Câu Dẫn Không Thương Lượng

Chương 41:




Tiểu Câu biết mình không thể giúp gì cho Trang Nghiêm, chỉ có thể vào lúc Trang Nghiêm nói mớ thì vỗ vỗ hắn, làm gối ôm cho hắn ngủ mà thôi.
Sáng nay, Tiểu Câu đeo tạp dề tự xuống bếp nấu cơm. Việc này bình thường đều là do Trang Nghiêm làm, nhưng gần đây hắn thật sự rất bận rộn, lúc ở nhà mới có thể nghỉ ngơi. Hai người không muốn thế giới riêng bị quấy rầy, nên ở nhà sẽ không nói tới chuyện công việc, thành ra việc nhà đều rơi vào người Tiểu Câu.
Nấu chút cháo loãng, lấy bát dưa muối, cộng thêm món chao mình thích. Tiểu Câu bưng mâm vào phòng ngủ.
Trang Nghiêm vẫn đang nằm ngáy đến rung kính cửa sổ.
Tiểu Câu đem thức ăn đặt ở đầu giường, đá dép lê sang một bên, dùng chân đạp đạp cái khối to đùng nằm giữa chăn. Người bị đạp trở mình một cái rồi lại ngủ tiếp.
Vì vậy Tiểu Câu mới bưng đĩa chao để cạnh mũi Trang thiếu gia, trong chốc lát, tiếng ngáy đã biến mất, lại không quá một hồi, Trang Nghiêm đã vọt dậy.
“Con mẹ nó, em lại lấy tất thối dí vào mũi anh!”
Tiểu Câu chớp cặp mắt nhỏ : “Không có a, không phải anh nói như vậy rất mất vệ sinh sao! Lúc nãy em dùng cái này……”
Trang Nghiêm dùng vẻ mặt chán ghét nhìn đĩa chao, mắng “Thao!” Sau đó bịt mũi xuống giường rửa mặt.
Lúc Trang Nghiêm quay lại, đĩa chao đã biến mất, cửa sổ cũng được mở ra.
Trang thiếu gia ngồi dựa vào đầu giường, chờ Tiểu Câu bê đồ ăn lên giường. Hai người ngồi đắp chăn, ăn cháo loãng với dưa muối, thỉnh thoảng lại ‘cắn’ nhau mấy cái …
Đang ăn đến vui vẻ, chuông điện thoại chợt reo.
Trang Nghiêm tiếp điện thoại, hai hàng lông mi chậm rãi dính sát vào nhau. Để điện thoại xuống, mặc quần áo đi ra ngoài.
Tiểu Câu biết đã xảy ra chuyện lớn.
Đúng là đã xảy ra chuyện! Các hộ bị cưỡng chế rời đi phái vài người làm đại biểu đi Bắc Kinh khiếu nại. Vốn khiếu nại cũng không có gì, Trang Nghiêm có rất nhiều cách xử lí.
Nhưng không ngờ mấy người đại biểu đó vừa xuống xe lửa đã bị người ta chặn đánh, có một người bị thương nặng phải vào bệnh viện, cuối cùng không cứu kịp nên đã chết trong bệnh viện. Đám người kia đánh xong còn không tính, phút cuối còn nói mấy câu uy hiếp : “Mẹ kiếp! Bọn mày biết điều thì mau chóng dọn đi! Ai còn dám khiếu nại sẽ bị chém cả nhà!”
Nhóm khiếu nại chán nản quay về, nhưng vẫn có người kiên quyết phải làm cho ra lẽ chuyện này. Không chỉ khiếu nại lên các quan ngành ở Bắc Kinh, còn kinh động tới giới truyền thông. Vì vậy chuyện các hộ gia đình bị đánh đập đe dọa rời đi trở thành mục tiêu chú ý của mọi người.
Trang Nghiêm cực kỳ tức giận, bởi vì bọn người đó hoàn toàn không phải do hắn phái đi. Mẹ kiếp, bộ hắn là loại người thiếu não như vậy sao?
Nhưng dư luận đều là đứng về phía kẻ yếu, mà loại chuyện nếu không làm tốt rất dễ ngồi tù này, ai lại đi chủ động giúp ngươi đánh đập đe dọa người ta kia chứ?
Lần “vu oan giá họa” này đúng là đã được chuẩn bị rất kỹ càng!
Người làm “chuyện tốt” không để lại tên này là ai? Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết! Ngoại trừ Lý lão nhị, còn ai có thể nghĩ ra biện pháp thiếu đạo đức như vậy? Giới truyền thông một đường tìm hiểu nguồn gốc Trang Nghiêm, cuối cùng lại tra đến Trang ba ba. Những kẻ có ý đồ riêng thấy vụ này liền vì quyền lợi và tiền tài, nhanh chóng thu thập những chứng cứ khác làm thành báo cáo gửi lên trên.
Nhà Trang Nghiêm đã lăn lộn quan trường nhiều năm như vậy, sao có thể không hiểu chỗ lợi hại của chuyện lần này.
Cuối cùng, Trang ba ba cắn răng tuyên bố cắt đứt quan hệ cha con với Trang Nghiêm, đồng thời bắt tay với các ngành liên quan giải quyết sự việc. Cái sự “quân pháp bất vị thân” này càng khiến Trang Nghiêm bị hãm hại đến không đường phản bác.
Chuyện này vốn có thể đè xuống, cuối cùng lại biến thành ví dụ điển hình cho sự “thiết diện vô tư” của Trang ba ba. Công – kiểm – pháp thay nhau oanh tạc, người làm ăn nào có thể sạch sẽ a? Đống chuyện nát bét từ ngày xưa cũng bị lật ra hết.
Tài chính công ty bị đóng băng, cổ đông thi nhau bỏ đi. Các công trình trong tay cũng bị bắt chuyển ra.
Lý nhị thiếu gia danh chính ngôn thuận tiếp nhận công trình. Ăn mặc một bộ Tiểu Bạch, đến từng nhà người bị hại tặng gạo tặng mỡ, còn đồng ý chu cấp phòng ở. Trên màn hình tivi, tiểu Lý đồng chí cười đến sáng lạn rạng rỡ.
“Chúng ta đang sống trong xã hội pháp chế (có pháp luật), đối với những người dân không hiểu tầm quan trọng của việc xây dựng thành phố, chúng ta chỉ có thể dùng lời nói, không thể dùng hành động! Chỉ có lưu manh xã hội đen mới dùng tới bạo lực để … “
“Tít”, Tiểu Câu tắt TV, lo lắng nhìn Trang Nghiêm, vừa rồi bộ dáng Trang Nghiêm trừng mắt nhìn TV giống như chỉ muốn chui vào đó bóp chết người đang nói.
Qua một lúc lâu, sắc mặt Trang Nghiêm mới dần trở lại bình thường.
“Tiểu Câu……”
“Hử?”
“Trong tài khoản ở nước ngoài của anh vẫn còn chút tiền, anh đã làm hộ chiếu cho em, em sang đó lo liệu mọi chuyện trước, chờ anh qua đợt thẩm tra lần này sẽ sang đó đoàn tụ với em.”
“……”
“Em nói gì đi chứ!”
“Chúng ta không phải đã nói rồi sao? Có việc thì cùng nhau giải quyết, ai cũng không rời đi.”
Trang Nghiêm vung tay lên : “Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đám nước bọt đó sao có thể đánh ngã anh!”
Tiểu Câu không đáp, chỉ híp mắt nhỏ nhìn Trang Nghiêm.
Trang Nghiêm cười khổ : “Đi a, anh không muốn mất mặt trước mặt em. Lần này chỉ sợ sẽ phải vào tù. Anh phải lo liệu chuyện của em cho tốt, chỉ sợ họ Lý không bỏ qua em thôi. Em ra nước ngoài rồi anh sẽ yên tâm hơn.”
“…… Em cũng không đi, lúc này chúng ta ai cũng không thể rời người kia! Nếu anh còn đuổi em, em ra nước ngoài sẽ lại đi hầu hạ lão nhị!”
Trang Nghiêm tức giận đến mức muốn cho Tiểu Câu một bạt tai, nhưng nhìn đến bộ dạng bướng bỉnh đã lâu không thấy của cậu, dù thế nào cũng không xuống tay được.
Trang Nghiêm thở dài, kéo Tiểu Câu vào lòng.
“Vậy nếu anh vào ngục, em phải mang cặp lồng đi thăm nuôi anh.”
Tiểu Câu khẽ gật đầu, trong lòng muốn khóc nhưng vẫn cố nhịn.
Tội giết người có rất nhiều điểm mơ hồ, tuy trong số những người khiếu nại đã chết một người nhưng đến nay thủ phạm chính vẫn chưa sa lưới. Cho dù tất cả dấu vết đều chỉ về phía Trang Nghiêm, nhưng không có chứng cứ xác thực, cảnh sát cũng không thể bắt Trang Nghiêm quy án.
Tất cả tài chính đều bị đóng băng, Trang Nghiêm không thể chịu được phí luật sư khổng lồ.
Mẹ và vợ mấy lần gọi điện tới, Trang thiếu gia dứt khoát không tiếp. Nếu nói đoạn tuyệt quan hệ, vậy phải cắt đứt hoàn toàn!
Tiểu Câu vô thanh vô tức lấy số tiền tích cóp nhiều năm của mình đưa cho Trang Nghiêm. Cầm tờ chi phiếu trong tay, Trang Nghiêm thiếu chút nữa lật bàn.
“Em bảo anh dùng số tiền này! Sao em không trực tiếp lấy dao đâm anh cho rồi!”
“Thì sao! Chê tiền của em không sạch sẽ bằng tiền nhà anh sao?” Tiểu Câu trực tiếp lật bàn, cốc chén trên bàn đều rơi xuống đất vỡ tan tành.
Trang Nghiêm không lên tiếng, Tiểu Câu biết mình không nên nổi giận, lại cầm chổi quét đống thủy tinh trên sàn.
Đêm đó, hai người lần đầu tiên chia phòng ngủ.
Trang Nghiêm một đêm không ngủ, dậy thật sớm, đi bộ trên đường cái. Mới hơn 7 giờ sáng, các cửa hàng trong khu vực đều chưa mở cửa, chỉ có mấy cửa hàng ăn nhanh là bắt đầu buôn bán.
Trang Nghiêm có điểm đói bụng, sờ sờ 20 nguyên (=70K) trong túi quần, vừa bước chân vào KFC đã lập tức lùi lại.
Đúng là sáng sớm đã gặp quỷ, đoán xem hắn nhìn thấy ai!
Lý lão nhị đang bưng khay đồ ăn lên tầng 2. Một giám đốc mặc vest thắt caravat sáng sớm đã chạy đến tiệm ăn nhanh làm cái gì?
Trang Nghiêm bí mật bám theo sau, chỉ thấy Lý Tư Phàm đi về phía một bàn trong khu giải trí của trẻ em, một người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng nhận khay thức ăn trong tay gã, sau đó xoay người gọi một cậu bé : “Tranh Tranh, mau lại đây ăn sáng!”
Trang Nghiêm nắm chặt áo, ánh mắt Lý Tư Phàm nhìn người đàn ông đeo kính kia làm hắn nổi cả da gà. Tuy thỉnh thoảng hắn và Tiểu Câu cũng mắt đi mày lại, nhưng tuyệt đối không đến trình độ ‘liếc mắt đưa tình’ như vị này, nào còn mặt mũi đàn ông nữa!
“Trẻ con ham chơi, anh cứ ăn trước đi!” Lý Tư Phàm nói xong, cầm Hamburger đưa đến miệng người kia. Mắt Kính ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn bỗng chốc đỏ bừng.
Ánh mắt Lý thiếu gia càng thêm đói khát, giống như một hồ ly phát xuân (động dục) đang suy nghĩ sẽ hạ miệng ở chỗ nào. Mắt Kinh dính tương salad trên mép, gã nhanh tay lẹ mắt dùng đầu ngón tay quyệt đi, phút cuối còn cho tay vào miệng mút.
Khỏi cần phải nói, bộ dáng hạ lưu của Lý lão nhị lúc này như đúc ra cùng một khuôn với đại ca gã.
Trang Nghiêm vui vẻ vô cùng, Lý nhị thiếu gia bình thường giống như không dính bụi trần, khác với người thường, kết quả lại là bí mật theo đuổi cha một đứa trẻ a.
Cái đuôi này, hắn nắm chắc rồi. Còn muốn dùng tên ca ca đáng chết đến vơ vét tài sản của ông, ông phải cho mày biết cái gì gọi là cảnh giới cao nhất của tay không bắt sói!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.