Trong mơ màng, Chu Chu cảm giác tứ phía nổi mây mù, ban đầu thưa thớt nhưng dần dần dày đặc, dày đến nỗi làm cậu không thấy rõ khung cảnh trước mặt, chỉ nghe văng vẳng âm thanh vừa quen vừa lạ vọng lại từ phương xa.
‘Chỉ là một con chó thôi, đáng để ngươi làm đến mức này vì nó?’
‘Nó chịu khổ vì ta, ta không thể bỏ mặc.’
‘…Ngươi xác định rồi chứ?’
‘Ngươi biết ta lâu như thế, đã bao giờ nghe ta nói bông đùa chưa?’ Giọng nói ấy dừng lại hồi lâu, rồi lạnh nhạt nói tiếp, ‘Nó như vậy là vì ta, lẽ ra ta nên đi cùng nó.’
‘…Lôi kiếp ngàn năm, ngươi chịu nổi chứ?’
‘Ngươi xem thường ta quá rồi, lôi kiếp thôi mà, ta còn chả để vào mắt.’
“A…” Chu Chu nhíu mày, bất giác dụi vào vòm ngực ở phía sau, lẩm bẩm gọi, “Cậu chủ…”
‘Chó ngốc, ta đến với em đây.’
Từ trên trời giáng xuống vị thần bạch y, dung mạo tuyệt đẹp vượt xa vạn ngàn nhan sắc ở thế gian, gương mặt giá lạnh vô tình như trong lời đồn, nhưng khi đến gần thì dịu dàng như ngọc. Muốn bước lên nhưng chẳng thể động đậy, muốn mở miệng lại bị khóa chặt yết hầu, điều duy nhất có thể làm là si ngốc nhìn người ấy, nhìn mà đau nhói lòng, nước mắt tuôn trào song không nỡ chớp mắt.
‘Đừng sợ, ta đến rồi,’ đôi tay đó dịu dàng quá đỗi, nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu cậu rồi hạ xuống một nụ hôn, ‘Em là của ta, không đến phiên bất kỳ kẻ nào phạt em, có là trời cũng không được.’
“Cậu chủ… Không muốn…”
Đoàn Lăng bị tiếng hét sợ hãi bên tai đánh thức, anh mở mắt nhìn chàng trai đang run rẩy không ngừng trong lồng ngực mình, hoảng sợ vội vã lắc bả vai cậu, thấp giọng gọi, “Chu Chu? Chu Chu, tỉnh lại đi.”
Chu Chu run lẩy bẩy, mở choàng mắt ra, phần lưng dán sát vào Đoàn Lăng thấm đầy mồ hôi lạnh. Đoàn Lăng bị cậu dọa sợ, anh lật đật ôm cậu vỗ về, dỗ dành, “Sao? Gặp ác mộng?”
Chu Chu mịt mờ một lúc lâu, sau nửa ngày mới sững sờ xoay người, ngẩng đầu thảng thốt nhìn mặt Đoàn Lăng.
“Sao?” Đoàn Lăng sờ trán cậu, “Sao người toàn mồ hôi thế này?”
“Ừm…” Chu Chu hoàn hồn, mờ mịt chớp mắt, “Hình như… mơ thấy ác mộng.”
“Hả? Mơ thấy gì?”
“Mơ thấy anh bay xuống…” Chu Chu nhăn nhíu mày, có phần không nhớ ra, cậu buồn bực kể, “Trong mơ anh cũng gọi em là chó ngốc…”
Đoàn Lăng bật cười, giơ tay nắm mũi cậu, “Bóng ma trong lòng à? Mắng em một câu chó ngốc mà làm em sợ đến vậy?”
Chu Chu vẫn đờ đẫn không lên tiếng.
Đoàn Lăng thở ra, hỏi, “Thì sau này không gọi nữa, được chưa?”
“Không, đừng,” Chu Chu theo bản năng nói, “Cứ… cứ gọi vậy đi, rất tốt.”
Đoàn Lăng không hiểu nhưng không hỏi nhiều, kéo cậu chàng vào lòng mình, lại hôn thêm một cái, “Ngủ đi, anh ôm em ngủ.
Vì được Đoàn Lăng ôm như thế nên tầm mắt vừa vặn rơi vào vết bớt ở ngực anh, Chu Chu nhìn nó lúc lâu, không biết vì sao mà trong lòng giật thót một cái, cậu không nhịn được lại gần khẽ hôn lên dấu vết uốn lượn đó.
Đoàn Lăng giật bắn mình, ấn đầu cậu uy hiếp, “Đừng đùa với lửa.”
Chu Chu bỗng ôm siết eo Đoàn Lăng, ngơ ngác nói, “Cậu chủ nhỏ, bỗng dưng em thấy… rất hạnh phúc.”
“Hả?”
“Được anh ôm thế này, siêu hạnh phúc.” Chu Chu cảm thụ nó xong ra sức gật gù, “Thật, không đành lòng buông anh ra tí nào.”
Đoàn Lăng thầm đắc chí, ngoài miệng lại hừ nói, “Dĩ nhiên rồi, đây chính là phúc phận em đã tu luyện mấy đời, có bao nhiêu người muốn được anh ôm mà anh lại đi ôm một con chó.”
Chu Chu: “…”
Người này thật sự… không biết cách chuyện trò.
Hai người thủ thỉ một lúc, Chu Chu nhanh chóng đi vào giấc ngủ, không tiếp tục mơ thấy giấc mơ kỳ quái, nằm trong lòng Đoàn Lăng ngủ say sưa.
Thời gian sau đó trôi qua rất nhanh, Chu Chu tiếp tục nghiên cứu kịch bản thêm mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng đến ngày bắt đầu ghi hình Hoạn Thần.
Đoàn Lăng vẫn không yên lòng, quyết định đi theo Chu Chu đến phim trường trong hai ngày. Hai người thu xếp vali xong, Mao Tiểu Vũ đến dưới nhà đón, Đoàn Lăng chuẩn bị chuyển vali lên xe thì điện thoại bỗng vang lên, còn là tin xấu.
“Phùng đạo diễn cãi vã với vợ ông ấy, bị kích động lên cơn nhồi máu cơ tim!” Mộc Đông gấp gáp thông báo, “Vừa cấp cứu xong, nhưng bác sĩ nói khá nghiêm trọng, ít nhất hai, ba tháng không được mệt nhọc, vì thế bộ phim…”
Đoàn Lăng nhìn Chu Chu vẫn luôn cầm kịch bản học thuộc, tâm tình nặng trĩu, anh cau mày hỏi, “Vậy là phải dời lại sao? Dời bao lâu?”
Mộc Đông vội vàng giải thích, “Phùng đạo diễn canh cánh việc này trong lòng, vừa tỉnh lại thì nói không cần dời, để ông ấy đề xuất đồ đệ, à là phó đạo diễn quay bộ phim lúc trước của Diêu Duệ, quay phim thay ông ấy, nói rằng mình đã giảng giải không ít bảng phân cảnh với đồ đệ từ trước, có vẻ như rất yên tâm. Em báo với anh một tiếng là có khả năng phải thay đổi đạo diễn ạ.”
(*) Storyboard (bảng phân cảnh): Kịch bản quảng cáo hay bộ phim nào đó được phác họa thành hình vẽ, miêu tả chi tiết cho từng cảnh quay.
Trì hoãn ba tháng và đổi đạo diễn, không thể nói được cái nào tổn thất lớn hơn, nhưng con người Phùng đạo diễn luôn đáng tin cậy, người ông ấy có thể yên tâm giao phó chắc hẳn cũng sẽ không tệ, Đoàn Lăng hỏi thêm vài chi tiết nhỏ, hơi hơi an lòng, lập tức cúp điện thoại.
Mao Tiểu Vũ thấy vẻ mặt của anh không đúng nên hỏi, “Xảy ra chuyện gì sao? Tôi nghe hình như là giọng của cậu Mộc trợ lý?”
Đoàn Lăng kể qua quýt, tổng kết, “Cho nên phải đổi đạo diễn.”
Sắc mặt Mao Tiểu Vũ khác lạ, muốn nói lại thôi, nửa ngày sau mới khó khăn hỏi, “Đồ đệ nào… của ông ấy?”
Đoàn Lăng nhấc vali dưới đất lên ném vào trong cốp xe, thuận miệng trả lời, “Vương Tử Văn, một người trẻ tuổi nhận được Đạo Diễn Mới Nổi Nhất năm ngoái, chắc cậu từng nghe nhắc qua rồi nhỉ?”
Mao Tiểu Vũ: “…”
Trên đường đi Chu Chu gối lên vai Đoàn Lăng ngủ một lúc, vì bay ở thành phố trong nước nên không mấy tiếng đã đến nơi.
Lần đầu tiên Chu Chu được người hâm mộ ra sân bay đón rầm rộ, vừa bước ra khởi cửa thì thấy nhóm người hâm mộ giơ bảng tên led lên hét gào liên tục, cậu đứng đực người ra, xong lập tức kích động vui vẻ chạy đến hò dô với họ, vừa nắm tay vừa ký tên vừa chụp ảnh chung, không hề thấy phiền phức mà còn đặc biệt mới mẻ, dỗ các cậu bé hâm mộ rưng rưng mừng rỡ, bản thân cũng sung sướng không ngậm miệng lại được.
Vất vả lắm mới chui ra từ đám người hâm mộ, Chu Chu kích động, “Trời đất, nhiều người thích em quá kìa!”
Đoàn Lăng xì một tiếng, “Bằng không em nghĩ vì sao trị số tu luyện của em tăng vùn vụt lên thế?”
“Nhưng đây là lần đầu tận mắt chứng kiến, bọn họ điên cuồng ghê, ban nãy có cô gái nếu không phải do vệ sĩ cản lại thì có lẽ đã xông lên hôn em rồi.”
Đoàn Lăng thổi râu mép trừng cậu, “Cô ta dám!”
Chu Chu hạnh phúc, “Cô ấy đẹp lắm, vì sao lại bị cản chứ?”
Đoàn Lăng: “…”
Chu Chu: “Hahaha, trêu anh thôi.”
Đoàn Lăng căn bản không cảm nhận được miếng hài của cậu, anh chỉ lo hừ mũi, “Đến phim trường kìm hãm lại cho anh, dám trêu hoa ghẹo nguyệt đêm nay anh sẽ giết chết em luôn.”
Chu Chu sáng mắt, thích thú hỏi, “Thật không? Mấy ngày rồi chưa làm, đến đây đến đây!”
Đoàn Lăng: “…”
Hai người không chú ý Mao Tiểu Vũ suốt đường đi đều im lặng lạ thường, cả hai cười cười nói nói đến khách sạn do đoàn phim chỉ định. Buổi tối có tiệc tối mừng khởi động ghi hình, Chu Chu thay quần áo xong đi tìm Mao Tiểu Vũ, Mao Tiểu Vũ nói người không thoải mái nên không đi, Chu Chu cũng không nghĩ nhiều, kéo Đoàn Lăng đi cùng.
Ăn uống no nê quay về, Chu Chu phấn khích khen ngợi, “Bộ phim này diễn viên nào cũng có giá trị nhan sắc cao hết! Ngay cả đạo diễn cũng đẹp trai, em thấy mình chắc chắn có thể phát huy vượt xa người thường!”
Đoàn Lăng trợn trắng mắt, mặc kệ cậu.
Chu Chu huyên thiên cả nửa ngày không thấy ai đoái hoài nên buồn bực nằm trên giường hậm hừ, “Sao anh không để ý em?”
Đoàn Lăng vểnh chân xem ti vi, liếc cậu, giọng hừ còn lớn hơn, “Để ý em làm gì? Cùng lên cơn si mê với em?”
Chu Chu mím môi, thấy sắc mặt anh thật sự không vui thì lập tức dụi người qua, lấy lòng, “Lại giận rồi à?”
“Hừ.” (kuroneko3026)
“Éc, đừng giận mà,” Chu Chu dụi vào người anh, nằm trên đùi anh nhìn lên trên, chớp chớp mắt ra vẻ, “Em hát cho anh nghe nhé?”
Đoàn Lăng tiếp tục hừ, “Không nghe.”
“Vậy kể chuyện cho anh?”
“Không hứng thú.”
“Vậy… em ngồi lên trên, em chủ động?”
“Không hứng thú.”
Chu Chu bẹp miệng mếu, “Vậy anh muốn thế nào?”
“Hừ!” (Link)
Chu Chu dỗ mãi cũng vô ích, cậu khó chịu kéo tay áo Đoàn Lăng đáng thương năn nỉ, “Anh đừng giận mà…”
“Em còn biết sợ anh giận?” Đoàn Lăng nhếch mày trừng cậu, mượn đề tài này để nói chuyện của mình, muốn trị tật xấu này của cậu, “Anh đi đường xá xa xôi đến đây với em mà lại nghe em cứ xuýt xoa người này đẹp người kia ngầu, người này gợi cảm người kia cười đẹp? Là anh có bệnh hay em có bệnh?”
“…Em có bệnh.”
“Biết là tốt.” Đoàn Lăng đẩy cậu ra, tắt ti vi vươn người nằm lên giường, “Hôm nay anh không muốn nói chuyện, em tự suy ngẫm lại đi.”
Chu Chu: “…”
Đoàn Lăng nói thì nói vậy, thật ra bắt đầu từ lúc nằm xuống đã dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh, anh chuẩn bị sẵn nếu Chu Chu tiếp tục dính lấy mình thì sẽ kéo người lại dạy dỗ vài câu rồi ôm ngủ, nhưng đợi mãi mà đối diện không có động tĩnh, trái lại lách cách lộc cộc một lúc rồi bỗng mở cửa đi ra ngoài.
Đoàn Lăng: “…”
Đoàn Lăng không thể làm gì ngoài nén giận ngồi dậy, mang đại đôi dép đi theo. Loay hoay một hồi mới tìm ra bóng dáng của cậu nhóc ở vườn hoa. Chu Chu ngồi xổm cạnh bồn hoa không biết đang suy nghĩ gì, cầm khúc gỗ vẽ vời dưới đất. Đoàn Lăng đến đứng cạnh cậu. Chu Chu run cầm cập không nhúc nhích, còn dịch sang phía khác mấy tấc, co rúm người.
Đoàn Lăng: “…Làm gì mà ngồi ở đây?”
Chu Chu: “…À.”
“À cái gì mà à?” Đoàn Lăng cũng ngồi xổm xuống, bắt lấy cánh tay đang vẽ vớ vẩn của cậu, “Chỉ nói em hai câu, còn cáu kỉnh?”
“…Em không cáu kỉnh.”
Chu Chu cúi thấp đầu, gậy gỗ trong tay rơi xuống, lúc này Đoàn Lăng mới thấy rõ thứ cậu vẽ dưới đất, là vẽ nguệch ngoạc một cậu bé dắt chú chó đi dạo, tim Đoàn Lăng mềm nhũn, anh vừa tính nói chuyện dịu dàng hơn thì Chu Chu bỗng bổ nhào chui vào trong lòng anh, dè dặt dụi người.
“Cậu chủ nhỏ, anh đừng ghét em nha,” Chu Chu nhỏ giọng nói như đang sợ hãi, “Nếu anh ghét em, em… em không thiết sống nữa.”
Lòng dạ Đoàn Lăng run rẩy, anh hơi ngẩn người, Chu Chu lại dụi, dè dặt ôm anh nức nở một tiếng như thú con, cực kỳ đáng thương nhìn anh, “Anh đừng bỏ mặc em nha…”
Cả trái tim Đoàn Lăng đều tan chảy, không kiềm chế được nữa ôm chầm cậu, buồn bực hỏi, “Còn chẳng phải bị em chọc tức sao?”
Chu Chu ngoan ngoãn gật đầu, “Sau này em không khen người khác đẹp trai nữa.”
Đoàn Lăng ừ hử, thầm nghĩ thế này còn tạm được.
Chu Chu: “Trong lòng thấy đẹp cũng không nói ra.”
Đoàn Lăng: “…”
Chu Chu cẩn thận quan sát sắc mặt anh, bỏ thêm một câu, “Thấy đẹp trai hơn anh thì càng sẽ không nói, cậu chủ nhỏ cứ yên tâm.”
Đoàn Lăng: “…” Yên tâm cái mốc xì.
“Anh còn giận không?”
Đoàn Lăng cúi đầu nhìn ánh mắt lấy lòng của cậu, giận gì nổi? Đã sớm bay sạch rồi. Anh đứng lên dắt móng vuốt nhỏ của người nào đó, hừ nói, “Lấy đâu ra nhiều cơn giận vậy chứ.”
Chu Chu dán vào người anh, ngoan ngoãn như cục cưng, “Muốn về à?”
Đoàn Lăng lật mắt cá chết “Ừ” một tiếng.
“Quay về tiếp tục xem ti vi?”
“Không xem.”
“Thế làm gì?”
Đoàn Lăng dừng bước, bế bổng cậu theo kiểu công chúa, nâng cậu lên hôn miệng cậu, hung ác nói, “Đệt em, giết em!”. Hãy tìm đọc t𝒓a𝗇g chí𝗇h ở + 𝑇𝐑uM𝑇 𝐑𝗨𝙔𝗘𝘕.V𝗇 +
Chu Chu: “…Ồ.”
Đêm đó suýt nữa bị giết chết, ngày hôm sau khởi động quay hình mà đến muộn nửa tiếng nhưng đạo diễn mới không nổi giận mấy, chỉ nói đơn giản hai câu rồi bảo cậu đi trang điểm. Chu Chu đặc biệt muốn tìm ai đó kể lể đạo diễn mới thật sự đẹp trai một phen, nhưng không dám nói với Đoàn Lăng, đành phải trồng cây si cùng Mao Tiểu Vũ.
“Anh Tiểu Vũ, đạo diễn đẹp trai quá đi mất, anh thấy lông mi của anh ấy không? Sao có thể dài thế nhỉ! Trông như đồ giả ấy.”
Mao Tiểu Vũ ừ một tiếng, không nói gì thêm.
“Anh ấy dễ tính lắm, em đến muộn mà không mắng em,” nói xong thì hài lòng, “Em cảm thấy lần này mình có khả năng sẽ không bị mắng quá thảm, haha.”
Mao Tiểu Vũ lại mất tập trung ừ tiếng nữa.
Rốt cuộc Chu Chu thấy sai sai, cậu vung tay trước mặt anh, “Này! Anh nghĩ gì vậy?”
Mao Tiểu Vũ lập tức hoàn hồn, “Hả? À, em nói đúng.”
“…Anh có nghe đâu, sao? Sinh bệnh hả?”
Mao Tiểu Vũ mím môi, lắc đầu, “Không có việc gì, hơi mệt chút thôi.”
Rõ ràng là không muốn nói, song Chu Chu không hỏi nhiều, đợi trang điểm xong thì nhảy nhót đi đóng phim.
Vì chuẩn bị rất tỉ mỉ nên cả ngày quay phim đều thuận lợi ngoài mong đợi. Giai đoạn đầu Chu Chu không có nhiều lời thoại, chỉ phụ trách giả điên giả dại mà đây là sở trường đỉnh cao của cậu nên dễ dàng hoàn thành, còn được đạo diễn khen ngợi mấy câu, cả ngày lâng lâng sắp bay lên đến nơi.
Đêm đó về khách sạn, vừa mở cửa thì ngửi thấy mùi thịt, Chu Chu theo bản năng nuốt nước miếng ực ực, phát hiện trong phòng đã được sắp xếp lại, còn đẩy một cái bàn ra giữa, bên trên thắp vài ngọn nến, rượu vang để ở hai bên và một đĩa bò bít tết thăn thơm phức bay tứ phía.
Chu Chu ngơ ngác, thấy Đoàn Lăng đi ra từ chỗ rẽ, dang hai tay lắc lư với cậu, “Lại đây, chó ngốc.”
Chu Chu lập tức hiểu ra đây là bữa tối dưới ánh nến anh chuẩn bị cho mình, cậu vui sướng tột cùng, nhảy bổ vào lòng anh hôn cái chóc, “Thơm quá đi, ngửi mà đói bụng luôn á!”
Đoàn Lăng xoa đầu cậu, anh hơi do dự rồi nhỏ giọng nói, “Hôm qua… ừm, xin lỗi, thái độ của anh không tốt, xin lỗi em.”
Chu Chu chớp chớp mắt, ngơ ngác như nai vàng.
“Hôm qua làm em buồn lắm phải không?” Đoàn Lăng mím môi, thở dài thườn thượt, “Sau này anh sẽ chú ý, không nổi giận lung tung nữa.”
“…Chà,” Bấy giờ Chu Chu mới hài lòng, ôm anh cười híp mắt hỏi, “Anh đang đặc biệt xin lỗi em phải không?”
“…Ừ.”
Chu Chu ôm vòng cổ anh, hít hà một hơi cắn cằm anh, “Cậu chủ nhỏ, anh đỉnh ghê, yêu chết anh!”
Trong đôi mắt nheo lại của Đoàn Lăng đong đầy ý cười nhưng lại cố tình làm mặt dọa, “Em xem đi, mấy anh chàng đẹp trai của em có ai làm những chuyện này cho em không?”
Chu Chu cười hì hì, lại hôn anh, nói, “Anh cũng xem đi! Em không hề hôn họ như thế này.”
Đoàn Lăng nhíu mày, hậm hừ, “Em thử hôn xem, đệt em chết tươi luôn.”
Chu Chu vểnh đuôi đắc chí, “Đến đây đến đây, mau đến đệt chết em nào!”
Hai người xáp lại anh một muỗng em một muỗng đút bữa tối cho nhau, bong bóng hồng phấn bay loạn xạ xung quanh cả hai, bầu không khí ngọt ngấy đến không dám nhìn.
Thậm chí đêm đó làm chuyện ấy cũng rất dịu dàng tình cảm, hiếm khi Đoàn Lăng không tung hết sức giày vò cậu, hôn môi ôm ấp đều nhẹ nhàng ấm áp, Chu Chu tưởng như mình rơi vào kẹo bông gòn vừa ngọt vừa xốp, hạnh phúc đến nỗi choáng váng đầu óc.
Cuối cùng trước khi ôm Đoàn Lăng ngủ, cậu không dằn lòng được ghé vào tai anh thầm thì, “Đoàn Lăng, em thật sự rất thích anh.”
Đây là lần đầu tiên Chu Chu gọi cả họ lẫn tên của anh. Đoàn Lăng nghe mà run tim, không khỏi ấn người vào hõm vai của mình kề môi vào tai cậu trầm giọng trả lời, “Trùng hợp quá, anh cũng vậy.”
Chu Chu thỏa mãn thiếp đi trong tiếng nỉ non ngọt ngào đến có phần ảo mộng.
Những ngày sau đó trôi đi nhanh hơn rất nhiều, Đoàn Lăng ở cạnh cậu hai ngày rồi về công ty, Chu Chu đắm chìm vào sự nghiệp diễn viên, dần dần thật lòng thích diễn xuất, thái độ càng ngày càng nghiêm túc và cần cù chăm chỉ. Cả đoàn phim đều yêu thích cậu, chăm sóc cho cậu và đồng ý chỉ bảo cậu, vì thế tuy diễn xuất còn cứng nhắc nhưng vẫn đang từ từ tiến bộ.
Sinh hoạt có vẻ rất suôn sẻ, đồng nghiệp thì chung sống hòa hợp, công tác thì thuận buồm xuôi gió, nhưng có một điều bất mãn duy nhất.
“Nhớ anh quá đi mất,” Chu Chu khóc òa nhìn Đoàn Lăng ở video đối diện, “Muốn anh ôm em, muốn anh hôn em, muốn anh làm bò bít tết, muốn về nhà, huhuhu…”
Cậu khóc thật, càng nói càng khóc nức nở, “Thật là nhớ anh lắm luôn, hức hức, em muốn về nhà…”
Tim Đoàn Lăng cũng muốn vỡ vụn vì tiếng nức nở của cậu, anh vội vàng kể chuyện cho cậu nghe, kể chuyện cười, chuyện cười bậy bạ, nhưng rốt cuộc đêm ấy kể cái gì cũng vô dụng, hiển nhiên cậu nhóc đã đến giới hạn, khóc đến đứt ruột đứt gan như học sinh tiểu học gọi mẹ.
“Làm sao bây giờ? Ngày mai anh có một cuộc họp rất quan trọng, không ấy không tham dự? Đến chỗ em nhé?”
Chu Chu tiếp tục khóc, vừa khóc vừa từ chối, “Thôi, anh cứ họp của anh đi, em chỉ… huhu, chỉ là nhõng nhẽo với anh thôi…”
Tiểu tổ tông của tôi ơi, em đâu phải đang nhõng nhẽo, em đang rải dao đấy chứ.
Cả đêm Đoàn Lăng ngủ không ngon, cuộc họp vốn đầu tư chết tiệt còn xuyên suốt ba ngày, bản thân thật sự không thể vắng mặt, thế là trong ba ngày tâm tình của anh chuyển từ nhiều mây thành âm u rồi mưa to, sắc mặt luôn u ám. Cứ nhớ đến bộ dáng khóc nức nở của Chu Chu là anh đau lòng đến độ cửng cả “họa mi”, ngủ cũng không thể ngủ ngon giấc.
Thế nên đến tối ngày thứ ba không thể kiềm chế nữa, lần đầu tiên tổng giám đốc Đoàn khô nóng khắp người bước ra phòng khách nhắm mắt xoay cái đầu chó trên bàn lại, tàn khốc phát tiết một trận, cuối cùng cơ thể cũng thoải mái đôi chút.
Nhưng đến khi đầu óc thanh tỉnh, sếp Đoàn cúi đầu nhìn “họa mi” của mình thì tâm trạng còn tồi tệ hơn.