Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 34:




“Im miệng!”, sư phụ Hoàng thậm chí còn không quay đầu lại.
Lưu Hồng Vũ lập tức im lặng không nói gì nữa.
Việc này khiến Châu Na rất bất ngờ.
Chị ta vốn tưởng rằng sư phụ Hoàng là tay sai mà Lưu Hồng Vũ nuôi, dù có bỏ tiền thuê đến cũng không thể vô lễ với ông ta như thế được.
Sao Lưu Hồng Vũ trông có vẻ rất sợ ông ta?
Dường như phía sau còn che giấu điều gì đó.
Sư phụ Hoàng chắp tay với Lý Dục Thần: “Tại hạ là Hoàng Hải của phái Thiết Y, khi nãy thấy các hạ dùng chiêu Triêm Y Thập Bát Điệt khá thuần thục, không biết cậu là người của môn phái nào, là đệ tử của ai?”
Châu Na thầm sáng tỏ, thì ra là Triêm Y Thập Bát Điệt, chẳng trách…
Lý Dục Thần không khỏi thấy buồn cười, không ngờ người này lại tưởng pháp lực tiên gia là Triêm Y Thập Bát Điệt.
Triêm Y Thập Bát Điệt cần người khác đến gần, sau đó mượn nội lực và độ nhanh nhẹn khiến người đó ngã ra ngoài, là một cách sử dụng sức mạnh đòn bẩy.
Còn cái Lý Dục Thần học là pháp thuật của Thiên Đô, thần công Cửu Chuyển Huyền Nguyên, dù anh chưa đột phá Tiên Thiên nhưng muốn khiến mấy người bình thường bị ngã từ xa là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Phái Thiết Y…”, Lý Dục Thần lắc đầu: “Chưa từng nghe nói tới”.
Hoàng Hải cho rằng Lý Dục Thần cố ý, làm gì có người luyện võ nào không biết đến phái Thiết Y: “Nhóc con, vậy tôi sẽ cho cậu được nhìn thấy Thập Bát Hoành Luyện của phái Thiết Yên”.
Dứt lời, cánh tay ông ta khẽ rung, quần áo trên người rách ra biến thành những mảnh vụn, bay lượn trên không trung như hoa tuyết.
Động tác này khiến những người trong phòng VIP trợn mắt há mồm.
Châu Na cũng thấy tim đập thình thịch, chị ta sợ rằng dù chú Minh có đến cũng không dẹp yên được chuyện này.
Lưu Hồng Vũ cười to: “Ranh con đã thấy chưa, đây chính là võ công đấy, mày chết chắc rồi!”
Lúc này, Mã Sơn đã dồn vệ sĩ kia đến góc. Trên người vệ sĩ đầy vết thương, chẳng mấy chốc đã không trụ được nữa, bị Mã Sơn dùng mấy gậy liên tiếp đánh ngã xuống đất.
Mã Sơn quay đầu, vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng Hoàng Hải làm quần áo rách ra, anh ta thầm thấy kinh ngạc, sợ anh em của mình chịu thiệt nên lập tức xông tới.
“Để tôi so tài với ông trước!”
Dứt lời, anh ta giơ tay đập tới một gậy.
Hoàng Hải cũng không thèm tránh né, mặc cho gậy của Mã Sơn đánh lên ngực mình.
Một âm thanh nặng nề vang lên, cây gậy như đánh vào một tấm sắt bọc da, nó giật bắn lên, khiến cánh tay Mã Sơn tê dại.
“Mẹ kiếp, thật sự là Thiết Bố Sam!”
Mã Sơn hô lên một tiếng, nhặt một con dao găm từ dưới đất lên đâm thẳng về phía cổ họng của Hoàng Hải.
Hoàng Hải vẫn không động đậy.
Con dao đâm trúng cổ họng, mũi dao còn không đâm vào được dù là nửa phân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.