vĩ Toàn chưa thông, không để tâm, coi như không có việc gì, bảo y an tâm dưỡng bệnh.
Là lãnh đạo chủ yếu, tâm ý Bành Viễn Chinh đã quyết, không thể nào vì Quách Vĩ Toàn "chất vấn" mà sửa đổi kế hoạch của mình. Nếu Quách Vĩ Toàn cần "điều chỉnh tâm lý", vậy cứ để cho y điều chỉnh đi.
Dĩ nhiên, hắn cũng không vì vậy mà khó chịu đối với Quách Vĩ Toàn. Quách Vĩ Toàn là một quan chức có năng lực rất mạnh, cũng hơi có cá tính và có phong cách cá nhân, về mặt nào đó mà nói, đây cũng là điểm mấu chốt khiến Bành Viễn Chinh trọng dụng và nể trọng y. Hắn thấy, Quách Vĩ Toàn giữ lấy chủ trương của mình, cũng là bình thường. Nếu như ngược lại, Quách Vĩ Toàn không có chủ kiến gì, chỉ luôn "gật đầu", thì càng làm cho Bành Viễn Chinh thất vọng hơn.
Suy nghĩ một chút, Bành Viễn Chinh gọi điện thoại bảo Mã Thiên Quân tới chỗ hắn. Quách Vĩ Toàn phụ trách hai dự án này, nếu Quách Vĩ Toàn "dưỡng bệnh", hắn sẽ đích thân phụ trách.
- Chủ tịch huyện Bành!
Mã Thiên Quân một mực cung kính đứng đó.
Bành Viễn Chinh cười cười, phất tay một cái:
- Lão Mã, anh ngồi đi, tôi tìm anh tới đây, là muốn nói chuyện một chút về dự án. Có ba sự kiện cần anh nhanh chóng đi làm.
Khi bố trí công việc, từ trước đến giờ Bành Viễn Chinh không hề dây dưa lằng nhằng, luôn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Thấy Bành Viễn Chinh đích thân nhúng tay vào dự án, Mã Thiên Quân lập tức giật mình , thầm nghĩ: xem ra Quách Vĩ Toàn cũng bị cho ra rìa rồi, đây chính là kết quả của việc đối nghịch với lãnh đạo...
Tựa như nhìn thấu sự kinh ngạc và nghi ngờ của Mã Thiên Quân, Bành Viễn Chinh bình thản bổ sung một câu:
- Lão Quách xin nghỉ phép, thân thể hắn không tốt, muốn đến bệnh viện khám bệnh. Trong lúc lão Quách dưỡng bệnh, dự án do anh phụ trách, những ngành khác trong huyện phối hợp, trực tiếp báo cáo với tôi!
Mã Thiên Quân còn chưa kịp nói gì, Bành Viễn Chinh lại nói:
- Thứ nhất, chọn công ty Phi Đằng và công ty Quang Minh là hai nhà đầu tư, tôi sẽ bảo văn phòng Ủy ban nhân dân huyện đưa ra ý kiến phúc đáp, sau đó Ủy ban kinh tế và thương mại các anh gửi công văn minh xác; thứ hai, anh đồng thời liên lạc với hai nhà đầu tư, nhanh chóng hỏi xem bọn họ lấy hình thức kinh tế gì triển khai xây dựng hai dự án này, chẳng hạn như là chúng ta đăng kí thành lập công ty hay là trực tiếp đầu tư; thứ ba, xây dựng và cải tạo nền tảng xây dựng, hẳn là lập tức phải bắt tay vào làm…
Mã Thiên Quân có vẻ hơi bất ngờ, dường như Bành Viễn Chinh quá gấp gáp.
- Chủ tịch huyện Bành, thủ tục hai khu đất...
Mã Thiên Quân thử thăm dò hỏi một câu.
Bành Viễn Chinh trầm mặt khoát tay áo, nói:
- Anh không cần lo thủ tục. Thủ tục sẽ do tôi thúc giục mà làm. Anh dựa theo sắp xếp của tôi, nhanh chóng đẩy mạnh. Tôi hy vọng có thể khởi công xây dựng dự án đúng thời gian đã định. Nói rõ với các doanh nghiệp, nếu như họ không thể thích ứng với nhịp độ nhanh của chúng ta, chúng ta không thể làm gì khác hơn là thay đổi nhà đầu tư, thay người hợp tác.
Mã Thiên Quân muốn nói lại thôi. Bây giờ đã là hạ tuần tháng ba, cách thời điểm Bành Viễn Chinh đưa ra cũng không bao nhiêu ngày. Trong mấy ngày ngắn ngủi, muốn cho dự án thực sự được triển khai, đối với Ủy ban kinh tế và thương mại, là rất khó khăn.
Nhưng Mã Thiên Quân không dám nói gì. Y biết phong cách lãnh đạo của Bành Viễn Chinh, yêu cầu hiệu suất làm việc cực cao, thay vì giải thích, nhấn mạnh khó khăn khách quan, không bằng nhanh đi lo tổ chức người thực hiện. Tình hình này, chắc lại phải tăng giờ làm việc.
Nói chuyện xong với Mã Thiên Quân, Bành Viễn Chinh tiếp tục triệu tập Lý Minh Nhiên và mấy Phó chủ tịch huyện của mình, bàn bạc một chút công tác gần đây của Ủy ban nhân dân huyện, coi như là nghe mấy Phó chủ tịch huyện phân quản báo cáo công tác, chuyện cần hắn quyết định, thì quyết định ngay, rồi lập tức thực hiện.
Xế chiều, lúc ba giờ, Bành Viễn Chinh nhận được điện thoại của Lưu Phương, nghe tin Tào Dĩnh bị tai nạn xe cộ, Bành Viễn Chinh kinh ngạc một lúc lâu, mới thở dài một tiếng, buông ống nghe điện thoại xuống.
Bành Viễn Chinh lái xe chạy thẳng tới bệnh viện nhân dân trung tâm thành phố. Ở trong một phòng bệnh trên lầu ba, hắn thấy Tào Dĩnh nằm mê man trên giường bệnh. Cha mẹ cô vẻ mặt lo lắng và đau buồn ngồi đó.
Tào Dĩnh bị xe tông, nhưng rất may là, mặc dù bị thương nghiêm trọng, cánh tay và chân có hai chỗ gãy xương, nhưng không nguy hiểm tánh mạng. Trải qua một buổi tối cấp cứu, xế chiều hôm nay cô đã được chuyển ra khỏi phòng dành cho bệnh nhân nặng, trong lúc hai vợ chồng Tào Đại Bằng thở phào, bác sĩ chủ trị đưa ra chẩn đoán khiến hai người càng lo lắng
Bởi vì lúc té xuống đất, não của Tào Dĩnh bị chấn động nên bị mất trí nhớ, nói cách khác, mặc dù sau giải phẫu, cô đã tỉnh táo lại, nhưng quên mất một đoạn thời gian trước khi bị tai nạn, về phần là mất đi mấy tháng hoặc là mấy năm trí nhớ, bệnh viện còn phải kiểm tra và quan sát mới kết luận được.
Nói cách khác, Tào Dĩnh đã quên mất vì sao cô bị tai nạn xe cộ, cũng quên mất bất cứ chuyện gì trước khi xảy ra tai nạn xe cộ, kể cả một loạt sự kiện như việc cha cô bị miễn chức điều tra v.v…
Bành Viễn Chinh xuất hiện ở cửa phòng bệnh, Lưu Phương và Tào Đại Bằng vội vàng ra đón. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Viễn Chinh... Cậu xem, chuyện này...
Giọng Lưu Phương hơi nức nở. Vốn là vợ chồng bà không muốn báo cho Bành Viễn Chinh tới, nhưng xế chiều, Tào Dĩnh tỉnh lại một lần, không ngừng nhắc tới tên Bành Viễn Chinh, bác sĩ cho rằng "Bành Viễn Chinh" là người dễ dàng gợi lại trí nhớ cho Tào Dĩnh, bèn bảo Lưu Phương gọi Bành Viễn Chinh tới, phối hợp với trị liệu của bệnh viện.
- Tình trạng của tiểu Dĩnh thế nào rồi?
Bành Viễn Chinh vội vàng hỏi, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tái nhợt, bao quanh bởi băng gạc màu trắng của Tào Dĩnh, bất giác trong lòng mơ hồ nổi lên cảm giác đau xót.
Tào Đại Bằng trả lời thay cho Lưu Phương, gượng cười gật đầu.
- Tình trạng của nó coi như đã ổn, có hai chỗ bị gãy xương, mấy chỗ xây xát bên ngoài, tuy không nguy hiểm tính mạng, nhưng…
Tào Đại Bằng thở dài nói:
- Viễn Chinh, phiền cậu theo chúng tôi đến phòng làm việc của bác sĩ một chuyến.
...
Bác sĩ chủ trị của Tào Dĩnh họ Trương, hơn bốn mươi tuổi, là bác sĩ có uy tín về khoa não của bệnh viện. Nếu như không phải là tối hôm qua ông ta trực và xử trí cấp cứu thích đáng, nói không chừng tình trạng của Tào Dĩnh còn tệ hơn.
- Chủ nhiệm Trương, ngài cứ việc nói thẳng, chỉ cần có lợi cho việc trị liệu bệnh nhân …
Bành Viễn Chinh thở dài một cái, nói.
- Tốt, tôi xin nói thẳng
Vẻ mặt nghiêm túc, Chủ nhiệm Trương gật đầu:
- Một mặt, tình trạng của bệnh nhân ổn định, không nguy hiểm tính mạng, ngoại thương và gãy xương không quan trọng lắm, trải qua điều dưỡng có thể hồi phục rất nhanh… nhưng về mặt khác, tình trạng bệnh nhân tương đối đặc thù, tương đối phức tạp, có một chút nguy hiểm.
Theo kinh nghiệm nhiều năm của tôi, bởi vì bị va chạm mạnh, não chấn động nên sinh ra mất trí nhớ về quãng thời gian trước đó, nhưng thời gian mất trí nhớ cụ thể là mấy tháng hay là mấy năm, tạm thời không cách nào xác định, còn cần nằm viện quan sát và chẩn đoán bệnh.
Bành Viễn Chinh im lặng không nói.
Lưu Phương không nhịn được, lo sợ không yên xen vào nói:
- Chủ nhiệm Trương, tình trạng này có nghiêm trọng không, có thể khôi phục hay không?
- Nghiêm trọng. Có bệnh nhân có thể khôi phục rất nhanh, nhưng cũng có trường hợp, cả đời không thể khôi phục trí nhớ. Đồng thời, bây giờ não và thần kinh của bệnh nhân bị áp bách, cả hệ thống thần kinh cũng trở nên khá yếu ớt, không thể chịu đựng bất kỳ kích thích nào. Một khi bị kích thích, trí nhớ thần kinh của bệnh nhân rất có thể sụp đổ, thậm chí tổn thương chức năng não của cô ấy. Nước ngoài có một ca bệnh, tình huống xấu nhất là não của bệnh nhân bị tê liệt.
Lời của bác sĩ khiến cho hai vợ chồng Tào Đại Bằng đột nhiên hít sâu một hơi, Lưu Phương hầu như bật khóc thành tiếng.
- Dĩ nhiên, hai vị cũng không cần quá mức lo lắng, chứng bệnh này, tỉ lệ trị liệu khỏi hẳn là rất lớn. Tin tưởng chỉ cần chậm rãi hướng dẫn, dùng người hay sự vật khắc sâu trong tâm khảm để đánh thức trí nhớ của cô, trải qua một thời gian ngắn, thần kinh bị tổn thương của cô ta sẽ tự phục hồi. Về phương diện này, bệnh viện chúng tôi từng có ca bệnh được chữa trị thành công, chúng tôi sẽ cố gắng tối đa…
Nói tới đây, Chủ nhiệm Trương quay lại nhìn Bành Viễn Chinh một cách nghiêm túc, lại nói: :
- Cho nên, sự phối hợp của cậu vô cùng quan trọng. Tôi hy vọng cậu có thể chăm sóc bệnh nhân hai bốn trên hai bốn giờ, phối hợp với bệnh viện tiến hành quan sát và chẩn đoán đối với tình trạng mất trí nhớ của bệnh nhân, cố gắng hết sức giúp cho bệnh nhân tự nhớ lại, tuyệt đối không thể kích thích cô ấy.
Rõ ràng bác sĩ cho rằng Bành Viễn Chinh là bạn trai Tào Dĩnh.
Bành Viễn Chinh nhếch miệng, hơi lưỡng lự.
Tào Đại Bằng lúng túng cười khổ nói:
- Chủ nhiệm Trương, công việc của cậu ấy rất bận rộn, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh, có thể thử tìm biện pháp khác không?
Chủ nhiệm Trương nhướng mày lên, trừng mắt trầm giọng nói:
- Đến lúc nào rồi mà còn nói công việc bận rộn? Công việc gì có thể quan trọng hơn sự bình an khỏe mạnh của bệnh nhân? Tiểu tử, cậu làm công việc gì? Xin nghỉ phép đi, nếu cần, bệnh viện chúng tôi có thể cấp cho cậu một giấy chứng nhận về tình trạng bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.