Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 30:




“Nếu tôi nói không thì sao?”, Châu Na thu lại nụ cười, lạnh lùng hỏi.
Lưu Hồng Vũ cười hề hề: “Còn một cách khác nữa, chuyển cổ phần quán bar của cô cho tôi, quán này để tôi kinh doanh, tất nhiên tôi sẽ cho cô một cái giá tốt”.
Châu Na ngẩn ra, sau đó lập tức cười khanh khách.
Nụ cười này của chị ta tựa nhành hoa rung rinh trước gió, khiến những người đàn ông xung quanh nhìn thấy đều rung động.
“Thì ra tổng giám đốc Lưu để mắt đến cái quán nhỏ này của tôi. Được, tôi không có ý kiến. Nhưng tổng giám đốc Lưu ông đây cũng biết, quán bar này không phải của một mình tôi. Thế này đi, để tôi gọi điện cho chú Minh, nếu chú ấy đồng ý, tôi sẽ không có vấn đề”.
Vừa nghe đến chú Minh, mặt Lưu Hồng Vũ đã biến sắc, ông ta cười xoà: “Chị Na, tôi chỉ đùa thôi, ha ha ha, thôi được rồi, chuyện hôm nay coi như xong xuôi, chúng ta đi thôi”.
Họ đang định đi.
Thì chợt nghe thấy có người nói từ phía sau lưng: “Ông đi được hả?”
Người nói chính là Lý Dục Thần.
Lưu Hồng Vũ quay người lại: “Mày muốn sao?”
“Quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, hoặc là để lại một cái chân”, Lý Dục Thần trả lời.
Lưu Hồng Vũ xoè hai bàn tay ra, nhún vai nhìn Châu Na: “Chị Na, cô thấy đấy, không phải là tôi không nể mặt cô đâu nhé”.
Châu Na khẽ cau mày.
Mã Sơn ở bên cạnh vội nói: “Chị Na, đây là người anh em của em, tên là Lý Dục Thần ạ”.
Châu Na gật đầu: “Hoá ra là anh em của Mã Sơn, được rồi, cậu coi như nể mặt tôi mà bỏ qua đi”.
Lý Dục Thần lại lạnh lùng hỏi vặn lại: “Tại sao tôi phải nể mặt chị?”
Châu Na sa sầm nét mặt: “Mã Sơn, có chuyện gì với người anh em này của cậu thế?”
Mã Sơn cũng không ngờ Lý Dục Thần sẽ nói như thế: “Dục Thần, bỏ qua chuyện hôm nay đi, em đưa Đinh Hương về trước đi”.
Lý Dục Thần nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Mã Sơn: “Anh Mã Sơn, hiện tại em còn gọi anh một tiếng anh là vì lúc trước anh từng chiếu cố đến chúng em. Từ nhỏ em đã coi anh là một người đàn ông đội trời đạp đất, là anh hùng. Em nhớ anh từng nói sẽ không bao giờ để người khác bắt nạtvĐinh Hương. Bây giờ có người bắt nạt Đinh Hương, anh nói xem phải làm sao đây?”
Không phải Lý Dục Thần muốn ép buộc Mã Sơn, anh chỉ muốn biết Mã Sơn có còn là Mã Sơn của trước kia, có còn đáng để anh coi như anh em hay không thôi.
Ánh mắt Mã Sơn hơi phức tạp: “Người anh em, không phải do anh sợ, em không hiểu chuyện ở chỗ này đâu”.
Lý Dục Thần không nói lời nào, bỗng chốc tiến lên vả cái “chát” vào miệng Lưu Hồng Vũ.
Lưu Hồng Vũ không ngờ anh lại ra tay bất ngờ, không hề phòng bị, ngay cả vệ sĩ bên cạnh ông ta cũng ngơ ngác.
“Chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì hả, giết nó cho tao!”, Lưu Hồng Vũ ra lệnh.
Mã Sơn biết không còn đường lui nữa, bèn cầm ống thép quơ ngang, hét lớn: “Để xem ai dám xông lên!”
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lưu Hồng Vũ ôm mặt, chỉ vào Châu Na: “Chị Na, cô muốn làm khó dễ tôi thật sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.