Câu Dẫn Không Thương Lượng

Chương 37:




Bên ngoài trại giam, Trang Nghiêm ngồi trong xe thấy Tiểu Câu đi ra liền phóng xe tới.
Muốn hỏi Tiểu Câu “chị em có khỏe không?” nhưng tự thấy không được thích hợp, thử hỏi có người nào ở trong tù mà còn tốt được chứ, vì vậy dứt khoát câm miệng.
Hai người ngồi trong xe đều thâm trầm, không khí nặng nề, phối hợp với màu đen của chiếc xe càng khiến nó giống một cái xe tang.
“Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm nhé!” Trang Nghiêm lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Tiểu Câu không nói, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc đến một nhà hàng đã qua giờ ăn trưa cao điểm, nhưng giá cả đắt đỏ của nhà hàng sang trọng này cũng không thể giảm bớt số lượng lớn khách hàng.
Thật vất vả chờ tới lúc có một bàn trống, hai người ngồi xuống gọi món ăn. Xung quanh có không ít ánh mắt dừng lại trên người bọn họ.
Phàm là người có tiền đều muốn thể hiện chính mình không giống người thường, vì vậy những người có quen biết với Trang Nghiêm cơ bản đều ăn uống ngủ nghỉ tại mấy nơi sang trọng như vầy.
Có chuyện gì vậy, nhìn một hồi liền phát hiện hai người này nom thật quen mặt! Một người mới về nước cưới vợ, chính là Trang thiếu gia ; Một người là hàng ngon giá rẻ, vừa tao vừa lãng, con vịt nhỏ! (ý nói Tiểu Câu là trai bao)
Có xì-căng-đan! Vì vậy cả đám người đều âm thầm hưng phấn, vừa ăn cơm vừa bàn tán chuyện xấu nhà quyền quý.
Trang Nghiêm không thèm để ý, lấy menu gọi món ăn. Tiểu Câu cúi thấp đầu, không biết trong lòng đang nghĩ cái gì!
Ăn được một nửa, Tiểu Câu vào toilet, vừa cởi quần định giải quyết thì có người bất ngờ từ đằng sau ôm chầm lấy cậu, dọa Tiểu Câu giật thót.
Quay đầu nhìn, là một thằng nhóc loè loẹt, trước kia là khách quen của cậu.
“Đồ hư hỏng này, từ xa đã ngửi thấy mùi dâm đãng của cậu rồi. Giữa ban ngày ban mặt cũng dám thông dâm với Trang Nghiêm. Nói, để hắn làm mấy lần rồi?”
Tâm tình vốn đã đủ xấu, thấy kẻ này lại càng thêm phiền.
“Buông ra, tôi muốn đi tiểu.”
Không phải lúc đi làm, cậu chẳng còn tâm trạng nào mà ra vẻ đáng thương.
Tên khốn đầu bóng lưỡng còn chưa chơi đủ, cầm lấy thứ lộ ra ngoài quần Tiểu Câu xoa nắn.
Tiểu Câu chẳng buồn nói, dùng sức “xì xì” tiểu luôn ra tay đối phương. Hai ngày nay nóng trong người, nước tiểu vàng sậm, mùi lại khai, toàn bộ giội hết lên tay con heo kia, không lãng phí chút nào.
“Tao thao! Con mẹ nó mày lại dám!”
“Không phải cậu thích ngửi mùi sao? Cho cậu ngửi đủ đó.”
Tên kia nghe xong chỉ muốn chửi, đúng là muốn tạo phản mà! Mẹ kiếp, còn không tự nhìn lại thân phận mình! Gã vẩy nước tiểu trong tay một cái rồi vung nắm đấm đánh Tiểu Câu.
Tiểu Câu cũng không đánh trả, mắt nhỏ liếc tới cái thông WC trong góc tường, nghĩ một lát phải dùng thứ đó úp lên đầu thằng chó này, xem còn ra vẻ lưu manh được nữa không.
Đúng lúc đó thì Trang Nghiêm xuất hiện. Nhìn thấy Tiểu Câu ngồi xổm trên sàn để người ta đánh, lông mày liền dựng đứng! Trang đại thiếu gia ở nước ngoài không thiếu những vụ đánh lộn, nắm đấm càng ngày càng hung ác.
Xách cổ áo thằng khốn kia bắt đầu dập, đánh cho nó kêu cha gọi mẹ.
Tiểu Câu vuốt vuốt vết sưng trên mặt, làm ra vẻ người đứng xem chuyện không liên quan đến mình. Sau đó mới chậm rãi buông một câu : “Nhẹ một chút, đừng đánh chết hắn. Nếu không lại phải tìm người chịu tội thay ngài!”
Trang Nghiêm ngừng đánh, buông tay ra, mặc kệ tên khốn kia chạy khỏi toilet.
“Rốt cục cũng nói ra, nghẹn trong lòng lâu rồi đúng không!”
“Đúng, mẹ kiếp, mỗi lần nhìn thấy anh là tôi lại thấy phiền. Làm như tôi mắc nợ anh á? Sao anh cứ dính lấy tôi không buông vậy hả?”
“Anh mày chính là muốn dây dưa như vậy đó!”
Tiểu Câu nhảy lên xách cổ áo Trang Nghiêm gào : “Còn có để cho người khác sống không hả! Anh thành công như vậy còn đến cười tôi thê thảm mới vừa lòng đúng không? Mẹ nó tôi khiến anh có cảm giác thành tựu như vậy sao? Dây dưa với một kẻ bán mông, anh không sợ bản thân hạ giá sao?”
Trang Nghiêm nghiến răng nói : “Em biết không xứng với anh là được rồi, ngoan ngoãn một chút, anh sẽ cho em cơ hội quý báu này.”
Tiểu Câu thật muốn đem đồ thông bồn cầu ụp lên đầu Trang thiếu gia.
“Ngài là đang giúp đỡ người nghèo sao? Làm như vậy vui lắm hả? Nói cho anh biết, đừng tưởng chỉ có anh mới kết hôn, mẹ nó tôi cũng phải kết hôn! Không thể lấy thiên kim tiểu thư, vậy tìm một người ngu ngốc! Sau đó sinh con đẻ cái!”
Trang Nghiêm sắp tức giận đến trào máu não. Hai người cứ thế ở trong toilet diễn vai võ phụ. (vai phụ trong tuồng kịch khi biểu diễn đánh võ)
Ngoài cửa có một hàng dài người đang đứng chờ, tay người nào cũng ôm chặt đũng quần, rốt cuộc có một người nhịn không nổi, mới cả gan nói : “Các người không thể ra ngoài giải quyết được sao? Chúng tôi đều sắp tè ra quần rồi đây này!”
“……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.