Cấp Ngã Báo Báo

Chương 7:




Lâm Đạm Chi vừa vào cửa an vị trên giường sinh hờn dỗi, vẫy cũng không vẫy hai báo báo kia.
Ban Ban cùng Điểm Điểm dè dặt đi đên bên cạnh hắn, liếm tay hắn.
“Hừ, các ngươi không phải muốn đi cùng người kia sao? Đi đi!” Lâm Đạm Chi đánh chết cũng không thừa nhận hắn đang ghen.
“Ô… Ô…” Hai hắc báo phát tiếng nức nở ủy khuất, dụi dụi đầu vào lòng ngực nam nhân.
Ngực của Lâm Đạm Chi buồn bực, nhịn không được đẩy bọn họ ra, “Tránh ra! Ta biết ta không đẹp như hắn, không tài cao thế đại như hắn, các ngươi tốt nhất đi cùng hắn đi, ta không ham!”
Báo báo thấy nam nhân vẫn chưa hết giận, vội vàng chạy đến cửa gặm con thỏ hoang mà bọn họ mới săn được, đặt lên đất như muốn lấy lòng, hiến cho chủ nhân.
Lâm Đạm Chi nhìn đến hai con thỏ kia, mũi nhịn không được cay cay, nước mắt rốt cục cũng không nhịn được mà chảy xuống.
“Thực xin lỗi… Ta thật ích kỷ… Các ngươi vốn là vương tử thánh quốc cao cao tại thượng, ngày ngày có thể hưởng vinh hoa phú quý, ta bất chấp ý nguyện của các ngươi, tự tiện chủ động thay đổi cuộc sống của các ngươi, cho các ngươi ở trong ngôi nhà gỗ rách nát, ngay cả thức ăn cũng tự mình đi kiếm, Ban Ban, Điểm Điểm… Các ngươi hận ta không?”
Hai hắc báo không hiểu lời của chủ nhân, bọn họ chỉ biết là có thể cùng chủ nhân cùng một chỗ chính là hạnh phúc lớn nhất, vội vàng lắc đầu.
“Bọn họ thật sự không hận ta? Không cùng người kia quay về thánh quốc?” Lâm Đạm Chi lo lắng lại xác nhận.
Vì sao muốn hận chủ nhân? Bọn họ thích hắn cũng không kịp. Hơn nữa chủ nhân đang ở đây, bọn họ làm sao cũng không đi.
Ban Ban cùng Điểm Điểm lại kiên định với nam nhân lắc đầu.
“Ô… Bảo bối của ta…” Lâm Đạm Chi rốt cục nín khóc mỉm cười, thân thủ đưa bọn họ kéo vào trong lòng.
Có tình yêu của Ban Ban, Điểm Điểm kiên định đối với mình, Lâm Đạm Chi hiện tại cả người đều là sức mạnh, “Được, các ngươi đã lựa chọn đi theo chủ nhân, chúng ta chuẩn bị phá vòng vây!”
Lâm Đạm Chi trầm tư một lát, xuất ra “vũ khí” duy nhất của mình đối diện với báo báo yêu quý nói, “Các ngươi ngoan ngoãn nghe, đợi chúng ta mới lao ra, các ngươi quan trọng hơn là theo sát phía sau ta, chủ nhân sẽ lợi dụng ánh sáng cực lớn của chiếc nhẫn này, chặn đường đi của đối phương, chúng ta có thể tìm được cơ hội chạy thoát. Nghe hiểu không?”
Hai hắc báo vẫy vẫy cái đuôi, gật gật đầu.
“Thật thông minh.” Lâm Đạm Chi tán thưởng ôm hôn bọn họ.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Đạm Chi lấy chiếc nhẫn đứng ở cửa, “Tốt lắm, ta đếm tới ba, chúng ta cùng nhau lao ra.”
Lâm Đạm Chi bỗng nhiên mở đại môn ra, một người hai báo đang chuẩn bị chạy ta ngoài, lại kinh ngạc phát hiện đám đông ngoài phòng kia không biết đã quỳ bao lâu.
Thánh sứ đứng đầu quỳ trên mặt đất, hốc mắt rưng rưng nhìn hắn, nghẹn ngào nói:
“Tham kiến thần thượng!”
“Tham kiến thần thượng!” Mọi người thành kính quỳ gối trên mặt đất, cùng đồng thời hô to!
Lâm Đạm Chi há hốc mồm.
Hai hắc báo cũng tỏ vẻ không hiểu.
“Các… Các ngươi… đây… là làm gì?” Lâm Đạm Chi chân tay luống cuống, lắp bắp nói không nên lời nói.
“Thần thượng, ngươi không cần giấu diếm thân phận của ngươi nữa, bọn ta đã biết, ngươi… chính là chuyển thế của đại thần Tham Thiên!” Thánh sứ mắt ứa lệ, kích động nhìn hắn.
“A? Ngươi… Ngươi lầm rồi? Ta chỉ là một cô nhi không cha không mẹ, làm sao có thể là đại thần gì chứ?” Lâm Đạm Chi liều mạng phất tay phủ nhận.
Vân đội trưởng của quân đội đặc chủng Thánh quốc quỳ bước tới hai bước, vẻ mặt áy náy nói, “Thực xin lỗi, thần thượng, bọn ta vừa mới ở ngươi ngoài cửa sổ quay lén camera, cho nên…”
“Cho nên bọn ta đều nhìn thấy, thần thượng.” Ánh mắt thánh sứ sùng kính nhìn hắn.”Chiếc nhẫn trên tay ngươi, cùng với thần báo biến thân chính là chứng minh tốt nhất của việc chuyển thế đại thần. Thần thượng, xin ngươi cùng bọn thần trở về thánh quốc, để cho bọn thần có cơ hội hầu hạ ngươi thật tốt!”
Lâm Đạm Chi vẫn là không dám tin, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, “A… Không… Không phải… Các ngươi hiểu lầm …”
“Tiểu Lâm, ngươi phải đi đi.” Dương Thượng Văn đột nhiên từ rừng cây phía trước đi ra. “Ta cũng biết lời của thánh sứ nói là có thể, dù sao trên người của ngươi phát sinh rất nhiều chuyện lạ, ngươi coi như chỉ đi Cao Già thánh quốc du lịch là được rồi, rồi tìm hiểu cuối cùng sự tình như thế nào. Mặt khác còn có một chuyện quan trọng…” Dương Thượng Văn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, “Đừng quên mang ta đi.”
Chuyện đùa, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở có thể thấy tận mắt chứng truyền thuyết Thánh quốc hội, nói thế nào thì chết cũng bám tiểu Lâm không tha.
“Hoan nghênh hoan nghênh, bằng hữu của thần thượng chính là khách quý của thánh quốc chúng ta.” Thánh sứ ngữ khí chân thành tha thiết nói.
“Được rồi, chuyện này nói sau, tất cả các ngươi đều đứng lên hết được không?” Lâm Đạm Chi khi nào trải qua trường hợp này, thấy mọi người quỳ bái hắn, thật sự hỗn thân không được tự nhiên.
“Không, thần thượng nếu không cùng bọn thần về nước, chúng ta liền quỳ mãi không dậy, cho đến khi thần thượng gật đầu mới thôi.” Vân đội trưởng ngữ khí cung kính nói.
“Thần thượng, hắn cũng thấy tâm ý con dân của thánh quốc, mời trở về Cao Già thánh quốc cùng theo bọn thần.” Thánh sứ nói xong lại là cúi đầu thật thấp.
“Cung nghênh thần thượng về nước!” Mọi người lại quỳ trên mặt đất, cùng đồng thời hô to!
Lâm Đạm Chi thấy thế thực nhức đầu, hai báo báo còn chạy tới góp thêm náo nhiệt, vẫn cắn ống quần của hắn không buông.
Lâm Đạm Chi đối với đại thần gì một chút hứng thú cũng không có, bất quá nhìn khát vọng biểu lộ trong mắt hai báo báo yêu dấu, trong lòng hắn khẽ rung.
Vì sao Ban Ban, Điểm Điểm tuy rằng không nhớ mình là vương tử, nhưng vẫn tưởng niệm đối với thánh quốc như thế?
Chẳng lẽ đây là thiên tình động vật quay về tổ sao?
Lâm Đạm Chi bất đắc dĩ thở dài, “Được được, ta đầu hàng, các ngươi nhớ nhà phải không? Được, vì các ngươi, chúng ta sẽ đi Cao Già thánh quốc.”
Hai báo báo cao hứng vẫy vẫy cái đuôi.
Lâm Đạm Chi chuyển hướng thánh sứ, “Được rồi, ta đáp ứng đi, như vậy các ngươi có thể đứng lên rồi chứ?”
“Tạ ơn thần thượng.” Thánh sứ ra lệnh mọi người đứng lên. “Thần thượng, có thể nói chuyện một mình với ta không?”
“Có thể thì có thể, nhưng trước hết để ta cho Ban Ban, Điểm Điểm ăn no, từ sáng đến giờ bọn họ chưa ăn cái gì.” Lâm Đạm Chi đau lòng sờ sờ đầu của bọn họ, “Đói bụng chưa?”
“Ô… Hừ…” Hai hắc báo làm nũng liếm liếm tay của chủ nhân.
Tất cả mọi người ở đây thấy thế đều há hốc mồm.
Thần báo thánh quốc uy vũ dũng mãnh nhất trong truyền thuyết kia làm sao lại giống con chó nhỏ làm nũng a?
“Đến đây, chúng ta đi vào, chủ nhân cho các ngươi thịt thỏ nướng ăn.”
Ban Ban, Điểm Điểm nghe thế đã sắp nhịn không được chảy nước miếng, cắn quần áo của chủ nhân kéo vào trong phòng.
“Được được, đừng đem quần áo của ta kéo rách, bằng không đánh mông đó.” Lâm Đạm Chi sủng nịch cười cười, quay đầu hướng thánh sứ nói, “Chờ ta một chút, lập tức xong ngay.”
Thánh sứ nhìn đến tình hình thần thượng cùng hai thần báo ở chung cũng khẽ mỉm cười, “Thần thượng từ từ cũng không sao, bọn thần sẽ ở ngoài cửa chờ đợi.”
Chờ bọn hắn vào nhà, thánh sứ sắc mặt lập tức trầm xuống. “Vân đội trưởng lưu lại! Còn lại đều lui hết đi.”
“Dạ”
Đợi lúc tất cả mọi người đều lui lại, Vân đội trưởng lập tức quỳ xuống trước mặt thánh sứ, “Thánh sứ có gì phân phó?”
“Lập tức hủy bỏ hôn lễ của hai vị vương tử.”
“A? Nhưng mà…” Vân đội trưởng giật mình ngẩng đầu nhìn thánh sứ, hắn biết thánh sứ có coi trọng bao nhiêu với hôn lễ, vẫn thúc giục tiến độ.
“Nhưng nhị cái gì? Lý gia lão nhân lừa chúng ta, chiếc nhẫn kia là đồ giả!” Thánh sứ thần sắc lạnh lùng, “Trên đời có ba cái nhẫn được làm từ hỗn nguyên kim thạch, lại chỉ có một báo chi hoàn, hiện giờ chiếc này nằm trong tay thần thượng, có thể suy ra chiếc của Lý gia kia tất là giả!”
“Đáng giận! Lý gia lão nhân dám lường gạt chúng ta. Thánh sứ, chúng ta tuyệt đối không thể tha cho hắn!”
“Ngươi làm sao chỉnh hắn, ta không quản ngươi, nhưng ta muốn ngươi điều tra rõ ràng tất cả chân tướng chuyện này, nhanh chóng báo cáo với bản sứ.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”
Toàn cầu chú ý đến hôn lễ của hai vị vương tử thánh quốc, nhưng lại đồng thời hủy bỏ cùng ngày.
Tin tức lớn như thế nhất thời huyên náo dư luận xôn xao.
Nhưng mặc kệ đội săn ảnh có xuất bao nhiêu chiêu truy lùng tung tích những người liên quan, hai vị vương tử Tử Lẫm cùng Tử Thần, lại như bóng hơi khỏi trần gian.
Còn ngay tại lúc mọi sự nghi vấn bay đầy trời, đại đội nhân mã hoàng thất thánh quốc đã lên phi cơ chuyên dụng trở lại thánh quốc thần không biết quỷ không hay…
Cao Già thánh quốc ở trên sa mạc ma quỷ.
Diện tích không lớn, lại vì ẩn chứa mỏ dầu phong phú cùng khoáng sản bảo thạch trân quý mà phú khả địch quốc.
Trên đường phía trước hoàng cung, Lâm Đạm Chi mang theo báo báo yêu dấu cùng Dương Thượng Văn cùng nhau ngồi trong chiếc xe Rolls-Royce hoàng gia xa hoa, tuy có hứng thú thưởng thức dân tình khí hậu ven đường.
“Cuộc sống của nhân dân chỉ có thế thôi sao, ta còn tưởng với hai tên chỉ biết ăn chơi trác táng kia chỉ biết bóc lột dân chúng chứ?” Lâm Đạm Chi ngữ khí chế giễu.
Lâm Đạm Chi chỉ đương nhiên là hai vị vương tử Tử Lẫm cùng Tử Thần. Nghĩ đến bọn họ đối với mình vô tình, ánh mắt liền trở nên vô cùng phức tạp… có chút oán hận, cũng có bi thương.
Hai hắc báo nhìn chủ nhân đột nhiên ánh mắt sáng quắc nhìn bọn họ, lập tức vươn đầu lưỡi bất an liếm liếm mặt của hắn.
“Ngoan, chủ nhân không phải đang nói các ngươi.” Lâm Đạm Chi vội vàng phục hồi tinh thần lại ôm lấy bọn họ, vỗ vỗ trấn an.
“Này, tiểu Lâm, ngươi đối hai vị vương tử thành kiến quá sâu rồi.” Dương Thượng Văn nhảy ra bênh vực lẽ phải, “Kỳ thật thánh quốc Tứ công tử thống trị quốc gia rất tốt, bọn họ phi thường chiếu cố dân chúng, còn tu pháp đem thu nhập của quốc gia ở các bộ phận đều làm phúc lợi cho dân chúng, chỉ phân ra một phần rất nhỏ cho hoàng thất sử dụng. Đây chính là đánh vỡ đặc quyền hoàng thất mấy trăm năm qua, làm cách tân khảng khái, cũng bởi vậy được dân chúng kính yêu đấy.”
“Thật sự? Không phải người ta chiêu đãi cậu đến chơi, nên cậu đã nói tốt cho người ta đấy chứ?” Lâm Đạm Chi hoài nghi nhìn bạn tốt.
“Này, ta làm sao thật tốt lấy lòng ngươi sao?” Dương Thượng Văn tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái.
“Này thật khó nói.”
“Lâm Đạm Chi!”
“Được rồi được rồi, đừng ồn ào! Xem ra đã tới hoàng cung rồi.”
Cửa xe được cung kính mở ra, hai hắc báo dẫn đầu nhảy xuống xe, Lâm Đạm Chi cùng Dương Thượng Văn theo sau xuống.
Thánh sứ đang đứng ở trước cửa của một tòa cung điện hùng vĩ, diện bách diệp song mỉm cười hoan nghênh bọn họ.
“Thần thượng, đi đường mệt nhọc không?”
“Cũng không.”
“Vậy có thể cùng ta đi vào trong thần miếu chứ?” Thánh sứ tuy rằng cực kỳ khắc chế, vẫn là khó nén loại tình cảm nóng ruột.
Cũng khó trách hắn không kịp đợi, cũng biết hắn càng không ngừng luân hồi chuyển thế, nhận hết dày vò, chính là vì tìm kiếm người chuyển thế hồn phách đại thần. Qua trăm ngàn năm, thật vất vả đợi cho người đầu tiên xuất hiện, sao không khiến cho hắn kích động vạn phần?
“Một mình ta đi? Vậy Ban Ban, Điểm Điểm thì sao?” Lâm Đạm Chi cảnh giác đem báo báo hộ ở sau người.
Thánh sứ biết băn khoăn của hắn, vội vàng giải thích, “Đương nhiên thần báo muốn cùng đi theo. Bọn họ vốn chính là muốn bảo hộ thần thượng.”
“Vậy là tốt rồi, chúng ta đi thôi.” Lâm Đạm Chi chỉ cần báo báo yêu dấu đi bên trái phải mình, mặc kệ đi đâu hắn cũng không sợ.
“Này, còn ta thì sao?” Dương Thượng Văn bất mãn nhảy ra.
Thánh sứ đã từng cùng thần thượng nói chuyện nhiều, đã biết chuyện trải qua, đối với vị này từng mạnh mẽ hỗ trợ nam tử của thần báo thì cư xử khác, “Dương tiên sinh, ngươi là khách quý của thánh quốc ta, tự nhiên sẽ quy cách chiêu đãi cao nhất. Ta đã an bài người cùng ngươi đi thăm hoàng cung, hy vọng Dương tiên sinh chơi vui.”
“Hi, thật tốt quá, vậy đã làm phiền ngươi.”
“Dương tiên sinh, thỉnh bên này.” Một vị nữ tử tuổi thanh xuân tiến lên bái lễ với hắn.
Dương Thượng Văn nhìn thấy cô gái xinh đẹp, hồn cũng không biết chạy đi đường nào, chỉ ngây ngốc theo sát người đi trước.
“Này sắc quỷ” Lâm Đạm Chi vừa bực mình vừa buồn cười mắng một câu.
Sau khi đoàn người đến thần miếu, thánh sứ mang theo thần thượng cùng hai thần báo tiến nhập trong nơi thần miếu thần thánh ẩn mật nhất — Quan Linh điện.
Quan Linh điện, mọi người đều biết, là khi nhiều lần thánh sứ đảm nhiệm bói toán mới sử dụng cung điện xây ở ven hồ.
Kẻ tự tiện xông vào, giết không luận tội!
Nhưng thế nhân không biết chính là, kỳ thật cách này còn ngâm ca một bí mật quan trọng mà không thế nhân nào biết.
Thánh sứ mang theo bọn họ đi đến trước tượng thần ở giữa trung tâm của tòa điện. “Thần thượng, đây là đại thần Tham Thiên.”
“A, hắn đẹp quá!” Lâm Đạm Chi không khỏi phát ra tán thưởng.
Trước mắt thần tượng tướng mạo tuấn mỹ, tư thái tiêu sái, làm cho lòng người sinh khuynh mộ chi tâm.
“Đúng vậy, đại thần khi đó quả thật mê hoặc vô số thôn nữ trong cung… Nhưng lòng hắn đầy từ bi, một lòng chỉ hướng phổ độ chúng sinh, làm sao cho phép có tư tình nhi nữ…” Thánh sứ nói tới đây vẻ mặt buồn phiền không nói nên lời.
Lâm Đạm Chi chính mình thân hãm võng tình, mới hiểu tư vị trong đó, lúc này nhìn vẻ mặt của thánh sứ không khỏi ám muội giật mình.
Ông trời, hắn không nên đối với đại thần.
Bất quá nhớ lại, chính mình một người lại có thể yêu thương báo báo, hắn thì yêu thần ở trên trời thì có gì mà nói cơ chứ.
Bất quá, thánh sứ rốt cuộc muốn nhìn đến khi nào a? Ta đứng mỏi chân quá.
Hai báo báo ở bên nhìn thần thượng trong chốc lát sau giống như cũng hiểu được nhàm chán, ngáp một cái thật to.
Si ngốc nhìn đại thần lúc này thánh sứ mới hồi phục tinh thần lại, thần sắc mất tự nhiên mà ho một tiếng: “Thực xin lỗi, thần thượng, ta lập tức mang bọn ngươi đi gặp đại thần.”
“A? Đây không phải là gặp được?” Lâm Đạm Chi nghi hoặc nói.
“Không, Chút nữa các ngươi sẽ biết.” Thánh sứ cười thần bí.
Hắn cung kính đối với thần tượng bái ba bái, sau đó vươn tay trái, ở giữa ngực tượng thần, trên đồ đằng kỳ dị, nhẹ nhàng đem lòng bàn tay ấn lên…
Ngay lúc ấn lòng bàn tay xong, chuyện thần kỳ đã xảy ra.
Thần tượng lại như bay lên, vô thanh vô tức chậm rãi bay lên, ở dưới xuất hiện một cầu thang ngầm, một đường đi đến một nơi không đáy.
Lâm Đạm Chi cùng hai báo báo trố mắt đứng nhìn.
Oa, không nghĩ tới nơi này còn có cơ quan a?
“Thần thượng, mời.” Thánh sứ châm lửa một cái cây đuốc, đi đầu xuống cầu thang.
Nhìn một màu đen như lông quạ, sâu không thấy đáy, nói không sợ hãi là gạt người, Lâm Đạm Chi theo bản năng dựa vào báo báo yêu dấu của mình.
Hai hắc báo yêu thương liếm liếm tay của chủ nhân, giống như nói cho hắn biết không cần sợ hãi, có bọn họ ở đây.
Lâm Đạm Chi lòng tràn đầy cảm động, đột nhiên cảm thấy được không hề sợ.
“Đúng vậy, có các ngươi bên người, ta có cái gì phải sợ chứ. Ban Ban Điểm Điểm, chúng ta đi thôi.”
Ban Ban nhảy đi trước, dẫn đầu cho hắn đi sau, Điểm Điểm thì theo sau hắn, một trước một sau đưa hắn bảo hộ vào bên trong.
Một người hai báo thật cẩn thận theo sát phía sau thánh sứ, từng bước đi tới cuối cầu thang.
Tại đây cái đáy hắc ám thâm cốc cái gì đều không có, chỉ có thủy đàm rộng sâu màu xanh như biển lẳng lặng nằm ở giữa, lưu quang chớp động, huyễn lòng mắt người…
Lâm Đạm Chi nghi hoặc nói, “Làm sao có đại thần nào a?”
Thánh sứ thản nhiên cười cười, một lóng tay chỉ thủy đàm, “Là ở chỗ này.”
Lâm Đạm Chi ngưng mắt ở nơi hắn chỉ, mới rõ ràng phát hiện ở giữa đàm, lại tồn tại một cái bọt khí thật lớn.
Giữa bọt khí có kim quang lưu động, ẩn ẩn nổi lơ lửng một hình người.
Lâm Đạm Chi nhìn mà tròng mắt xém rớt xuống!
“Đây… Đây là…” Lâm Đạm Chi thiếu chút nữa bật thốt lên ba chữ “Xác chết trôi”.
“Đây là đại thần Tham Thiên… Cũng chính là nguyên thần của hắn. Năm đó hắn vì cứu vớt chúng sinh, không tiếc cùng đối kháng Thiên Hậu, kết quả bị đánh hồn phi phách tán, thượng đế niêm phong vào trong thân thể lúc này của hắn, chỉ phán chúng ta có thể sớm ngày tìm hồn phách rơi vào trần gian của về, làm cho hắn hồn quy nguyên thần, khởi tử hồi sinh… Hiện tại thánh quốc chúng ta cuối cùng tìm được thần thượng ngươi, xin ngươi cần phải phải cứu đại thần của chúng ta!” Thánh sứ khẩn cầu nhìn hắn.
“Chính là ta… Ta không biết phải làm như thế nào…” Lâm Đạm Chi từ nhỏ tính toán tỉ mỉ, rất thực tế, không nghĩ tới lớn lên lại gặp liên tiếp gặp được chuyện huyền diệu cổ quái này, cũng khó trách hắn chân tay luống cuống.
“Kỳ thật ta cũng không rõ nên làm như thế nào, bất quá ta nghĩ trước hết xin thần thượng mang chiếc nhẫn vào xem sao?”
“Được rồi. Cũng chỉ có biện pháp này. Ban Ban, Điểm Điểm, các ngươi lui ra sau.” Bằng không vạn nhất bị chiếc nhẫn chiếu đến, báo báo lại biến thân thì làm sao?
Đợi cho bọn họ đều lui ra sau, Lâm Đạm Chi mới hít một hơi thật sâu, đối mặt với đại thần, lấy chiếc nhẫn ra đeo vào ngón tay…
Một luồng sáng bạc bắn thẳng đến bọt khí thật lớn ở giữa nước, đàm thủy bốc lên, nhưng đại thần giữa bọt khí lại văn phong bất động, chút không chịu ảnh hưởng.
Lâm Đạm Chi vì cầu xin của thánh sứ thử đi thử lại nhưng vẫn là vô ích, chỉ cảm thấy có cái gì đó hút đi tinh lực của hắn, mệt đến hắn thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh.
“Không được… Thánh sứ, chiêu này dường như không thể thực hiện được a.” Lâm Đạm Chi sắc mặt trắng bệch, lệ như vũ hạ rơi xuống chiếc nhẫn.
Thánh sứ vẻ mặt lo lắng, “Thần thượng, chúng ta thử lại một lần đi, nói không chừng…”
“Gầm… Gầm…” Lúc này hai báo báo gào thét nhảy tới trước mặt thánh sứ, tựa hồ phi thường bất mãn hắn làm cho chủ nhân của mình mệt mỏi như thế.
Thánh sứ bị rống giận lại hoảng sợ, mới đột nhiên tỉnh táo lại, hổ thẹn địa nói: “Thực xin lỗi, thần thượng, là ta rất nóng vội.”
“Không sao, ta biết ngươi là vì đại thần suy nghĩ.” Lâm Đạm Chi suy yếu cười cười.
“Cám ơn thần thượng thông cảm, ta sẽ nghiên cứu để làm như thế nào, hôm nay hay là dừng ở đây. Để bản sử mang thần thượng các ngươi đến tẩm cung nghỉ ngơi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.