"Kí chủ, ngài sao lại im lặng rồi?"
Mộ minh Trạch mở mắt, k
hông đáp lại hệ thống.
Hắn nhìn cuộc gọi hiển thị trên điện thoại, đã trôi qua được 12 giây.
Đối với 639, khi nãy hắn chỉ là im lặng nhắm mắt vài giây thôi. Hắn cũng không có ý định giải thích với hệ thống.
"Này, Lâm Vĩnh Dạ, anh có nghe không? Thả anh ấy ra!"
Giọng Từ Ngôn gần như đã bị chọc giận đến cực điểm, hoàn toàn không có vẻ dịu dàng, hòa ái thường ngày.
"Là tớ đây." Mộ Minh Trạch thấp giọng, âm thanh nhẹ nhàng trái ngược với tiếng hét điên cuồng kia.
"A! Dư An! Cậu không sao chứ?" Từ Ngôn kích động hét lên, dọa người dọa cả tiểu hệ thống luôn.
Mộ Minh Trạch nghiêng người nhìn lên chỗ cửa sổ đã bị mất kính, xác định Lâm Vĩnh Dạ không có nghe thấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn đoán rằng thủ hạ của tên kia thế nào cũng đến sớm thôi, nên không chần chừ nữa mà nhanh chóng rời đi.
Đương nhiên là không thể quên nhân vật chính kiêm bạn thân mình được rồi.
"Tớ không sao. Bây giờ đang ở đâu, tớ đến đón cậu."
Từ Ngôn vừa thở ra nhẹ nhõm, vừa nghe Mộ Minh Trạch hỏi liền có chút lúng túng: "Tớ... Hiện giờ..."
Còn chưa kịp nói xong, đã bị một giọng nam cắt ngang.
"Wow, Tiêu Dư An, anh cũng thật lợi hại nha. Thế mà có thể thoát khỏi cái tên điên kia, còn lấy được điện thoại của hắn nữa."
Giọng nói thiếu đánh này...
"Lâm Thiển nhị thiếu gia." Mộ Minh Trạch lạnh nhạt chào hỏi.
Bên kia điện thoại còn nghe thấp thoáng tiếng Từ Ngôn muốn dành lại điện thoại, nhưng Lâm Thiển hoàn toàn giả bộ làm ngơ, trêu đùa cậu ta vài câu chơi đến vui vẻ.
"A Ngôn, tớ lập tức đến đón cậu." Mộ Minh Trạch giọng điệu gấp gáp, cước bộ lại rất bình tĩnh.
"Ấy ấy, vội vàng thế làm gì?" Lâm Thiển cười nhẹ, thay Từ Ngôn đáp lời: "Anh sợ cái gì, sợ tôi ăn thịt cậu ấy sao?" Nói xong, gã bắt đầu cười phá lên, đặc biệt ồn, còn đặc biệt chói tai.
Mộ Minh Trạch im lặng. Không phải vì thẹn quá hóa giận, mà là hắn chán ghét cách nói chuyện cùng điệu cười cợt nhã của tên này.
Từ Ngôn có vẻ cũng cướp lại được điện thoại, vội vàng nói: "Dư An, cậu từ từ, nghe tớ nói đã."
Mộ Minh Trạch dừng cước bộ, bộ dáng nghiêm túc nghe Từ ngôn nói.
Từ Ngôn ấp úng một lúc, như là sắp xếp lại câu chữ, sau đó mới tiếp tục nói: "Cậu cũng biết, tên Lâm Vĩnh Dạ kia đang tìm kiếm tớ. Tớ sợ lắm, đáng lẽ tớ nên nghe cậu mới phải, ngay từ đầu nên tránh xa tên kia ra."
Mộ Minh Trạch không có đáp lời, hệ thống của hắn thì lại đang dùng giọng điệu máy móc nói mấy câu trào phúng hoàn toàn không phù hợp: "Cũng không nhìn lại xem cậu ta gọi đến số của ai."
Từ Ngôn không biết gì mình đang bị một hệ thống chế nhạo, tiếp tục ấp úng nói: "Lâm nhị thiếu nói, ở chỗ này tớ tạm thời sẽ an toàn. Lâm thiếu sẽ cho tớ ở lại, còn để tớ làm việc tại bệnh viện lớn của Lâm gia nữa."
Nói đến đây, Từ Ngôn đột nhiên trở nên phấn khích: "Cậu không biết đâu, Lâm nhị thiếu đã cho tớ xem qua rồi, toàn là thiết bị tốt thôi. Không hổ danh là một trong 10 bệnh viện lớn còn duy trì hoạt động, ở đây còn có mấy loại thuốc lúc trước chúng ta không có nữa! Y tá cũng rất giỏi nữa, không cần đích thân chúng ta phải làm mấy việc nhỏ nhặt nữa."
"Tớ đến đón cậu trở về."
Mộ Minh Trạch chợt lên tiếng, đánh gãy hưng phấn của Từ Ngôn, làm cậu ta ngơ ngác.
"Cậu...sao lại...?" Từ Ngôn thật sự khó hiểu.
Sau đó, cậu ta nhớ ra. Trước đây Lâm Vĩnh Dạ Lâm đại thiếu cũng từng mời cậu ta đến làm việc, cũng mời cả Tiêu Dư An nữa. Nhưng lúc đó, Tiêu Dư An lại nổi giận, quyết liệt cự tuyệt lời mời kia. Cậu ta thấy như vậy, cũng chỉ nghĩ vì Tiêu Dư An ghét Lâm Vĩnh Dạ mà thôi, nên cũng nghe theo y không đi nữa.
Nhưng sau khi được Lâm Thiển giới thiệu, bệnh viện Lâm gia hoàn toàn là bệnh viện trong mơ của cậu. Cậu ta rất háo hức, rất mong chờ, vì thế nên thật sự không hiểu, tại sao Tiêu Dư An lại ngăn cản cậu ta.
"Nơi đó không an toàn, rất nguy hiểm, tớ đến đón cậu trở về." Thanh âm Mộ Minh Trạch không có một chút mất kiên nhẫn, chỉ có tiếng thở dốc khe khẽ thi thoảng thốt ra.
Mộ Minh Trạch đang bị hai gã lạ mặt đuổi theo. Dựa vào phong cách ăn mặc, rất có khả năng là người của Lâm Vĩnh Dạ.
Hắn đã đánh giá thấp Lâm Vĩnh Dạ rồi. Mấy lần hắn linh hoạt trốn thoát đều bị tìm được, hắn nghi ngờ trên di động của Lâm Vĩnh Dạ có gắn định vị.
Nhưng hắn chưa thể vứt cái điện thoại này đi được, nên chỉ có thể đành vừa chạy trốn vừa nói chuyện.
Từ Ngôn đương nhiên không biết gì cả, nhưng Lâm Thiển ngồi cạnh cậu ta lại phát hiện. Gã nở nụ cười, cũng đoán được bên phía điện thoại đang diễn ra chuyện gì.
"Hay là, Tiêu Dư An này, năng lực của anh không tồi, có muốn đến bệnh viện nhà tôi làm việc không?" Gã còn rất giả dối trưng ra nụ cười chân thành.
"Đúng vậy đó Dư An, cậu đến đây đi. Ngày mai cùng đi đến đó, hai ta cùng nhau làm việc!" Từ Ngôn ngộ ra, chẳng phải chỉ cần thuyết phục Tiêu Dư An cùng cậu đến bệnh viện Lâm gia làm việc là được rồi sao?
Mộ Minh Trạch rất lâu không nói gì. Mồ hôi dính nhớt trên da rất khó chịu, bị gió đêm lạnh căm căm thổi qua, rét run cả người. Thể chất của Tiêu Dư An đúng là không đùa được, chạy đến mức này, phối đau nhức không có cách khống chế, chân đã run đến lợi hại.
Nhưng hắn vẫn cố cầm cự, nói chuyện tiếp với Từ Ngôn: "Cậu có biết bệnh viện đó ở đâu không? Ở khu vực 'Vũ lực' đấy. Bên đó chẳng có gì tốt đẹp cả, nguy hiểm mà cậu hoàn toàn không thể giải quyết được đâu. Nghe tớ nhé, tớ đến đón cậu..."
"Cậu không biết cái gì cả!" Từ ngôn đột nhiên hét lên, Lâm Thiển bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên nhướng mày.
Tiếng hét kia còn thành công dẫn được 2 người dai dẳng kia đi về phía chỗ Mộ Minh Trạch trốn.
Hắn thầm mắng một câu, rồi nhanh chóng phản ứng, dùng sức lực cuối cùng của hai chân, chạy nước rút rời khỏi, bên tai vẫn là tiếng tức giận cùng ấm ức của Từ Ngôn.
"Cậu cứ luôn nói tớ phải làm cái này rồi cái kia, tớ vẫn luôn nghe theo, vì tớ biết thật lòng lo lắng cho tớ. Nhưng mà lần này sẽ không, đây là ước mơ của tớ, dù thế nào thì tớ cũng sẽ không từ bỏ!"
Mộ Minh Trạch đã không còn sức lực kiềm chế tiếng thở nặng nhọc nữa, đến tận bây giờ Từ Ngôn mới nhận ra có gì đó không đúng, tức giận chuyển thành lo lắng: "Dư An, cậu làm sao vậy?"
Mộ Minh Trạch không đáp lời cậu ta, đưa tay quệt đi giọt mồ hôi chảy xuống bên má.
Một lúc sau, giống như hắn đã giằng co rất lâu mới đưa ra quyết định, Mộ Minh Trạch dùng hơi thở yếu ớt trong cổ họng bỏng rát mà nói vào điện thoại:
"Ra là, tớ đã lo chuyện bao đồng rồi, đúng là cậu có quyền đó, tớ, thật xin lỗi."
Từ Ngôn bỗng chốc thấy không ổn, còn định lên tiếng thì Mộ Minh Trạch đã tiếp tục: "Hộp kính tớ tặng cậu, còn giữ chứ?"
"Có, ở ngay đây." Từ Ngôn tự dưng thật khẩn trương, cậu quay đi tìm hộp kính đó ngay.
Trong lúc đó, âm thanh bên đầu dây bên kia vẫn chưa ngừng: "Món quà thật sự tớ muốn tặng cậu ở trong đó, một ngày nào đó thật sự không có chốn về, hãy tới đó."
Từ Ngôn đã tìm thấy hộp kính, ngơ ngác nắm trong tay, cảm giác bất an dâng trào.
"Cậu nói những lời này, là có ý gì...?"
Mộ Minh Trạch cười khẽ, giọng điệu hoài niệm: "Tớ và cậu, hai người hai chí hướng. Cậu muốn gặt hái thành tựu trong ngành, muốn đi xa hơn, còn tớ chỉ muốn đơn thuần là cứu người, chữa trị cho những người khác thôi."
"Chúng ta có duyên gặp nhau, đối xử với nhau thành tâm thật lòng, thật sự tốt đẹp hơn tưởng tượng của tớ rất nhiều. Bây giờ hết duyên, lại bất đồng quan điểm, tốt nhất là không thể đi cùng đường nữa."
"Tặng cậu một câu tiền đồ vô lượng, tạm biệt."
Tiếp theo đó là tiếng 'tút tút' báo đã ngắt máy, Từ Ngôn vẫn còn chưa hoàn hồn lại, cầm điện thoại và hộp kính kia đứng thật lâu.
Lâm Thiển vẫn luôn khoanh tay bên cạnh cậu ta, có chút hiểu ý của Tiêu Dư An. Người kia đúng thật là quan tâm Từ Ngôn, bản thân bị Lâm Vĩnh Dạ truy giết, sợ liên lụy Từ Ngôn, hoặc chỉ là sợ Từ Ngôn đau lòng, ra đi cũng rất tuyệt tình.
Mà ở một bên khác...
"Kí chủ, diễn thật hay. Điểm nhập vai đã tăng rồi!" 639 'tít tít' cực kì kích động.
"Cũng không hẳn là diễn." Đây đại khái là những gì hắn giúp Tiêu Dư An nói ra.
Sở dĩ Tiêu Dư An coi trọng người bạn này như thế, thứ nhất là vì cùng lý tưởng, cùng thật yêu thích ngành y, thứ 2 là vì tính cách dễ gần thân thiện, đối xử thật tâm với người khác và cũng được mọi người yêu thích, chính là bộ dáng cậu muốn trở thành nhất.
Giờ đây đã quyết định buông bỏ chấp niệm, đương nhiên Mộ Minh Trạch không thể lại ở gần nam chính đầy rắc rối được rồi.
Hắn còn muốn giúp Tiêu Dư An kia mà.
Nhưng trước hết là, phải giúp bản thân hắn cái đã, thoát khỏi đám bám đuôi dai dẳng này trước rồi tính.
Mộ Minh Trạch nghĩ thế, tay cũng dứt khoát ném chiếc điện thoại hắn 'mượn' của Lâm Vĩnh Dạ đi, mua trong thương thành thuốc khôi phục thể lực tạm thời, nhanh chóng rời đi.
- ---------------------------------
"Cậu chủ, boss chuyển lời là đơn hàng kia sẽ do ngài phụ trách."
"Được, báo với ông ấy là cứ yên tâm."
Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại một bóng người ngồi yên tĩnh trên ghế bành.
Thân hình người đàn ông ẩn trong bóng tối, ánh sáng từ đầu lọc của điếu thuốc không thể chiếu sáng được khuôn mặt của y, chỉ có thể thấy được cột khói mờ nhạt.
Lâm Vĩnh Dạ tâm trạng đang rất không tốt. Y biết, đây là cơ hội cuối cùng cha nuôi giao cho y.
Đã mấy đêm rồi y chẳng chợp mắt được một chút, nếu không phải chạy đi xử lý công việc thì là đi xem Từ Ngôn.
Cả hai bên, cái nào cũng không ổn.
Công việc luôn bị Lâm Thiển phá rối, đơn hàng súng ống thì bị lộ tin tức mà bị cướp mất, thảo luận chia tài nguyên thì bị lừa mà lỗ gấp đôi tiền lời. Tệ hơn nữa, người anh em y hết lòng tin tưởng, thế mà phản bội y đi theo Lâm Thiển.
Lô hàng dược phẩm để cung cấp cho bệnh viện Uyển Lâm mà cha nuôi giao cho y lần này, nếu còn xảy ra sai sót hay thất bại nào, kế thừa cũng chỉ có thể chấp tay nhường lại cho Lâm Thiển.
Còn bên phía Từ Ngôn, bây giờ cậu đang làm việc khá tốt dưới sự bảo hộ của Lâm Thiển, chắc không bao lâu nữa sẽ lên chức trưởng khoa điều trị vật lý tổng hợp*.
(*chỉ có trong truyện thôi nha)
Nhưng cũng vì Lâm Thiển cản trở mà Từ Ngôn vẫn luôn giữ quan hệ lạnh nhạt với y. Y cũng chỉ có thể cố hết sức giúp đỡ cậu trong khả năng.
"Chết tiệt!" Lâm Vĩnh Dạ không khỏi mắng một tiếng, y biết rõ Lâm Thiển chẳng có chút hứng thú nào với Từ Ngôn, chẳng qua chỉ muốn phá rối y mà thôi.
Lâm Vĩnh Dạ và Lâm Thiển đều là con nuôi của Lâm Hình, đều là mấy đứa trẻ mất gia đình trong thời điểm chiếng tranh diễn ra khốc liệt nhất.
Lâm Thiển được đưa về sau y 3 tháng, nên dù bằng tuổi nhau nhưng y vẫn là cậu cả.
Sau đó Lâm Hình còn đưa về rất nhiều đứa trẻ, nhưng đến bây giờ có đủ năng lực giành quyền tiếp quản lãnh địa chỉ có y và hắn.
Thế nên mấy tranh chấp như thế này cũng không khó hiểu, chỉ có thể trách năng lực của y kém cỏi mà thôi.
Tên kia luôn thích lấy Từ Ngôn ra dụ hoặc y, Y cũng hết lòng vì cậu, nhưng cố tình Từ ngôn vẫn cứ ngày càng cách xa y.
Lâm Vĩnh Dạ bóp bóp mi tâm, thật sự quá mệt mỏi, suy nghĩ của y ngày càng hỗn loạn, thế mà lại nhớ lại khoảng thời gian 2 năm trước, quan hệ của y với Từ Ngôn vẫn còn tốt đẹp, và vẫn luôn có một người đứng chính giữa mạnh mẽ đấu võ mồm với y để ngăn cản.
Ngẫm lại thì, mồm miệng người kia đúng là có độc, cứ cắn lấy y không buông, nhưng không phải là muốn làm hại hay giết chết y, mà giống như chỉ bày ra tư thế phòng bị, bảo hộ Từ Ngôn dưới cánh của mình, cảnh báo và đề phòng không cho Lâm Vĩnh Dạ chạm vào gốc cải trắng nhà mình vậy.
Anh ta không giống bất cứ ai Lâm Vĩnh Dạ từng tiếp xúc. Anh ta đối địch với y, không phải vì tranh giành một cái gì đó, cũng càng không phải khinh thường hay đố kị y, mà xuất phát từ tâm ý muốn bảo vệ, đó là thứ y chưa từng được thấy qua.
Đó cũng là một trong những lý do mà Lâm Vĩnh Dạ kiên nhẫn đấu khẩu với anh.
Nhưng cái tên ốm yếu chỉ được lời nói mạnh kia, không hiểu sao lại chạy thoát được truy bắt của y, một lần biến mất luôn cả hai năm.
Anh ta cũng không đi tìm Từ Ngôn. Khi Lâm Vĩnh Dạ vô tình nhắc đến ba chữ 'Tiêu Dư An', Từ Ngôn sẽ ngay lập tức phản ứng lại, đầu tiên là cứng người, buồn bả, sau đó tức giận cảnh báo y không được đụng đến anh.
Nhưng thật ra Lâm Vĩnh Dạ có muốn cũng không chạm vào được, y căn bản không tìm ra được anh, giống như bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Lâm Vĩnh Dạ đột nhiên phản ứng lại, dúi mạnh điếu thuốc vẫn còn cháy vào mu bàn tay. Cơn đau đớn vì da thịt bị đốt cháy khiến y tỉnh táo lại.
Tâm trí lại nghĩ về mấy chuyện vớ vẩn rồi...
- ---------------------------------
Tâm sự cuối chương: Đếm ngược đến ngày tiểu Dạ bị vả mặt thôi nào!