Câu Dẫn Không Thương Lượng

Chương 20:




Nhưng Trang Nghiêm sao có thể dễ dàng để người khác qua mặt như vậy? Thiếu thốn kinh nghiệm ứng chiến, chỉ có thể trừng mắt liếc Tiểu Câu, sau đó về nhà cân nhắc lại.
Tiểu Câu cầm rìu đốn củi, ra tay hung ác, ổn, chuẩn. Coi nhánh cây thành họ Trang, hiệu suất tăng lên không ít.
Chặt xong buộc lại thành một bó củi to vác xuống núi.
Tiểu Câu mới đi đến cổng thôn, xa xa đã thấy một đám người đang đánh nhau. Mà người đang bị cả đám kia quần ẩu nhìn quen quen nha.
Tới gần chút nữa mới thấy rõ, chẳng phải chính là Trang Nghiêm sao!
Trang Nghiêm đúng là loại người khiến cha mẹ đau đầu, chuyên đi đắc tội với kẻ khác. Hai ngày trước vì chuyện cô nàng hoa hậu giảng đường kia mà gây hấn với một tên du côn. Lão đại của đối phương tuyên bố nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
Trang Nghiêm quả thật là người có tư cách để kiêu ngạo, luận gia thế có gia thế, luận tiền bạc có tiền bạc, luận thế lực vườn trường có một bầy ngốc suốt ngày lẽo đẽo theo sau.
Còn đối phương nhìn sao cũng chỉ là đứa con của một tội phạm đang bị cải tạo, ngoại trừ hung ác cái gì cũng không đáng nói. Muốn đấu với Trang Nghiêm, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng Trang đại thiếu gia đã quên bản thân cũng có lúc đơn độc. Ngày hôm qua, hắn và bạn bè có tới một quán bar chơi, chân trước vừa bước ra khỏi cửa, chân sau đã có người bám theo. Tến đó theo Trang Nghiêm tới tận thôn, sau đó suốt đêm triệu tập anh em tới đây. Sáng nay vừa vặn gặp Trang Nghiêm ở cổng thôn, cả lũ liền chặn đánh. Ngay cả chào hỏi một câu cũng không có đã ra tay, mười mấy người vây Trang Nghiêm ở giữa.
Trang Nghiêm cũng rất trâu bò, vừa ra tay đã khiến cho mấy vị huynh đệ rớt đài. Hai tay cầm hai cục gạch nhặt ở góc tường chiến đấu, mỗi lần ra tay đều đập trúng tử huyệt trên người đối phương.
Đối phương cũng đánh tới đỏ con mắt. Mẹ kiếp! Mười thằng không đánh lại một đứa công tử bột, từ nay về sau làm sao còn mặt mũi lăn lộn trên giang hồ. Vì vậy, có vài người bắt đầu lấy dao ra. Hai mắt nhìn chằm chằm Trang Nghiêm, tay quay quay mấy con dao.
Tiểu Câu vừa vặn xông vào đúng đoạn đặc sắc nhất, trực tiếp ném củi, cầm rìu xông lên.
Trang Nghiêm thấy cậu cầm rìu thì lại đau đầu. Tiểu tổ tông của tôi ơi! Sao không tranh thủ thời gian đi gọi người mà lại tự mình xông vào thế này. Được, xem ra hôm nay hai người đều có chuyện cần giải quyết.
Kỳ thật, cả đám người đánh lộn ầm ĩ như vậy tất sẽ bị dân làng nhìn thấy, nhưng thứ nhất, người bị đánh không phải người trong thôn, thứ hai là mọi người đều chưa từng thấy cảnh chém giết bao giờ, nên mỗi người đều bưng bát cơm ngồi xổm ngoài hiên, xem đánh nhau như gia vị, say sưa theo dõi.
Nhưng vừa nhìn thấy Tiểu Câu xông vào, mọi người lập tức để bát cơm xuống đi gọi người tới. Đều là người trong thôn, làm sao có thể để người ngoài bắt nạt được!
Chỉ chốc lát đã có một đám chú bác cầm rìu, cuốc, thuổng … hò hét xông vào.
Vũ khí của mấy tên lưu manh chủ yếu là binh khí ngắn, vd như chai bia, dao găm, côn, … Còn mấy người nông dân đều cầm vũ khí dài, vừa ra trận đã khiến một lũ nằm xuống, chả cần biết tới cái gì gọi là thân thể linh hoạt hay kỹ xảo đánh đấm.
Nhóm lưu manh nhất thời thất thế, lão đại mắng một câu : “Đệt mẹ! Rút lui!”, cả đám liền nhanh chóng lui quân.
Tiểu Câu xoay người, thấy Trang Nghiêm nằm bất động trên mặt đất, cả cơ thể đều là máu. Chân cậu lập tức mềm nhũn, bổ nhào vào người Trang Nghiêm xem xét vết thương, miệng không ngừng nức nở : “Trang Nghiêm! Anh làm sao vậy, mau tỉnh lại đi!”
Trang Nghiêm cũng là khóe mắt mang lệ, mở mắt ra nói : “Tiểu Câu, anh đánh nhau rất mệt, muốn nằm dưới mặt đất nghỉ một lát, không cần gọi như gọi hồn người ta vậy a!”
Tiểu Câu vẫn không yên tâm, kiểm tra toàn thân một lượt, xác định Trang Nghiêm chỉ bị thương ngoài da mới khẽ thở phào.
Trang đại thiếu gia trêu cợt : “Không phải nói cắt đứt rồi sao! Giờ tự nhiên lại quan tâm anh!”
Tiểu Câu trừng mắt nhìn Trang Nghiêm, không lên tiếng, lăn xuống đất.
Trang Nghiêm cho là cậu muốn đùa giỡn với hắn, nhưng nhìn lại mới thấy trên bụng thằng nhóc có một lỗ hổng đang chảy máu, vừa nhìn đã biết là do dao nhỏ chọc thủng.
Lần này đến phiên chân Trang Nghiêm mềm nhũn, vội vàng ôm lấy Tiểu Câu chạy tới bệnh viện. May là ông ngoại để xe ở nhà, lái xe đến thẳng bệnh viện, dù vậy, Tiểu Câu cũng suýt nữa vì mất máu quá nhiều mà bị nguy hiểm tới tính mạng.
Ông ngoại vừa tới bệnh viện đã mắng té tát, Trang Nghiêm chỉ im lặng cúi đầu, trong lòng lại rất rối loạn.
Lần này, hắn thật sự cảm thấy mình có lỗi với Tiểu Câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.