Câu Dẫn

Chương 1: Rời giường phải ôm




—©—
Buổi sáng.
"Cốc cốc cốc." Sau khi nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa theo quy luật ba lần, người trên giường lớn trong phòng từ trong chăn vươn ra một cánh tay trắng nõn mảnh khảnh, phát ra một tiếng ưm ư bị đánh thức, giống như mèo con, mềm nhũn mang theo chút mê hoặc lười biếng.
"A Sâm...." Thanh âm của thiếu niên ngây ngô non nớt từ trên giường lớn truyền đến, Tịch Sâm đẩy cửa ra liền nhìn thấy một núi nhỏ phồng lên giữa giường cách đó không xa cùng với cánh tay trắng đến phản quang vươn ra từ trong chăn. Đó là thiếu gia của hắn, Diệp Quân.
"Thiếu gia, rời giường." Tịch Sâm đi đến bên giường xốc chăn lên, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy khuôn mặt chưa trưởng thành mang theo ngây ngô của thiếu niên. Mái tóc mềm mại lộn xộn rũ lên trán, lông mi dài lại dày ở dưới đôi mắt nửa nhắm chiếu xuống một mảnh bóng nhỏ, đôi môi hồng nhuận đầy đặn nửa mở ra cơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi phía sau răng sò trắng như tuyết.
Nhưng xuống chút nữa, chính là nửa người trên trần trụi của tiểu thiếu gia cùng với nửa người dưới ẩn giấu trong chăn tựa hồ ngay cả quần lót cũng không mặc. Bộ ngực trắng nõn yếu ớt có một tầng thịt mềm, làm cho nửa người trên vốn mảnh khảnh có chút cảm xúc đầy đặn, hai núm vú phấn nộn mềm mại nhỏ nhắn đáng yêu, vừa tiếp xúc với không khí trong trẻo lạnh lẽo bên ngoài chăn lập tức run rẩy theo hô hấp động hai cái trên ngực chủ nhân.
"Không mặc đồ ngủ, cẩn thận bị cảm lạnh." Tịch Sâm thần sắc tự nhiên đắp lại cái chăn vừa bị vén lên kia, thuận tay dịch dịch, xoay người đi vào tủ quần áo lấy quần áo đi học cho thiếu gia. Đó là bộ đồng phục học sinh giống hệt trên người hắn, có điều so với kích thước của hắn lại nhỏ hơn rất nhiều.
"Không muốn đi học! Hừm~" Diệp Quân mở đôi mắt mông lung ra liền nhìn thấy Tịch Sâm cầm đồng phục học sinh đi tới, cậu xấu xa đưa chân ra ngoài chăn, chân thon dài kẹp chăn lên trở mình đưa lưng về phía Tịch Sâm, để cho cả lưng trần lộ ra hướng về phía Tịch Sâm.
Tịch Sâm vừa lấy xong quần áo nhìn thấy chiếc lưng trần chói mắt của Diệp Quân. Làn da bóng loáng nhẵn nhụi tản ra ánh sáng trắng, khung xương thiếu niên mảnh khảnh lộ ra mỹ cảm yếu ớt, vòng eo có thể bị ôm chọn bằng một tay theo động tác xoay người vặn vẹo hai cái, kéo theo mông đẫy đà nhấc lên một trận sóng thịt. Cái mông đầy đặn kia giống như hấp thu tất cả thịt thừa trên thắt lưng vểnh lên, giống như một quả bóng bay tràn ngập khí theo động tác của thân thể chủ nhân mà lắc lư rất nhẹ, trong nháy mắt chấn động, nếp gấp màu hồng phấn giữa hai cánh mông như ẩn như hiện, tựa hồ đang dẫn dắt người đang nhìn đi bẻ mông ra thăm dò đến tột cùng. Lại đi xuống, chính là cái đùi thon dài của Diệp Quân đang kẹp chăn, theo đại não mông lung của chủ nhân vô thức đá hai cái, ngược lại đá chăn đi xa hơn, toàn bộ thân thể Diệp Quân cơ hồ đều đưa lưng về phía Tịch Sâm lộ ra trong không khí.
"Ngoan, mặc quần áo, cẩn thận bị cảm lạnh." Tịch Sâm có chút đau lòng đi đến bên giường, ôm lấy tiểu thiếu gia nửa ngủ nửa tỉnh, nửa cưỡng ép mặc quần áo.
Da thịt dưới tay trơn mềm, tựa như tơ lụa xúc cảm cực tốt. Tịch Sâm nửa quỳ gối ở mép giường, đỡ Diệp Quân dựa vào ngực mình, mặc đồng phục học sinh cho tiểu thiếu gia của mình, hắn không có gì lo lắng làm công việc thường xuyên hàng ngày, ánh mắt chuyên chú mà bình tĩnh cài nút đồng phục học sinh, đợi mặc xong nửa người trên, mới lấy ra quần lót góc phẳng, nắm lấy chân Diệp Quân nhét vào. Đợi quần lót mặc đến mông, Diệp Quân không phối hợp vặn vẹo mông, trong miệng phát ra tiếng ư ưm không ngủ đủ giấc, giống như là khó chịu khi rời giường, nhưng nghe càng giống làm nũng.
"A....Buồn ngủ quá!" Diệp Quân nhân lúc Tịnh Sâm đang giúp mình mặc quần thuận thế ôm lấy cổ Tịch Sâm, cái mông vừa nhấc quần lót liền dễ dàng mặc lên, cậu lại dùng chút sức lực nào cả người dán lên Tịch Sâm, đùi thuận thế ôm lấy eo hắn, mặt vùi vào cổ Tịch Sâm không ngừng cọ cọ, mái tóc mềm mại cùng hô hấp ấm áp làm Tịch Sâm ngứa ngáy cả cổ, hắn bị động tác đột ngột của tiểu thiếu gia làm cho sửng sốt lại sợ tiểu thiếu gia ngã xuống nên chỉ có thể hai tay nâng cái mông mượt mà đầy đặn kia, ngón tay của hắn cơ hồ trượt vào trong kẽ mông mềm mại kia, cảm nhận được cảm giác co dãn như bột, rất thoải mái.
"Ngoan, mặc quần xong, chúng ta đi đánh răng." Tịch Sâm vỗ vỗ lưng Diệp Quân như dỗ trẻ, người nằm sấp trên ngực thật sự cọ đến hắn ngứa ngáy, hắn chỉ có thể xoay người Diệp Quân xuống đặt lên giường, xoay người lấy quần bên mép giường.
Diệp Quân vừa mới bị buông xuống còn muốn lôi kéo người không buông, nhưng Tịch Sâm đã nghiêng người lấy quần cho cậu, Diệp Quân nhìn bóng dáng tuấn mỹ cao ngất của Tịch Sâm, không tự chủ được phát ra một tiếng cười khẽ, trong mắt không có buồn ngủ mông lung chỉ có tình cảm vui mừng. Cậu nghĩ, đó chính là quản gia của mình, đã sáu năm rồi, anh ấy từng nói sẽ làm quản gia cả đời của mình, quản gia bên người, không bao giờ rời xa.
Nghĩ xong Diệp Quân cũng có chút đỏ mặt cọ hai chân, thật ra lúc Tịch Sâm vừa mới vào, cậu đã hoàn toàn tỉnh lại, chẳng qua đang làm nũng muốn nhìn vẻ mặt có chút tức giận lại chỉ có thể cưng chiều của người kia. Diệp Quân nghĩ đến tình cảnh Tịch Sâm vừa rồi giúp mình mặc quần lót, hai tay thon dài hữu lực bẻ chân mình nhét vào trong quần lót, ngón tay mảnh khảnh vô thức đụng phải hạ thể mình đang ngủ say, một chút như dòng điện kích thích toàn thân Diệp Quân, đốt sống đuôi của cậu không tự chủ được dâng lên một trận khoái cảm tê dại, đồng thời anh em nhỏ phía dưới, không chịu thua kém cứng rắn. Vì giảm bớt xấu hổ, cậu chỉ có thể thuận thế ôm lấy thủ phạm kia, cảm thụ được bàn tay vừa mới chạm qua hạ thể của mình gắt gao bao lấy mông mình, cậu có chút khó nhịn lắc lắc mông một chút, kích thích người trước mặt càng ôm chặt lấy mình. Khi hai chân quấn lấy thắt lưng Tịch Sâm, nửa người dán vào lồng ngực Tịch Sâm, Diệp Quân cơ hồ có thể cảm nhận được hạ thể nửa cứng của mình chọc vào cơ bụng Tịch Sâm, nhưng người ôm cậu, chỉ biết bảo cậu mặc quần áo cẩn thận bị cảm lạnh.
Diệp Quân có chút tức giận đoạt lấy quần trong tay Tịch Sâm, lung tung mặc lên, đồng thời cũng vì che dấu nửa người dưới xấu hổ. Cậu có chút tức giận trừng mắt nhìn Tịch Sâm, liền lạch cạch mang dép lê chạy vào phòng tắm đánh răng, chỉ để lại Tịch Sâm có chút không hiểu.
Tịch Sâm nhìn cửa phòng tắm bị lực lớn đóng lại, có chút bất đắc dĩ cười một tiếng, thật sự không biết tiểu thiếu gia của hắn sao lại tức giận, có điều trong mắt Tịch Sâm, kỳ thật đó cũng không tính là tức giận, chẳng qua là tính tình nhỏ bé của tiểu thiếu gia với tư cách thiếu gia kiều quý, ánh mắt như oán hận kia phối hợp với khuôn mặt ngây ngô diễm lệ, tựa như một con mèo con bị đánh thức, phát ra tính khí nhỏ, rất đáng yêu.
Trong lòng Tịch Sâm vui mừng, tất cả biểu tình nhỏ bé của tiểu thiếu gia hắn đều cảm thấy đáng yêu, tựa như mèo con cào, cảm giác rất tốt, làm cho người ta sung sướng.
Có điều, Tịch Sâm nghĩ, dù sao cũng là mèo con bị hắn đánh thức, thế nào cũng phải dỗ dành, nghĩ như vậy hắn liền xuống lầu làm bánh sandwich thay thế bữa sáng mà người giúp việc đã làm xong.
Bánh sandwich vừa bưng lên bàn, Tịch Sâm liền nhìn thấy tiểu thiếu gia đã thu thập xong từ trên lầu đi xuống, đồng phục màu xám xanh mặc trên người tiểu thiếu gia của hắn quý khí bức người, càng làm nổi bật khuôn mặt kiều diễm nhu mỹ diễm lệ kia, thiếu niên 16 tuổi, chiều cao 170 cm cũng vừa chạm đến môi hắn, bộ xương mảnh khảnh toát ra mỹ cảm yếu ớt.
Tịch Sâm cười vẫy vẫy tay, Diệp Quân liền thuận thế ngồi xuống, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười bằng sốt cà trên trứng gà bên cạnh bánh sandwich, Diệp Quân cũng không nhịn được cười ra tiếng, khuôn mặt vừa rồi còn tức giận lập tức tràn ngập nụ cười ngây thơ lãng mạn.
"A Sâm là tốt nhất." Diệp Quân quay đầu hôn lên mặt Tịch Sâm một cái, sau đó cúi đầu ăn bữa sáng như không có việc gì, nhưng nhìn kỹ, có thể nhìn thấy vành tai cậu chậm rãi đỏ lên, cùng với cổ sau áo sơ mi đỏ bừng.
Tịch Sâm ngược lại không có cảm giác gì, tiểu thiếu gia hôn hắn không phải một hai lần, hắn nhìn Diệp Quân giống như một con mèo con được vuốt lông lộ ra vẻ mặt vui vẻ, hắn cũng nhịn không được vui theo.
Tiểu thiếu gia của hắn thật dễ dỗ, Tịch Sâm nghĩ.
—©—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.