Cát Tường Như Ý

Chương 24:




Hôn…vậy mà cũng hôn không tới?!
Cảm giác mà đôi môi đạt được chỉ là một mảng lạnh lẽo, tuyệt đối không phải gương mặt mềm mại trơn mịn của Như Ý. Mặc dù Như Ý luôn luôn lạnh lùng nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn ấm hơn thế này nhiều. Y vốn sở hữu thân thể ấm áp, một khi ôm vào là phi thường thoải mái a.
Nghi hoặc ngẩng đầu thì thấy trước mắt lóe lên một mảng xanh biếc, mỹ nhân nét cười như hoa lay động xuyên qua lục ngọc, hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
Cảm giác thế nào là thế nào a? Này nghịch ngợm cố tình chặn lại nụ hôn dào dạt yêu thương, làm miệng mình vẫn còn lưu lại hàn ý khó chịu quá đi, thứ này ở đâu ra vậy chứ?
Cau cau đôi mày nói ra thắc mắc, sau đó lại thấy Như Ý trộm cười.
“Ngươi chẳng phải rất muốn thay ai đó giải độc sao?”
“Thì vốn là vậy, nhưng có liên hệ gì với thứ này?” Hổng biết.
“Bạch phát tam thiên trượng vốn là độc dược có nguồn gốc từ trong giáo của ta, ngươi biết Vô Địch công chúa là gì của ta không?”
“Là gì ư? Hả…” Đột nhiên nhớ ra Vô Địch công chúa cũng họ “Ngọc”, sẽ không phải như hắn nghĩ chứ.
“Đoán được rồi sao? Nàng cũng họ Ngọc, thật khéo lại chính là cô cô của ta.”
“Như vậy đây chính là…”
“Di vật của cô cô, Bích Ngọc Giác, thứ duy nhất trên đời này có thể giải được Bạch phát tam thiên trượng. Ta cố tình quay về giáo tìm đấy.”
“Ách…” Thật sự bị dọa hoảng luôn rồi, gần như nói không nên lời.
“Có muốn hay không đây?”
Có thể không muốn sao? Đúng là vận may từ trên trời rơi xuống mà. Như Ý đúng thật là một người tốt!
Vươn tay muốn tiếp nhận “Bích Ngọc Giác”, ai ngờ Như Ý chuyển cổ tay, Bích Ngọc Giác mới vừa ở trước mắt đã bị lấy về, nhanh như Cát Tường mà cũng chụp không kịp.
“Có ý gì?” Cát Tường phiêu mắt nhìn Như Ý từ đầu đến chân, y vốn sẽ không chỉ cầm nó đến đây ngắm chơi cho vui đâu.
“Chỉ như vậy đã muốn cầm rồi?” Nghiêng đầu cười khẽ, “Ta Ma công tử Ngọc Như Ý vốn là người dễ nói chuyện vậy sao?”
Ma công tử đích thật là người khó thương lượng mà, nhưng một Ngọc Như Ý ngơ ngác đáng yêu cực kì thì cũng không đến nỗi gian tà như cái tên của mình đâu. Bất quá Cát Tường không thấy có ác ý trong mắt y.
“Ngươi nghĩ muốn cái gì nào?”
“Con người ta vốn có chút tật xấu.” Môi đỏ mọng câu dẫn thành một độ cong sáng lạn.
“Là gì?”
“Hễ là thứ ta nghĩ muốn có, hoặc thứ ta đã đoạt được, ta đều phải hảo hảo xác nhận chủ quyền chắc chắn.”
“Ý của ngươi là…” Ngửa đầu nhìn lên tiếu dung càng lúc càng gần kia, trong đáy mắt Cát Tường toàn là ý cười ấm áp.
“Ha…” một tiếng, Như Ý hạ xuống một bên vạt áo, để lộ ra bả vai nửa kín nửa hở cùng chữ viết đỏ tươi trên đó: “Lần trước ngươi để lại trên người ta bút tích, mục đích chính là muốn cho ta biết ta là của ngươi phải không?”
“Không.” Lắc đầu, thật ra không phải lý do này. “Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta yêu ngươi, ta muốn có ngươi, hy vọng ngươi có thể nhớ đến ta.”
“Thế nhưng chữ ta lưu lại trên người ngươi không thể có ý tứ như thế. Nói cách khác, ngươi tuyên cáo quyền lợi của mình, còn ta vẫn chưa được như vậy.”
“Nếu đã như vậy…Ngươi muốn thế nào?” Cố gắng nén cười, tận lực làm ra vẻ nghiêm túc một chút.
“Đương nhiên chính là…” Tươi cười so với ánh sáng mặt trời còn sáng lạn hơn gấp nhiều lần, “Xác nhận quyền lợi của ta nha.”
“Làm sao mà xác nhận đây nha?”
“Đầu tiên…Ta phải bịt cái miệng dài dòng của kẻ nào đó lại đã…Dùng môi…”
Vì vậy trong phút chốc, bên trong căn phòng tĩnh mật không còn tiếng động. Bây giờ vốn là thời gian của những đôi tình nhân a.
***
Sắc trời dần dần sáng. Ánh nắng len qua khe cửa chiếu vào phòng, vừa vặn chiếu lên mí mắt của kẻ vẫn còn đang muốn kéo dài giấc ngủ.
“Ưm…” Trở mình sang bên, tránh được ánh mặt trời nhưng lại lăn vào lồng ngực ấm áp của một người. Đối phương dang hai tay hai chân hoàn toàn bao bọc lấy y, phát ra thanh âm ngâm nga mơ hồ:
“Trời sáng rồi sao?”
“Hình như…vậy…” Vẫn đầy ý vị ngái ngủ, theo bản năng rúc sâu vào nơi khiến mình cảm thấy thoải mái.
“Ngủ thêm lát nữa đi.” Ôm lấy người trong lòng càng chặt hơn, hạnh phúc cọ xát khuôn mặt vào làn tóc của y.
“Ân…”
Uyên ương giao cổ, chỉ hận đêm xuân quá ngắn mà thôi.
“Bang! Bang! Bang!…” Tiếng đập cửa kịch liệt phá vỡ sự tĩnh lặng buổi sớm, nương theo đó là tiếng nam nhân bực tức rống giận: “Đường Cát Tường, ngươi có chịu dậy chưa hả?”
“Người nào vậy?” Nghe tiếng nhỏm dậy, không phải là Cát Tường, mà là Như Ý vốn nằm ngủ rất thoải mái trong lòng hắn.
“Là hỗn đản Chu Thất đấy mà.” Một bên dụi dụi đôi mắt một bên ngồi dậy, Cát Tường cười khổ nói, “Sáng nào cũng đến gõ cửa lôi ta dậy.”
“Hắn có tật xấu à?” Như Ý lầu bầu oán hận, hồn nhiên không để ý thấy chăn đơn trên thân đã trượt xuống che lấy phần eo dưới, khiến cho phần lớn cảnh xuân đều bại lộ trong nắng sớm.
Da thịt trắng nõn phát ra ánh sáng như ngọc trai lộng lẫy, tự nhiên không hề chú ý tới – hay nên nói là đã quen luôn rồi – Cát Tường đang dùng đôi môi nóng rực tạo nên một đóa hồng nho nhỏ trên bờ vai bóng loáng, khiến cho màu hồng nhạt càng trở nên tươi đẹp.
“Không phải hắn có tật xấu, chỉ là hắn quá lo lắng cho biểu ca của ta thôi.” Dù bất đắc dĩ nhưng cũng hiểu là phải giải thích, Chu Thất bề ngoài lạnh lùng vô tình nhưng đồng thời lại sở hữu một đôi mắt hoa đào cực điểm đa tình, câu dẫn người khác. Hắn vừa háo sắc vừa thích mỹ nhân, cũng thích sưu tập mỹ nhân. Cho nên thoạt nhìn thật không đáng tin cậy. Hơn nữa thân ở trung tâm quyền lực, quyền cao chức trọng, khó tránh khỏi có lúc phải phùng tràng tác hí*, hành động cử chỉ muốn thuyết phục người ta tin tưởng cũng khó. Nhưng mà, những việc liên quan đến tình cảm thì tùy vào ai làm chủ đây? Tiểu Tuyết như vậy tuyệt đại giai nhân, dù là trái tim sắt đá ở trước mặt y cũng sẽ trở nên nhu hòa rối loạn, huống Chu Thất đã động tâm rồi, mà tình cảm còn rất sâu nặng.
*Phùng tràng tác hí: đóng kịch, giả tạo
Hiện tại Tiểu Tuyết đang chịu thương tổn. Người lo lắng nhất e chính là Chu Thất. Bề ngoài mặc dù không thể hiện gì nhiều, nhưng làm bằng hữu của hắn, Cát Tường sao lại không biết lòng hắn đã loạn rồi?
“Đến bây giờ ta vẫn chưa từng thấy Tiểu Tuyết. Ta chỉ nghe nói, vô luận là Hàn gia hay Tuyết gia đều xem y như tâm can bảo bối. Rồi còn nghe nói y cùng với La Sát công chúa năm đó giống nhau như đúc, ta thật muốn biết, có thể đánh bại nữ nhân như cô cô của ta, đến tột cùng là tuyệt sắc ra sao. Nghe nói năm đó “La Sát” cùng “Vô Địch” đều xưng là thiên hạ vô tam đích mỹ nhân*, nữ nhâm có thể khiến cho Hàn Thí Vũ nhìn không chuyển mắt hẳn là rất không tệ đi.”
*trong thiên hạ ko thể có kẻ thứ ba đẹp như 2 người họ.
“Vốn là rất không tệ. Thật sự rất giống cữu mụ của ta. Ta thấy thật đáng tiếc, quá tiện nghi cho Chu Thất rồi.”
“Ta thật sự muốn nhìn thấy.”
“Này, ngươi không định kiến dị tư thiên* đấy chứ.”
*kiến dị tư thiên: đứng núi này trông núi nọ
“Không phải mà.” Đẩy cái người đang dùng cằm cọ tới cọ lui trên đỉnh đầu mình ra. Hai người vóc dáng không kém là bao, khi ngồi độ cao cũng không sai biệt lắm, làm động tác ấy thật là khó khăn. “La Sát cùng Vô Địch chi tranh, vốn là truyền kì số một trong giang hồ, ta bất quá cũng chỉ tò mò mà thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.