Câu Dẫn Không Thương Lượng

Chương 26:




Chuyện tiếp theo cần chuẩn bị một chút, Lý Tư Bình không giống thằng ngốc này, tuy gã chỉ là một thằng công tử bột nhưng ông già gã không phải chỉ ngồi không.
Băng bó qua cho tên tóc xanh, Trang Nghiêm quay về nhà.
Lúc rời khỏi, hắn còn cố ý gọi xe cảnh sát tới đón.
Cha hắn là quan to có quyền lực lớn khắp ba bên công – kiểm – pháp, bình thường Trang Nghiêm gặp rắc rối đều có người giúp hắn thu dọn. Hôm nay sở dĩ muốn xe cảnh sát tới đón chính là muốn cảnh cáo tên kia : Cho dù có xảy ra chuyện gì, mày phải nhớ nhìn cho kĩ, ông mày còn có người chống lưng!
Trước khi đi còn thấy khuôn mặt trắng bệch của tên kia càng trắng không còn giọt máu, Trang thiếu gia biết rõ chiêu này có hiệu quả.
Về tới nhà thì trời đã tối, Trang thiếu gia vừa bước xuống xe cảnh sát, đột nhiên có một bóng người vọt tới trước mặt hắn.
Lái xe là cảnh sát hình sự Tiểu Vương vội cản lại : “Này nhóc, muốn làm gì hả?”
Tiểu Câu không để ý đến anh ta, hai mắt đỏ hồng nhìn Trang Nghiêm hô : “Anh! Anh đã làm gì vậy?”
Trang Nghiêm cố ý làm ra vẻ trầm trọng nói : “Anh đã giết người, bị bắt vào tù. Bây giờ cùng đồng chí cảnh sát về lấy bàn chải và quần áo.”
Tiểu Câu trợn tròn mắt, môi run run, nhẫn nhịn nửa ngày mới nói : “Em cũng đi!”
Tiểu Vương nhăn mặt nói Tiểu Câu : “Cậu tưởng nhà tù là vườn trẻ chắc!” Lại xoay người nói với Trang Nghiêm : “Cậu quen thằng nhỏ ngu ngốc này ở đâu vậy!”
Trang Nghiêm vẫn còn đang mở cờ trong bụng, không để ý đến lời đồng chí cảnh sát.
Tiểu Câu cũng nhận thấy có điểm bất thường, trên tay Trang Nghiêm không có còng sắt a!
Chờ Tiểu Vương lái xe đi, Tiểu Câu cũng tức giận đi ra ngoài. Trang Nghiêm vội kéo cậu lại : “Chạy đi đâu?”
Tiểu Câu đẩy hắn ra : “Hù người ta sợ muốn chết!”
Trang Nghiêm vui vẻ mỉm cười, cũng không tiếp tục trêu chọc, hắn hiểu rõ tính tình của thằng nhóc này, mau giận nhưng cũng mau quên.
Nhìn vẻ mặt cợt nhả của Trang thiếu gia, Tiểu Câu hung dữ cắn một cái lên tay hắn, in dấu nguyên hàm răng không thiếu chiếc nào.
Trang Nghiêm a một tiếng, ôm mặt thằng nhóc nói : “Mẹ nó, mày tưởng anh là mèo bệnh chắc!”
Tuy ngoài miệng mắng vậy nhưng trong lòng Trang thiếu gia lại cực kỳ đắc ý. Một ngày không tới đón, lập tức tự mình chạy tới, thật không có biện pháp a, ai bảo sức hấp dẫn lớn của hắn lại lớn như vậy!
Còn muốn đùa với thằng nhóc, điện thoại lại vang lên. Đúng là số của Lý Tư Bình.
Trang Nghiêm nén giận, cùng Lý thiếu gia giả vờ ân cần hỏi thăm lẫn nhau.
Cuối cùng là họ Lý không chịu nổi .
“Nghe nói có một thủ hạ của anh đắc tội với chú?”
“A, cũng không có gì! Có người anh em muốn học chụp ảnh, tôi tới chỉ dạy một chút.”
Lý thiếu gia thầm mắng : Có người chỉ dạy như mày sao? Cắt ngón tay của người ta?
Trang Nghiêm lại nói tiếp : “Đúng rồi, nghe nói anh cũng có hứng thú với việc chụp ảnh. Tôi còn muốn tới gặp anh để thỉnh giáo đây!”
Lý Tư Bình cười khan hai tiếng : “Được, chúng ta nói thẳng luôn đi. Băng của cậu đang ở trong tay tôi, muốn lấy lại cũng không khó, lần trước cậu vì thằng nhóc nhà quê kia đánh tôi, làm tôi mất hết mặt mũi.”
“Vậy anh muốn thế nào?”
“Mở tiệc! Mời những người có mặt hôm đó tới, trước mặt bọn họ xin lỗi tôi. Sau đó chặt một ngón tay tên nhà quê kia coi như tạ lỗi với tôi. Cậu xin lỗi tôi thì từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, còn nếu không, tôi sẽ gửi băng của cậu cho bạn bè cha cậu, để xem ông ta làm sao ở lại quân bộ.”
Trang Nghiêm nghe xong chỉ cười lạnh, Tiểu Câu đứng bên cạnh nhìn thấy biểu tình trên mặt hắn, cảm thấy Trang Nghiêm thoạt nhìn có điểm xa lạ.
“Được! Việc này thì có gì khó! Ba ngày sau hẹn ở khách sạn Tinh Hoa!”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Tiểu Câu lo lắng hỏi : “Có chuyện gì vậy?”
Trang thiếu gia cúi đầu nửa ngày không nói chuyện.
Qua một hồi lâu, mới kéo tay Tiểu Câu, không đầu không đuôi buông một câu : “Em nói xem, bàn tay này mà thiếu một ngón có đẹp không?”
“A?”
Trang Nghiêm lại khôi phục dáng vẻ cợt nhả : “Tối nay lên giường nhớ ngoan ngoãn một chút! Nếu làm anh mất hứng sẽ cắt ngón tay!”
“Đi chết đi, đồ xấu xa!”
Đá Trang thiếu gia một cú, Tiểu Câu chạy về hướng biệt thự, đợi nửa ngày bụng đã sớm đói! Giờ phải ăn nhiều một chút!
Trang Nghiêm xoa chân, nghiến răng nghiến lợi nói : “Thao! Tưởng anh mày nói giỡn chắc! Cho mày mặt mũi còn không biết!”
Tối đó phòng Trang Nghiêm rung lắc dữ dội không khác gì động đất. Tiểu Câu rốt cục cũng biết tới quốc túy tổ tông để lại – Thập Đại Cực Hình thời Mãn Thanh!
Trang thiếu gia liên tục thay đổi cách “chơi” khiến Tiểu Câu thở không ra hơi : “Mẹ nó! Anh đúng là đồ lưu manh!”
Trang Nghiêm gác hai chân Tiểu Câu lên thành ghế, nhắm thẳng cái mông Tiểu Câu, nửa người chuyển động như pít-tông, thở gấp hô : “Làm chết mi! Làm chết đồ tiểu yêu tinh nhà mi!”
Tuy lý trí bị dục vọng khô nóng bao trùm nhưng Tiểu Câu vẫn cảm thấy hôm nay Trang Nghiêm đặc biệt nhiệt tình lại thô bạo khác với bình thường. Máu trên người đều tập trung xuống phía dưới, tất cả nhiệt tình đều bị nhen nhóm, đủ để thiêu đốt một tia bất an tận đáy lòng …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.