Cát Tường Như Ý

Chương 8:




Đây là lần đầu gặp mặt. Sau đó chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Cát Tường thường xuyên gặp được Như Ý trong phạm vi Tứ Xuyên. Có lẽ trong giáo có chuyện trọng yếu nào đó khiến cho giáo chủ đại nhân y đây phải lưu lại Tứ Xuyên, dù là gì thì Cát Tường cũng thật sự phải cảm tạ kẻ nào gây chuyện.
Đương nhiên, Ngọc Như Ý mà Cát Tường đang thấy bây giờ không phải là mỹ nhân dưới trăng kia nữa, mặc dù vẫn như cũ một thân hắc, đôi khi thậm chí chỉ là một bộ y phục xám tro không chút thu hút, trên mặt cũng mang theo nhân bì diện cụ khác, nhưng mà Cát Tường vừa nhìn vẫn có thể lập tức nhận ra y giữa một đám người.
Sao có thể chứ? Rất đơn giản. Người ta là tâm linh tương thông đó mừ ~ (Ựa) — Không phải nha, kỳ thật là vì Cát Tường đối với dược vật phi thường mẫn cảm, ấn tử trên người Như Ý lại sử dụng thuốc nhuộm do chính tay hắn điều chế. Trong dược có trộn lẫn một chút hương liệu ngoại quốc, mùi rất lãnh đạm, người bình thường gần như không cách nào phát hiện, trừ phi có được cái mũi cún của Cát Tường. Vậy đó, trong đám người chỉ cần có mùi hương thoang thoảng loại này xuất hiện, Cát Tường sẽ biết ngay Ngọc Như Ý đang ở rất gần. Huống chi mỗi tấc trên thân thể Ngọc Như Ý hắn đã tự tay vuốt qua, vô luận mặt nạ có thay đổi thế nào thì vóc người cũng thế thôi. Hơn nữa — có lẽ ngay cả Ngọc Như Ý cũng không phát hiện ra — khi y vừa thấy Cát Tường thì trong đôi mắt vốn lãnh tĩnh sẽ ngay lập tức đốt lên lửa giận phừng phừng đến đỏ con ngươi đen luôn. Nhiều điểm đặc thù chồng chất như vậy mà muốn Cát Tường không nhận ra được người trong lòng, thiệt, hơi – bị – khó – đó.
Có lẽ chuyện này rất quan trọng, rất nhiều lần Ngọc Như Ý cho dù cáu đến mức muốn xông đến chém người nhưng cuối cùng vẫn ráng nhịn. Bất quá cũng có khi Cát Tường nhiệt tình chăm chỉ trêu ghẹo quá mức, Như Ý thật sự chịu hết nổi, cũng sẽ tìm chỗ khỉ ho cò gáy nào đó đánh một trận tưng bừng với Cát Tường.
Quả thật là cao thủ chân chính, Cát Tường thoáng nghĩ. Cứ nhớ một chút lại thấy tổn thương. Phải xuất toàn lực mới có thể miễn cưỡng duy trì đánh ngang tay với y, điều này với kẻ từ khi mới sinh ra đến giờ vẫn chưa ai làm khó được như Cát Tướng đúng là đả kích lớn. May mắn duy nhất của hắn chính là, mỗi lần đánh hắn đều dùng loạn ngữ cùng động tác chọc cho Ngọc Như Ý phát sùng đến mất lý trí, sau đó nhanh chóng lợi dụng thời cơ lột mất mặt nạ của y, khiến cho dung nhan tinh xảo tuyệt luân bị lộ ra ngoài. Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, vẫn đủ để an ủi cho cơn đói khát tương tư của Cát Tường.
Kết quả là trong tay Cát Tường bây giờ có hẳn một bộ sưu tập mặt nạ của Ngọc Như Ý. Mà mặt nạ một khi bị cướp mất thì Như Ý sẽ không chút lưu luyến vọt mất, cả một câu cũng không thèm nói.
Có chút tiếc nuối, cũng có chút thú vị. Đây đã trở thành trò mà Cát tường chơi không biết chán. Bất quá nếu hỏi Cát Tường có thích mặt nạ da người hay không thì thật không thể biết được. Trên thực tế, bản thân Cát Tường không thích ngoạn thứ này. Bất quá nếu vật xấu xí này đến từ người hắn yêu thì hắn sẽ lập tức có thú vui sưu tập chúng ngay.
Hình như nghe hơi bệnh bệnh phải không? Nhưng mà đây là cách Cát Tường “yêu”. Đáng thương Như Ý bị “yêu” trúng, mặc dù trong chốn giang hồ y là đại nhân vật hô phong hoán vũ, nhưng đã đụng đến một trong Đường môn tam quái Cát Tường thiếu gia thì coi bộ nhận mệnh còn dễ chịu một chút.
Có điều đường đường ma giáo giáo chủ đại nhân mà chịu cúi đầu nhận mệnh đơn giản như vậy thì còn có thể ngồi yên ổn trên vị trí này sao?
Ngọc Như Ý thực tế thứ gì cũng khó nhằn — thân phận khó nhằn, thân thủ khó nhằn, tính tình cũng khó nhằn nốt. Y cũng là người chưa từng phải nhận thua trước bất kỳ ai, vậy mà khi đối mặt với gã nam nhân mỹ nhan quá hạn thủ đoạn vô biên này lại thật sự cảm thấy mình phải chịu ở thế hạ phong.
Tên kia làm sao mà lớn lên được vậy? Sao hắn có thể dùng thái độ như chơi một trò chơi để trêu đùa đến mức người khác tức điên, sau đó lại dùng khuôn mặt đoan trang mỹ lệ của mình nghiêm túc nói câu “Ta thích ngươi”? Hành vi loại này quả thật như một cơn gió giảo loạn xuân thủy xong rồi chối bỏ hoàn toàn trách nhiệm. Ít nhất đối với tâm hồn luôn bình tĩnh vô ba của Như Ý, đích xác đã nổi lên từng gợn sóng nho nhỏ.
“Ai…” Không nhịn được thở dài một tiếng. Như Ý ghé vào bên cửa sổ, buồn bực ngẩn người. Thật sự không ngờ lại nghe được tiếng thở dài của y, người đang định gõ cửa bị hù cho sợ hãi.
Nơi này ở Tứ Xuyên vốn là bên trong dinh thực của một phú thương. Bề ngoài phú lệ đường hoàng, bên trong thực chất chính là phân đà của ma giáo, không ai ngờ được.
Lúc này nhập Xuyên, đích thực là có chuyện quan trọng cần làm. Trước đó vài ngày bề bộn công việc chính là vì chuyện này, bất quá đây giờ đã hoàn thành gần xong rồi, thân là giáo chủ cũng có thể có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn một chút, vậy nên mới có cảnh y dựa vào cửa sổ trong phòng, phát ra tiếng thở dài trước nay chưa từng có.
Đang muốn gõ cửa mà vào chính là một thiếu niên thanh tú. So về tư sắc tự nhiên sẽ kém vẻ tuyệt mỹ của Như Ý một chút, thế nhưng chỉ riêng đôi mắt duệ trí tựa như ánh trăng rằm cùng đôi môi hạt dẻ lúc nào cũng mỉm cười đã vô cùng đặc biệt, tiếu dung của hắn chung quy luôn mang đến cho người khác cảm giác như Mộc xuân phong. Tên hắn là Như Nguyệt, chính là người mà Như Ý đã từng gọi là đệ đệ bảo bối học vấn phong phú biết nhiều nhớ nhanh, cũng là cố vấn tài giỏi nhất của ma giáo.
Ngọc Như Nguyệt rất hiếm khi bước chân ra khỏi tổng đàn ma giáo. Hắn trời sinh thể nhược, không thể tập võ, nhưng nhờ sở hữu tư duy cùng cơ trí sắc sảo lanh lợi, hắn đã chiếm được sự kính phục của toàn giáo chúng. Hắn luôn một mực trung thành cùng ung dung phụ tá cho ca ca mình, trong suy nghĩ của giáo chúng, nếu không phải vì sức khỏe hạn chế, thì hắn cùng với sự thông minh của bản thân sẽ còn vượt ca ca mình một bậc, bất quá nếu xét năng lực tổng thể, trong ma giáo quả thật không ai có thể thích hợp với chức vị thủ lĩnh hơn Ngọc Như Ý.
Lúc này đây, Như Nguyệt rời khỏi tổng đàn chính là vì yêu cầu của Như Ý, Như Ý đau lòng đệ đệ, biết hắn rất muốn xuất ngoại dạo chơi, liền thừa dịp lần này ra ngoài không phải để chinh chiến mà dẫn hắn theo, cho hắn được tự mình thưởng thức phong cảnh tứ Xuyên.
Phòng của Ngọc Như Ý, bất kể là ở trong hay ngoài tổng đàn, đều là cấm địa. Kẻ khác chưa được gọi thì tuyệt đối không được đến gần. Riêng cố vấn Ngọc Như Nguyệt không nằm trong số đó. Phòng của ca ca cũng như phòng của mình, cùng lắm thì ra vào nhớ gõ cửa là được.
Tuy nhiên lúc này nghe được tiếng thở dài của Như Ý, Như Nguyệt bị dọa giật cả mình, lo lắng có việc phát sinh, hắn đẩy cửa bước vào phòng, nhờ vậy mà thấy được thứ tốt khó cầu.
Trong phòng, trên nhuyễn tháp bên khung cửa sổ là một tuyệt sắc mỹ nhân thân khoác trường bào mềm mại màu xanh nhạt, đang dựa vào bên cửa nhíu nhíu mày. Vạt áo mỹ nhân mở rộng, không chỉ lộ ra cả một mảng ngực trần trắng nõn cùng bả vai mượt mà mà còn để lộ bức họa đồ cùng chữ đỏ tươi tinh xảo trên đầu vai.
Tuy chỉ vội vã liếc mắt một cái, Như Nguyệt đã nhìn rõ đó là cái gì, hắn âm thầm kinh ngạc, bất quá càng bất ngờ chính là ca ca mình vẫn duy trì một thân áo ngủ lôi thôi chưa sơ chưa tẩy, mặc dù ngoài khi mặt trời đã lên cao ba sào rồi. Hắn nhịn không được lên tiếng:
“Ca, ngươi sao chưa chịu rời giường nữa.”
Nhìn ánh mắt ngơ ngẩn chậm chạp đảo qua bên này, Như Nguyệt lại thở dài. Hắn biết ánh mắt này biểu thị điều gì, hiếm thấy thật, ca ca lại phát tác cố tật ngơ ngẩn “đầy uy lực” nữa rồi. May mà lúc này bên người họ không có ngoại nhân — đặc biệt là những kẻ có mưu đồ làm loạn, bằng không, với y sam một nửa cùng ngọc dung tuyệt đẹp vừa tinh xảo lại ngơ ngác ngây ngốc đáng yêu mê người thế kia, hỏi trên thế gian có mấy người có thể chống cự được a? Còn không sớm bị gặm sạch nuốt sạch đến mảnh vụn cũng chẳng còn nữa sao. Đến lúc đó còn ai thèm quan tâm y có phải là Ma công tử Ngọc Như Ý lòng dạ độc ác hay không a.
Thở dài, đi qua giúp ca ca chỉnh lại vạt áo, bất ngờ chứng kiến ba chữ rồng bay phượng múa đỏ tươi chói mắt: “Đường Cát Tường”. Một loại dự cảm kì dị đột nhiên hiện lên trong lòng. Lại nhìn ánh mắt ca ca vẫn như cũ chẳng biết đã phóng đến cõi thần tiên nào, con ngươi Như Nguyệt đảo đủ một vòng, một chủ ý cũng nhân tiện nảy sinh.
Dù sao hôm nay cũng chả có chuyện gì làm, trước tiên mặc kệ chuyện rời giường đã, bây giờ ưu tiên vặn hỏi ca ca một phen xem có thể moi ra bí mật khiến tâm tình ca ca phức tạp suốt mấy bữa nay hay không. Phải biết một điều, ca ca đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn là dễ bị lừa nhất, y mỗi lần thanh tỉnh thì khôn khéo như hồ hung ác như hổ, bỏ qua cơ hội này thì chẳng biết đến bao giờ mới có cơ hỏi lại.
Vậy nên Như Nguyệt ngồi xuống cái ghế sát bên, dùng thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi dụ dỗ: “Ca, ngươi hình như có tâm sự nha…Nghĩ gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.