Cát Tường Như Ý

Chương 28:




Đường Cát Tường hiện đang ở đâu đây nhỉ?
Trong vương phủ của Trữ Vương Chu Dụ đó.
Có rất nhiều điều Chu Thất kì thật đã không “khai” rõ. Hắn không chỉ biết Chu Dụ thay đổi người trong phủ, còn biết đã đổi những ai. Thực tế là hắn đã xác định được chỗ của Cát Tường, cho nên mới có thể thảnh thơi nhàn hạ trong phủ của mình.
Trữ Vương Chu Dụ người này vốn là đường đệ của hắn, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Chu Thất không thể không biết gã “đức hạnh” cỡ nào. Gã cái gì cũng thiếu, có điều không thiếu não. Lần này dám động đến bằng hữu của hắn, lại còn dám hành sự công khai trên đất kinh thành như vậy, rõ ràng là khiêu khích. Cho nên Cát Tường không sao cả, cùng lắm chịu chút thương tổn ngoài da thôi, tỷ như…bị treo lủng lẳng trên xà nhà ấy.
Hiện tại thần trí Cát Tường đang ở trạng thái rất minh mẫn.
Mặc dù mấy ngày này vẫn bị treo trên xà nhà nhưng hắn cũng không phải chịu thương tổn gì lớn, chỉ là hắn luôn không ngừng cảm thấy lo âu.
Thật vất vả mới có cơ hội hẹn hò cùng Như Ý, vậy mà vì bản thân bất cẩn mà lãng phí toàn bộ.
Quả nhiên đi đêm có ngày gặp ma, cao thủ nhất lưu trong chốn giang hồ cũng chẳng phải thần, cũng có lúc bị người đánh lén tóm được.
Đã nói từ sớm rồi, thủ hạ của kẻ chủ mưu giấu mặt đều là nanh vuốt sắc bén, cả đám gần bốn năm người liên thủ thì Cát Tường rõ ràng chống đỡ không được. Dọc đường đi có thể bình an thoát hiểm cũng là do đối phương chỉ tới từng người một. Nhưng mà lúc này thì…người ta treo được là treo, dược hạ được là hạ, huyệt điểm được là điểm mà dây cũng lôi ra trói tuốt luôn, bởi vậy mới có cái màn lủng lẳng trên xà tới lui trong khi ngón chân nhón mãi không chạm đất được như vầy nè.
“Bụng đói quá đi mà…” Nghe cái bụng càu nhàu ầm ĩ, Cát Tường càu nhàu khe khẽ.
“Đừng có than oán với ta, ta cũng đang đói điên rồi đây.” Thanh âm rất ủy khuất vang lên bên cạnh hắn, khuôn mặt còn khổ qua hơn hắn khẽ cau mày, người cũng bị treo lên bằng cách trói hai ngón tay cái như hắn.
“Bây giờ lẽ ra là giờ cơm rồi, hôm nay bọn chúng định cho mình ăn cái gì đây?”
“Hôm trước ăn rau, hôm qua đậu hủ, hôm nay đừng nói là lại ăn chay đi. Ta chán ghét ăn chay, hại ta chẳng được hồng hào chút nào.” Thanh âm oán giận nghe ra càng thê thảm hơn.
Cát Tường quay đầu lại nhìn khuôn mặt thanh tú nhưng trắng bệch của y, gật đầu đồng ý: “Đúng là rất không có huyết sắc, ngươi bao lâu rồi không để làn da thấy được ánh mặt trời rồi? Ta đã sớm nói ngươi trét phấn nhiều quá mà.”
“Ta đánh phấn mắc mớ gì đến ngươi hả?”
“Chỉ riêng chuyện ngươi cười rộ lên làm phấn bay tá lả, mặt mày giống như hủy dung dọa ta sợ là đã xem như ‘mắc mớ’ đến ta rồi. Hoa Diệu Sân Hoa Tiểu Diệu a, tính xấu của ngươi đến chừng nào mới chịu sửa hả?”
“Mắc gì ta phải sửa?” Thiếu niên trừng đôi mắt phượng có phần tương tự Cát Tường, khinh thường đáp lại.
“Không đổi thì thôi. Sau này ít xuất hiện trước mặt người khác là được rồi. Mà ta hỏi ngươi suốt mấy ngày rồi, ngươi còn chưa chịu nói cho ta biết tại sao bản thân cũng bị tóm đến đây hả.”
“Ta sợ ngươi tịch mịch, đến chơi chung thôi.”
“Hoa Tiểu Diệu ngươi tốt dữ vậy đó hả? Chứ không phải bị người ta túm về làm thịt tập thể sao. Đó là đã sớm nhắc ngươi cẩn thận rồi đấy. Như vậy dược mà bọn chúng dùng để bắt ta là do ngươi điều chế chứ gì?”
“Hứ, Cát Tường thối tha, đồ miệng quạ đen, âm binh xui xẻo. Ngươi không nói thì ta chẳng sao cả, ngươi vừa mở miệng là ta lập tức xúi quẩy, ngay cả dược mới ra lò còn nóng hổi cũng bị bọn chúng hốt đi dùng, ta vẫn chưa kịp thử qua dược tính nữa.” Cong môi tức giận, Hoa Diệu Sân kháng nghị.
“Sát thủ không được đần quá, hay là ngươi sớm đổi nghề đi.”
“Phi, không có sinh ý làm vốn sao được, cầm nhiều bao nhiêu hay bấy nhiêu, ta còn lâu mới đổi nghề.”
“Vậy ngươi chờ ngày ngã dập môi đi.”
“Đừng có trù ẻo ta, nếu không chờ ta thoát được nhất định sẽ không buông tha ngươi đâu.”
“Sợ ngươi hả, ngon nhào vô!” (Má ơi, edit đoạn này chết cười:(()
“Grừ!” Chân dài vừa duỗi, liền muốn đá ngang qua. Có điều không ngờ vì di chuyển đột ngột làm tác động đến sợi tơ dài mảnh mà chắc chắn đang quấn quanh ngón tay hai người khiến chúng đồng thời thít càng chặt thêm.
“Đau đau đau đau đau đau!!!” Tay đứt ruột xót, sắc mặt cả hai đồng thời trắng bệch, đành phải bất đắc dĩ khống chế thăng bằng ngay, không dám có bất kì động tác mạnh nào nữa.
Có thể nghĩ ra phương thức nhốt người thế này đúng là thiên tài a. Cát Tường vốn nghĩ như vậy. Càng “tuyệt” hơn nữa là, bọn chúng cư nhiên nhốt Hoa Diệu Sân chung chuồng với hắn.
Đúng là oan gia mà!!
Biết rõ giao tình giữa bọn họ hơi bị phức tạp mà lại sắp xếp như vậy, cố ý muốn người ta chết sớm phải không? Chỉ riêng thủ đoạn dùng dược là đủ cho hai người kết thù rồi, nói gì đến mấy chuyện đánh lén này nọ. Bọn họ càng ít gặp càng tốt, đằng này từ đầu đến cuối mặt đối mặt hết ngày này sang ngày khác, bốn mắt banh lớn ra trợn lẫn nhau, không phiền mới là lạ.
Mặc dù năm tầng phấn dày thiếu đi đã làm lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Diệu Sân, nhưng chung quy vẫn còn kém so với ái nhân thân ái của mình a.
Như Ý à, lúc hắn vi phạm lời hứa không biết có giận dữ lắm không đây.
Nhớ Như Ý muốn chết đi được! Không biết y có đến cứu người được không đây.
Mặc dù tốt xấu gì cũng là người có tiếng tăm trong giang hồ, nhưng mà ở thế nội lực bị phong tỏa còn mấy đầu ngón tay bị trói cứng lại còn bị treo thế này, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát. Bây giờ chỉ có thể chờ đợi cứu viện từ bên ngoài thôi.
Chu Thất thì vừa nghĩ đã thấy không có khả năng xuất hiện rồi, tiểu tử kia vẫn còn ghi hận việc hắn khiến Tiểu Tuyết bị thương mà, nợ còn chưa tính xong đâu. Bây giờ độc trên người Tiểu Tuyết đã giải rồi, hôn kỳ cũng sắp đến, Chu Thất còn lâu mới thiện lương để lòng lo cho kẻ khác. Trọng sắc khinh hữu đúng thật là từ hình dung chính xác hắn ta a.
Như Ý ơi à Như Ý, nếu như ngươi còn chưa bị nộ khí hun nóng đầu thì phiền ngươi đến cứu người đi. Thú thật Cát Tường cũng chán ghét thức ăn nơi này lắm, chay thì chay, van các ngươi đến mỡ hoa cũng không cho được một chút là sao? Trù tử từ nơi nào đến vậy hả, kỹ thuật kém cỏi như vậy a, sợ rằng mấy món tự tay mình nấu còn ngon hơn gấp trăm lần ấy.
“Hoa Tiểu Diệu, ta nghe thấy mùi thức ăn rồi. Hình như cũng không đàng hoàng lắm đâu.”
“Ta cũng thấy vậy.” Hai mắt của Hoa Diệu Sân cũng muốn rớt rồi. “Giá hả? Bọn chúng cư nhiên mang nước luộc giá đến hả! Trời ạ, ta ghét nhất là giá mà…”
“Hai vị khách nhân trong phủ thế nào rồi?” Tiếng cười thản nhiên phát ra từ một người trẻ tuổi vận hoa phục, mày kiếm mắt sáng cùng tuấn lãng dung nhan có chút tương tự Chu Thất, cho dù không có được mùi vị của hắn. Thậm chí ngay cả tà khí cũng nhạt hơn rất nhiều.
Gã là Chu Dụ, Trữ Vương Chu Dụ, đường đệ cũng là kẻ đối địch với Chu Thất, một lòng muốn đưa mình lên hàng đối thủ ngang tài với Chu Thất.
Tranh đấu giữa gã và Chu Thất đã ở thế giằng co từ rất lâu rồi, lâu đến mức gã đã luyện đủ lực kiên nhẫn để theo đến cùng trò chơi dài dòng này. Chu Thất cũng không phải một nam nhân dễ đối phó, không chuẩn bị chu toàn thì kẻ chết chính là gã. Lúc này đây gã tóm được bằng hữu của hắn, đúng như Chu Thất sở liệu, chính là một đòn khiêu khích nho nhỏ để khiến Chu Thất ngay trước khi đại hôn phải hao tâm tổn trí. Đương nhiên, nếu như Chu Thất không bày tỏ đúng thái độ nên có thì, gã cũng không ngại đưa lên một phần dại lễ đẫm máu đâu. Máu người ư, vốn mang thứ màu sắc mỹ lệ nhất thế gian. Mà gã thì luôn luôn xem mạng người như những quân cờ, cái cần cân nhắc là nên dùng thế nào mà thôi.
Bất quá Cát Tường quả nhiên là vừa mỹ vừa cường, hại gã hao tổn biết bao nhiêu nanh vuốt, thậm chí còn phải mất công thuê hẳn tổ chức của Hoa Diệu Sân mới đoạt được mê dược mạnh mẽ mới nhất của y, lúc này mới bắt được Cát Tường.
Xinh đẹp tựa cây đào lại linh hoạt như một con thỏ, không hổ là Đường Cát Tường nổi danh thiên hạ, quả nhiên khiến người ta không bỏ công mong chờ. Mà ngay đến Hoa Diệu Sân kia, khuôn mặt sau khi rửa sạch phấn son cũng thuộc hàng giai nhân thanh tú. Nếu không phải bản thân bất hảo nam sắc thì đã xem bọn họ như vưu vật cần cất giấu để từ từ chơi đùa rồi. (Buồn quá, ta muốn thằng cha này hảo nam sắc cơ)
“Hồi bẩm Vương gia, bọn họ cũng đã cố gắng an phận hơn rồi.”
“Chú ý quan sát, đừng cho bọn họ chạy mất, ngày mai tiếp tục lan truyền một ít tin đồn, ta muốn xem thử Chu Thất sẽ có biểu hiện gì.”
“Vương gia thật sự muốn cùng vị kia…đối đầu trực diện sao?” Lão bộc vẫn giữ thái độ trung thành tận tụy, mang theo chút lo lắng.
“Yên tâm, Chu Thất vốn rất lạnh lẽo, sẽ không vì hai cái mạng cỏn con này mà ngửa bài với ta. A, thật muốn nhìn thấy một chút bộ dạng biến sắc của hắn. Ngươi nói xem nếu như Chu Thất vẫn tiếp tục án binh bất động không thèm phản ứng, chúng ta có phải hay không nên tống cho hắn một ít lễ vật ngay trong hôn lễ mới tốt hả? Lấy thi thể bằng hữu của hắn được đấy.”
“Vương gia, như vậy sẽ hoàn toàn chọc giận hắn.”
“Ha hả, chơi đùa thôi mà, nhân sinh không như vậy thì còn gì vui thú? Lần trước vốn định ở trước mặt Hoàng Thượng vu hại Chu Thất một phen, vậy mà năm lần bảy lượt hắn đều nhờ vào vận chó may mắn mà thoát thân. Hoàng thượng thiên vị hắn như vậy thật làm cho người khác nhìn không vừa mắt.”
“Vương gia, mặc dù chuyện vị kia…muốn cùng nam tử thành thân hơi hiếm thấy, nhưng cũng không vi phạm luật pháp nước ta, hơn nữa Hoàng thượng rất coi trọng hắn, muốn dùng mấy điều này đả kích hắn xem ra rất khó thành công.”
“Cho nên mới muốn chơi đùa một chút, làm sao có thể trơ mắt nhìn hắn tiếp tục đắc ý nữa chứ, Chu Thất là cái đinh trong mắt ta, cho dù nhổ không được cũng phải khiến hắn đau đớn một phen.”
“Vương gia…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.