Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 1: Siêu thị mua sắm Sơn Hải




Chỉ có thể dùng cụm từ trước cửa có thể giăng lưới bắt chim để miêu tả việc buôn bán của cái siêu thị này.
Đây là một thành phố thủ đô nằm ở vùng duyên hải Đông Nam, các loại hình siêu thị và khu mua sắm cỡ lớn có hằng hà sa số, 500 công ty bán lẻ hùng mạnh nhất thế giới cũng chen chân vào đủ cả, mà một cái siêu thị nằm ở ven đường của một khu lão thành cũ nát thế này, thử hỏi có bao nhiêu người để ý?
Thẩm Đông nhìn chằm chằm lên cái trần nhà loang lổ mà ngẩn người.
Hắn buồn chán liếc nhìn cái cửa hàng trống hoác, lại tiếp tục nghiên cứu một loạt đèn huỳnh quang chỉnh tề trên đỉnh đầu. Mấy cái bóng đèn này đã đóng bụi đen thùi hết cả, vậy mà còn có thể kiên trì công tác, thật cũng giỏi quá chứ.
Xung quanh Thẩm Đông tràn ngập mùi vị hỗn tạp của đủ loại hoa quả rau dưa.
Đúng vậy, công việc lâm thời của hắn tại cái siêu thị này chính là nhân viên cân đong tại quầy rau quả. Cũng chẳng biết có phải vì cái siêu thị này nằm ở chỗ hẻo lánh, công nhân quá ít không an toàn, thế nên thông báo tuyển dụng lúc ấy mới nhấn mạnh rằng không nhận nữ giới, chỉ nhận nam giới hay không.
Thẩm Đông dựa cả người lên cây cột nhà, bên trái hắn là một dãy táo quýt chuối thanh long, bên phải là một hàng cải trắng bắp cải cà rốt, toàn bộ được xếp thành hình thang chỉnh tề trong một đám khay vuông màu xanh lá, bên trên còn cắm bảng giá cả và tên hàng hóa, khiến Thẩm Đông cứ cảm thấy hắn không phải là đang đi làm ở siêu thị, mà là đang trông nom mảnh đất trồng rau trong trò nông trại vui vẻ mới đúng!
Thẩm Đông liếc mắt nhìn lên cái đồng hồ treo tường ở đối diện, thiếu chút nữa là nhịn không được mà phát ra một tiếng rên rỉ thở dài như sắp chết tới nơi.
Mới chín giờ! Vậy mà mới có chín giờ! Hắn mới đi làm có một tiếng, rồi khoảng thời gian còn lại làm sao mà qua đây?
Ông trời ơi, tại sao ngay cả một tên trộm đồ ăn —— úi không, tại sao ngay cả một khách hàng cũng không có vậy? Thẩm Đông thấy mình sắp phát điên rồi, hắn mới đi làm có một tuần, vậy mà cũng sắp suy ngẫm xong những vấn đề lớn của đời người luôn rồi, mỗi ngày đều chỉ có thể nhìn chằm chằm trần nhà hoặc cải trắng mà ngu người, toàn bộ mấy thứ suy nghĩ lung tung beng đều quay cuồng trong đầu hắn, mỗi ngày đứng đến nỗi cả người cứng ngắc đôi chân run rẩy, thật ra cái siêu thị này không cần công nhân, mà là cần một cái phông nền thôi đúng không?
Phông nền số 1, nhân viên cân đong ở quầy bán thực phẩm đông lạnh, một ông chú hơn 30 tuổi, khoảng cách địa lý so với Thẩm Đông là 100m, cả ngày chỉ nhìn chằm chằm cá trích trong hồ bơi qua bơi lại mà ngẩn người.
Phông nền số 2, nhân viên quản lý khu sữa, rượu và thuốc lá, một cô gái bộ dáng chỉ khoảng 17, 18 tuổi, tóc nhuộm thành màu đỏ rượu, lỗ tai nhét MP3 cả ngày, không ngừng đi tới đi lui giữa mấy cái giá hàng, lượn qua lượn lại như vậy, ai nhìn chằm chằm cô ta cỡ nửa tiếng thôi, dám cũng bị thôi miên luôn lắm.
Phông nền số 3, Thẩm Đông, năm nay 23 tuổi, bởi vì học phải một chuyên ngành quá hố (lừa đảo) mà dẫn đến việc sau khi tốt nghiệp hoàn toàn không tìm được việc làm, mắt thấy sắp không giao nổi tiền thuê nhà, hắn cực kỳ bất đắc dĩ mà từ thị trường nhân tài chạy xuống thị trường lao động, trong ba lựa chọn đến công trường vác gạch, làm chuyển phát nhanh, làm nhân viên siêu thị thì hắn quyết đoán chọn cái cuối cùng.
Siêu thị thật tốt bao nhiêu, không cần phải chịu gió thổi nắng rọi mưa sa, mùa đông có hệ thống sưởi ấm mùa hè có điều hòa, nhiều nhất cũng chỉ phải chịu vất vả do công việc bận rộn cộng thêm chịu đựng mấy vị khách hàng là thượng đế mà thôi! Thẩm Đông còn cố ý tuyển chọn một siêu thị có quy mô không lớn mấy mà hắn đã từng thấy trên quảng cáo tại một trạm xe buýt công cộng nọ.
Nơi mua sắm Sơn Hải.
Nhìn đi, cho dù là người bản địa tại chính thành phố này, sau khi nghe thấy cái tên đó cũng phải đần mặt ra thật lâu. Có cái siêu thị này thật sao? Chắc là do công ty tư nhân nào đó mở đi! Thứ lỗi cho bọn họ chỉ mới nghe qua Wal-Mart Carrefour CenturyMart mà thôi.
Nhưng một siêu thị buôn bán kém như vậy, thật sự sẽ không sập tiệm sao?
Thẩm Đông né cái thiết bị theo dõi gắn trên trần nhà, lấy một tờ báo được gấp nhỏ trong túi quần jean ra, đó là một trang giới thiệu tin tức tuyển dụng, hắn cẩn thận đọc từng tin một, lúc đang đọc đến hăng say, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân.
Thẩm Đông giật mình đứng thẳng dậy, dứt mắt ra khỏi tờ báo mà nhìn lên.
Là người! Người sống đó! Là khách hàng đó!
Một giây tiếp theo, Thẩm Đông đần ra luôn, trong đầu không biết vì sao lại chạy qua một câu "Có một làn sóng khách hàng lớn đang đến gần".
Đúng thật là một làn sóng lớn, có khoảng hơn 30 người, nối đuôi nhau từ khúc ngoặt của thang máy bên kia mà tới, nam nữ già trẻ đều có. Trong tay mỗi người là một chiếc xe đẩy mua sắm, Thẩm Đông nghẹn họng trân trối nhìn bọn họ từng người một chạy đến những giá hàng khác nhau, sau đó hắn luống cuống tay chân cầm đống rau quả đặt lên cân chờ số liệu hiển thị.
Một đám khách hàng mặt không đổi sắc bắt đầu đứng xếp hàng trước bàn cân.
Thẩm Đông nhìn chằm chặp mấy thứ đồ trong xe đẩy của một bà cụ, quả thực choáng váng luôn rồi.
Nhìn lão bà gần đất xa trời run rẩy xếp từng bó cải trắng lên, Thẩm Đông đâu thể nào không biết xấu hổ mà cứ đứng im bất động được, thế là đành phải phụ một tay.
Cải trắng, sáu bó, tất cả là 30 cân. Cụ à, giờ còn chưa đến mùa làm cải ướp muối mà!
*1 cân = ½ kg
Người kế tiếp, hai túi kiwi, tổng cộng 15 cân... Ông chú à, bộ ông muốn đem thứ này đi tặng hả? Mỗi người một quả, đưa cho mọi người lầu trên lầu dưới nhà chú luôn đúng không?
Tiếp nữa, 25 cân cà rốt, bạn nhỏ à, bình thường ở cái tuổi của cậu, đâu có ai lại thích ăn cái thứ này đâu! Mua cho người lớn trong nhà hả?
Thẩm Đông điên cuồng xoắn xuýt rủa thầm trong lòng, chờ cho đến khi hắn làm xong thì đã đầu đầy mồ hôi, một tay cũng vương đầy bùn đất từ mấy lá cải, chỉ còn có thể đứng ngơ ngác nhìn giá hàng hình thang màu xanh lá nay đã trống rỗng. Hễ là rau quả đã bị động qua, đều chỉ còn trơ lại mấy cái lá, mấy khách hàng đó cũng chỉ mua cùng một loại, hơn nữa còn dọn sạch luôn cả giá hàng, gian hàng kiwi táo đỏ đều đã trống trơn, nhưng thanh long và quýt vẫn còn nguyên vẹn, thậm chí còn không có dấu vết đã bị động qua.
Chẳng lẽ là công ty tiệc buffet cử nguyên một tập đoàn người đến mua đồ ăn sao?
Thẩm Đông bước ra phía trước thăm dò, gian hàng đồ đông lạnh ở đối diện cũng không khác mấy, mấy con cá lóc trong bể cá thủy tinh đã bị người ta mua hết toàn bộ, cá trích thì không ai đếm xỉa, mấy thứ cánh vịt đùi gà trong tủ đông lạnh cũng chỉ còn sót mỗi vụn băng, mà bạch tuộc và mực đông lạnh thì vẫn được xếp chỉnh tề như cũ.
Nguyên cả một làn sóng khách hàng lớn như vậy mà lúc dạo qua các gian hàng cũng không nói chuyện, cứ mua xong là lại đẩy xe rời đi.
Bố cục của siêu thị Sơn Hải là một vòng tròn, ở giữa có bức tường ngăn cách chia làm hai nửa vòng tròn. Thẩm Đông ở bên khu đông nơi gần trung tâm nhất, hoàn toàn không thể nhìn thấy bên khu tây có chuyện gì diễn ra, hơn nữa siêu thị còn có một tầng lầu nữa ở phía dưới, là bán mấy thứ vật dụng hàng ngày như khăn mặt kem đánh răng linh tinh, quầy thu ngân cũng ở dưới đó, cho nên mặc dù là vô cùng hiếu kỳ, nhưng Thẩm Đông cũng không có cách nào đi xem được.
Bên trong cửa hàng lại lần nữa vắng tanh vắng teo, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
—— chưa bao giờ nghe nói đến đi siêu thị mua đồ ăn mà cũng tổ chức thành cả một đoàn thể như vậy!
Thẩm Đông nhìn cái tay dính đầy bùn cảm thấy không thoải mái cho lắm, mặc dù không muốn, nhưng hắn vẫn hô to một câu:
"Chú Triệu, em gái Viên, tôi đi toilet chút!"
WC cho nhân viên nằm ở khu phía sau, đi qua lối đi nhỏ nằm phía sau cây cột ở khu hoa quả là tới, nhưng Thẩm Đông mới vừa dợm bước, liền nhìn thấy một người từ khu phía sau của siêu thị đi ra.
Lão Triệu đang nằm dài trên bàn cân nhìn chằm chằm cá trích trong bể nhanh chóng thẳng lưng bật dậy, em gái Viên đang lượn vòng vòng quanh khu sữa chua đông lạnh cũng bay vèo về chỗ, tháo tai nghe ra, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đứng bất động.
Kẻ vừa chỉ mới đến được một tuần là Thẩm Đông cũng chịu sự ảnh hưởng sâu sắc của bọn họ mà dừng bước lại, co rút khóe miệng, rất có lệ mà ân cần chào hỏi:
"Chào buổi sáng tổng giám đốc!"
Tổng giám đốc của siêu thị mua sắm Sơn Hải là một tên mập tiêu chuẩn, vừa lùn vừa béo, mắt nhỏ ti hí, luôn tạo cho người ta cái cảm giác rằng tên này chẳng phải loại người tốt đẹp gì. Thẩm Đông chỉ biết là tên mập này họ Dư, còn mấy thứ khác thì không rõ lắm, mà hắn cũng chẳng muốn biết rõ làm gì, vốn hắn chỉ định lăn lộn ở đây hai ba tháng, nhận tiền lương rồi khẩn cấp đi tìm một công việc tốt hơn là xong.
—— đi làm được bảy ngày mới nhìn thấy đám khách hàng đầu tiên, Thẩm Đông hiện giờ còn không biết cái siêu thị này còn bao nhiêu việc kỳ bí nữa đây.
"Ồ, Tiểu Thẩm hả!"
Giám đốc Dư mỗi lần gặp Thẩm Đông đều lộ ra vẻ mặt rất sâu xa, cười như không cười, quan sát người ta từ đầu đến chân một lần, sau đó như có điều suy nghĩ mà nhẹ nhàng rời đi, để lại Thẩm Đông ở phía sau lặng lẽ chửi thề trong lòng bộ tên này có bệnh thần kinh hả?
Nhưng hôm nay rõ ràng lại có chút không bình thường, giám đốc Dư quay đầu nói với một người đang đi ra từ lối đi dành cho nhân viên ở phía sau mà giới thiệu:
"Đây là nhân viên chúng tôi vừa nhận vào lúc cậu đi công tác, Thẩm Đông."
Cái siêu thị sắp phá sản tới nơi này mà cũng cần đi công tác hả?
Thẩm Đông còn chưa rủa xong, đã bị người trước mắt làm giật mình.
Sơmi trắng áo khoác xám, không phải là âu phục giày da, rõ ràng là ăn mặc theo kiểu thường, lại càng không phải là hàng hiệu, thế nhưng vẫn mang theo khí chất tao nhã lịch sự, tóc đen nhánh, từng sợi đều được chải chuốt gọn gàng, hơn nữa có lẽ tóc cũng khá dài, được một sợi dây cột tóc màu đen buộc lại ở phần đuôi rồi giắt vào trong túi áo khoác. Nhìn qua thì người nọ trông giống thành phần tri thức ngồi trong văn phòng hay công ty cao cấp, hoặc là học giả hay nghệ sĩ, tuyệt đối chẳng có chút dính líu gì đến cái siêu thị sắp phá sản này hết.
Màu mắt y có chút nhạt, là màu nâu sáng, tuy là vẻ mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng lễ phép, nhưng trong mắt lại không có ý cười, y nhìn chằm chằm Thẩm Đông, như là dò xét, lại như có chút thấu hiểu. Sau đó y bình tĩnh vươn tay ra:
"Chào cậu."
Tuy rằng lễ nghi lúc chính thức gặp mặt là một cái bắt tay lịch sự, nhưng Thẩm Đông vẫn có chút ù ù cạc cạc.
Làm một nhân viên tạm thời của một siêu thị nho nhỏ, còn là một nhân viên sẽ tùy thời bỏ việc chạy lấy người, cứ như vậy mà được giới thiệu cho một người mà rõ ràng là thân phận không hề thấp tí nào sao? Chẳng lẽ nhân viên ở nơi này thật sự ít lắm hả?
Thẩm Đông theo phản xạ mà vươn tay, sau đó liền xấu hổ đến nỗi đơ ra luôn.
Đâu phải tay hắn còn dính bùn đâu!
Đối phương cũng nhìn thấy tình trạng của Thẩm Đông, vì thế không dấu vết thu tay lại, gật đầu với hắn, sau đó liền đi theo giám đốc Dư ra ngoài, vào thang máy đi xuống lầu một của cửa hàng.
Thẩm Đông mờ mịt nhìn theo bọn họ đi xa, tuy rằng hắn là một người đàn ông không thích ngồi lê đôi mách, lại cảm thấy cô bé họ Viên ở khu sữa, thuốc lá và rượu kia, tuy rằng tuổi không lớn lắm nhưng lại trang điểm đậm như mấy cô nàng ăn chơi, cho nên sợ phiền phức mà không dám tùy tiện nói chuyện với cô ấy, mà lão Triệu bán hải sản lại là một tên hũ nút không chịu hé răng, nhưng tình huống hôm nay rõ ràng là đã vượt quá phạm trù suy nghĩ của Thẩm Đông, rốt cuộc hắn cũng nhịn không đặng mà xoay cổ, hỏi em gái Viên đang tiếp tục nhét vào cái tai nghe điện thoại kia:
"Đó là ai?"
Sau khi nhận được ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Đông, em gái Viên liền bĩu môi:
"Quản lý Đỗ, quầy lễ tân."
—— cho nên thật ra giám đốc Dư là đang giới thiệu cho nhân viên biết mặt nhau sao?
Từ từ, vấn đề trọng điểm ở đây là không phải nhân viên quầy lễ tân đều là mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp cao gầy mặc đồ công sở sao? Úi không, quầy lễ tân ở siêu thị hình như là, quầy phục vụ? Dịch vụ đổi trả hàng hóa?
Chẳng lẽ chỉ là một cái siêu thị mua sắm Sơn Hải sắp phá sản như thế này mà hắn lại không thể tìm ra được sự thật sao?
( Làm sao mà được, cậu quá ngây thơ rồi = =)
+++++

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.